Máu rỉ ra đã bị nước rửa trôi ngay lập tức. Nhưng vẫn có một ít máu dính được lên, sau đó chạy dọc theo thân bút Thiên Sư tới đầu bút.
Khi máu chảy vào những hình phù văn cổ xưa được chạm khắc trên bút, bàn tay tôi cũng tức thì cảm nhận được một cơn đau như thiêu đốt.
Nhưng cơn đau này không giống như cảm giác bị bỏng mà ngược lại là một cảm giác kích động khiến người ta sôi trào nhiệt huyết. Đây chính là pháp lực của bút Thiên Sư!
Máu chảy tới phần lông bút mềm mại. Tôi chưa từng dùng bút Thiên Sư, không biết có thể viết ra được chú ngữ hay không. Đám quỷ nước đứng ở đối diện, khuôn mặt sưng vù, nhìn tôi đầy chờ đợi.
Tôi nín thở, để đại ấn Huyền Chân vào trong túi, một tay cầm chặt bia trấn hồn, để tránh bị lực nâng của nước khiến mình nổi lên.
Sau đó, cổ tay tôi rung lên, bút Thiên Sư chĩa thẳng vào bia trấn hồn, tay tôi cầm bút, nhanh chóng viết chú siêu độ.
Tôi không vẽ bùa bởi bùa không có tác dụng với bọn chúng, thứ duy nhất có tác dụng chính là chú siêu độ. Tôi cần mượn uy lực của hai món pháp khí trong tay, cùng với tác dụng của bia trấn hồn, từ đó đưa bọn chúng xuống Âm tào Địa phủ.
Theo lý thì bọn chúng phải xuống Địa phủ ngay trong đêm đầu tiên chết đi. Nhưng do bọn chúng đã ở dưới nước quá lâu, cho nên cần có Đạo sĩ đưa bọn chúng đi xuống, nếu không, Địa phủ sẽ không thu nhận, chúng sẽ bị coi như là cô hồn dã quỷ và bị xử lý!
Đầu bút Thiên Sư nhanh chóng lướt qua mặt bia trấn hồn, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Tôi cũng cảm thấy lo lắng, không biết rốt cuộc có thành công hay không!
Từ nhỏ tôi đã theo sư phụ Tiêu Dao Tử tu luyện vẽ bùa chú. Việc này khá dễ đối với tôi. Khi hai chữ cuối cùng được viết xong, tôi đã hoàn thành chú siêu độ. Mặc dù trên tấm bia không hề để lại bất kỳ dấu mực nào, nhưng lời chú siêu độ này đã được viết trong tim tôi. Sau khi viết xong, tôi bắt đầu cảm thấy khó thở.
Không dám tiếp tục trì hoãn, tôi vội vàng lấy đại ấn Huyền Chân ra, bôi máu trong bàn tay lên đại ấn rồi gí mạnh đại ấn lên bia trấn hồn.
Đại ấn vừa được ấn lên, bia trấn hồn bỗng rung động mạnh mẽ, gợn sóng lan ra bốn phương tám hướng.
Hiện tượng kỳ lạ này vừa xuất hiện, toàn bộ trăm quỷ ở phía đối diện bia trấn hồn bỗng nhiên quỳ xuống. Cỗ quan tài khổng lồ được bọn chúng khiêng trên vai cũng rơi xuống đáy sông. Thi thể những cô gái nằm bên trong đều bò cả ra ngoài.
Chúng cũng quỳ xuống theo đám bách quỷ kia, quỳ về phía tôi. Hình như bọn chúng đang cảm ơn tôi! Điều này chứng tỏ, chú siêu độ của tôi đã có tác dụng.
Tôi sắp tắt thở mất rồi. Bởi vậy, tôi đành phải gật đầu với họ tỏ ý đã nhận, thầm nhủ trong lòng:
"Các người đi báo cáo với Âm tào Địa phủ đi, kiếp sau sẽ được làm một người may mắn!"
Sau khi thầm nhủ xong, hai chân tôi đạp mạnh xuống đáy sông, bùn đất đục ngầu, cả người tôi nhanh chóng bơi lên mặt nước.
Đợi sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, tôi mới hít lấy hít để. Mạnh Doanh ở trên bờ nhìn thấy tôi nổi lên, vội vàng vẫy tay rồi hét lên:
"Sơ Cửu, mau tới đây!"
Tôi đáp một tiếng, nhanh chóng bơi vào bờ, lúc này, thể lực của tôi đã chẳng còn dư ra được bao nhiêu.
Mạnh Doanh kéo tôi lên bờ. Tôi nằm trên đất thở hổn hển. Tôi còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Doanh vội vàng hét lên với chúng tôi:
"Mọi người nhìn xem, bọn họ thật sự đi đầu thai rồi!"
Tôi vội vàng ngồi dậy, nhìn xuống mặt nước trước mặt thì thấy, có vô số âm khí từ dưới lòng sông bay lên, bay lên giữa không trung rồi nhanh chóng biến mất.
Lúc này trời đã bắt đầu chuyển sang hoàng hôn, bọn họ biến mất hoàn toàn vào khoảnh khắc mặt trời lặn.
Tử Long ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt rất bình tĩnh. Anh ấy nhìn mặt trời lặn, trong ánh mắt là nét buồn man mác, không nói một câu nào.
Tôi biết, anh ấy vẫn không thể quên được chuyện của Vương Lỗi.
Tôi trả lại bút Thiên Sư, nói:
"Tử Long, chúng ta phải cảm thấy tự hào vì Lỗi gia. Không có anh ta thì không ai có thể trấn áp được Hắc Long. Tới lúc đó, người dân sống dọc con sông Long Ngâm này đều sẽ phải chết. Anh ta hy sinh vì Đạo, đây chẳng phải là điều mà những người tu đạo như chúng ta sớm muộn cũng phải đối mặt sao? Hơn nữa, Lỗi gia thần thông quảng đại, nói không chừng vẫn có thể sống sót đi ra!"
"Ừ!"
Tử Long gật đầu giống như đã nghĩ thông suốt, lại còn cười bảo:
"Cuộc sống sau này mà không có Lỗi gia thì e rằng sẽ không còn nhiều tiếng cười nữa rồi!"
"Không sao!"
Mạnh Doanh cười, nói:
"Lỗi gia là người tài giỏi, mặc dù không được đứng đắn cho lắm nhưng chúng ta có thể tìm cậu ta uống rượu vào tiết cô hồn hàng năm, cậu ta sẽ luôn ở cùng chúng ta! Hơn nữa..."
Ầm!
Mạnh Doanh chưa nói dứt lời thì ngọn núi đối diện khúc sông dữ bắt đầu sụp đổ. Đất đá trượt khỏi sườn núi, rơi xuống rồi chìm hoàn toàn vào trong dòng sông Long Ngâm.
Tốc độ sụp đổ quá nhanh, cùng với những tiếng nổ liên tục không ngừng, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy những cây cổ thụ trên đỉnh núi chứ không còn nhìn thấy chín ngọn núi lúc trước đâu nữa.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Long đứng phắt dậy, điên cuồng lao về phía chín ngọn núi đã bị vùi lấp, hét lên đầy vô vọng:
"Lỗi gia, Lỗi gia, anh ra đi, mẹ kiếp! Anh ra đây cho tôi!"
Khi chín ngọn núi hoàn toàn đổ sụp xuống dòng sông Long Ngâm, trong lòng chúng tôi đều hiểu, Vương Lỗi đã không thoát ra được. Tôi cũng rất đau lòng, tới nỗi không nói nên lời, chỉ biết đấm mạnh xuống đất.
Trên mặt đất toàn là đá vụn, tay tôi đấm xuống, chảy cả máu nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn tý nào. Nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống, còn Tử Long thì hét to như là tim gan bị xé nát. Điều đó càng khiến tôi đau lòng tới cực điểm.
Tử Long hét tới khản giọng, quỳ sụp xuống đất. Trong mắt tôi, Tử Long trước giờ đều luôn rất kiên cường, kiên cường hơn bất kỳ ai.
Anh ấy đau đớn đến thế là vì chúng tôi đều đã coi Vương Lỗi là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau. Nhưng đây là hiện thực, chúng tôi phải học cách chấp nhận.
Tôi đi tới cạnh Tử Long, vỗ mạnh lên vai anh và nói:
"Tử Long, đợi khi quay về rồi, chúng ta sẽ đi xuống Âm tào Địa phủ một chuyến xem Vương Lỗi đầu thai vào gia đình nào. Vương Lỗi ham ăn, nhất định chúng ta phải giúp anh ta đầu thai vào một gia đình có điều kiện mới được!"
"Sơ Cửu, Tử Long, hai cậu đừng quá đau lòng. Dù sao với bản lĩnh thần thông của Vương Lỗi thì không chừng đúng là có cách sống sót thật đấy!"
Mạnh Doanh thấy chúng tôi quá đau khổ, bèn an ủi:
"Chúng ta phải đi thôi, người của Vu Giáo chưa xuất hiện, vậy là chúng ta vẫn còn thời gian!"
Mạnh Doanh nói đúng, chúng tôi phải sống đã, sống thật tốt. Như vậy thì cái chết của Vương Lỗi mới có giá trị! Chúng tôi không thể ở đây tiếp tục đau buồn, bởi vì sứ mệnh của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành.
Tôi dìu Tử Long đứng dậy. Tử Long cười, nói mình không sao. Sau khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chúng tôi mới đi về phía làng chài. Chín ngọn núi đã sụp đổ, chặn đứng một nửa dòng sông Long Ngâm. Nước sông đã bắt đầu dâng cao.
Cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy ngày nữa nó sẽ nhấn chìm toàn bộ làng chài.
Khi chúng tôi quay về làng thì trời cũng đã bắt đầu tối. Nhưng cả ngôi làng không có lấy một bóng người. Nhà nào cũng đóng kín cửa, bầu không khí vắng lặng tới mức khiến người ta không cảm nhận được sự sống.
Nhưng cả ngôi làng lại trông sạch sẽ hơn trước đó rất nhiều, không nhìn thấy tý bụi bặm nào. Đến ngay cả phía trước và sau những ngôi nhà cũng không hề thấy một tia mạng nhện, sạch sẽ tới mức bất thường.
Lẽ nào người trong thôn đã bắt đầu chào đón cuộc sống mới hay sao?
Khi tôi còn đang nghi ngờ thì chúng tôi đã về tới nhà của thằng bé Hoàng. Tôi nhờ Y Y ở lại chăm sóc cho thằng bé. Giờ chúng tôi quay lại là để đưa cả hai rời đi.
Cả gia đình thằng bé Hoàng đã chết, chỉ còn lại một mình nó. Hơn nữa, làng chài này sắp bị nhấn chìm. Chúng tôi phải đưa thằng bé đi theo. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Diệp gia to lớn như vậy, sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì trong việc chăm sóc thằng bé.
Mạnh Doanh đẩy cửa vào nhà, nhưng chúng tôi lại không hề nhìn thấy bóng dáng thằng bé Hoàng và Y Y đâu cả. Tôi tìm khắp căn nhà cũng không thấy!
Mạnh Doanh cũng đang tìm bọn họ. Sau khi nhìn thấy tôi ra khỏi phòng, anh ấy cũng lắc đầu:
"Không tìm thấy bọn họ, họ đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Không chỉ bọn họ, đến cả người của bộ phận đặc biệt cũng không thấy một ai!"
Mạnh Doanh nói vậy, tôi bỗng giật thót. Vào thời khắc mấu chốt này, bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì nữa. Vương Lỗi đã có chuyện rồi, nếu Y Y cũng bị sao thì tôi sẽ sụp đổ mất!
Khi tôi định vào trong làng tìm họ thì hình như Tử Long phát hiện ra điều gì đó, đập mạnh tay xuống bàn khiến ấm trà nảy cả lên.
Tôi chưa kịp phản ứng thì thấy khuôn mặt anh ấy đã thay đổi. Tôi thấy tình hình có gì đó không ổn bèn lập tức lao tới. Tôi nhìn thấy trên mặt bàn ngay phía dưới đáy bình trà có viết bốn chứ: "Tử Long, mau đi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận