Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 771: Thân phận của Vương Lỗi

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Có lẽ Vương Lỗi có chuyện gì đó muốn nói với tôi nên mới gọi họ ra ngoài. Đám Lâm Tiêu lúc này còn chưa phản ứng lại, vẫn đang ngây ra không hiểu tại sao tự dưng Vương Lỗi lại bảo họ ra ngoài rồi để một mình tôi ở lại.
Tôi bật cười: "Lâm đại ca, mọi người cứ ra ngoài trước đi! Bên ngoài còn nhiều thi thể như thế, vất vả cho mọi người rồi, à, tiện thể nhờ mọi người quét dọn sạch sẽ cung Ngọc Hư nhé, đây là nơi thanh tịnh, chúng ta không thể phá quy củ được."
"Được!"
Đợi đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi đại điện rồi, tôi mới nhìn về phía Vương Lỗi: "Lỗi gia, có phải là có chuyện gì không?"
"Ừm." Vương Lỗi gật đầu, nụ cười trên mặt rất miễn cưỡng, hiển nhiên là đang cố tình nặn ra như để muốn nói hiện giờ anh ta không sao.
Sau đó Vương Lỗi nhanh chóng đi hết một vòng quanh cửu cung bát quái trận, lúc anh ta trở lại trước mặt tượng thần, những viên gạch băng chìm xuống đó lập tức được nâng lên, hợp thành một thể với nền đất. Ngay cả đường ngầm thần bí dẫn đến địa cung long mạch lúc này cũng đã bị gạch băng lấp kín, không nhìn ra một kẽ hở.
Sau khi giải quyết xong trận pháp trên mặt đất, Vương Lỗi lại giơ đạo chỉ về phía trận pháp phía trên đỉnh đại điện. Lúc ấy, những viên gạch băng vốn đang lõm xuống dưới bỗng co hết lại, chỉ có bánh xe vận mệnh là không co về. Thế nhưng bánh xe vận mệnh giờ đã ngừng chuyển động, chỉ bay lơ lửng ở trên đỉnh đại điện chứ không nhúc nhích nữa.
Thấy tôi đang nhìn lên hình vẽ trận pháp phía bên trên, Vương Lỗi bèn giải thích: "Trận pháp của cung Ngọc Hư thiên biến vạn hóa, sau lần hợp lại này, trận pháp xuất hiện lần sau sẽ không còn giống lúc trước nữa. Cho dù Âm Dương đạo vẫn chưa từ bỏ dã tâm thì cũng rất khó để phá giải trận pháp của cung Ngọc Hư."
Tôi nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, nếu là như vậy thì cho dù người của Âm Dương đạo vẫn còn có thể tìm được đến cung Ngọc Hư thì chắc chắn sẽ không thể dễ dàng mở được cơ quan của địa cung long mạch.
Hơn nữa lần này Âm Dương đạo lại tổn thất nặng nề, chỉ e phải nghỉ ngơi lấy sức một thời gian mới có thể quay lại một lần nữa. Nhưng mặc dù thế nào, chỉ cần bọn họ dám đến, Đạo giáo Trung Hoa chúng tôi chắc chắn sẽ khiến họ có đi mà không có về.
Khi tôi đang nghĩ đến đây, Vương Lỗi bỗng nhìn tôi và cười bảo: "Anh Cửu, không phải cậu vẫn luôn muốn biết thân phận của Lỗi gia tôi ư?"
Nghe thấy vậy, tôi lập tức kích động hẳn lên, gật đầu lia lịa, không nói thêm chữ nào, háo hức mong chờ chính miệng anh ta nói ra. Thân phận của Vương Lỗi và mục đích của anh ta đến bây giờ vẫn là bí ẩn chưa có lời giải đáp. Mỗi lần bị tôi hỏi, anh ta đều khéo léo né tránh đề tài, bây giờ có thể được nghe chính anh ta chủ động nói ra, khỏi phải nói tâm tình tôi kích động đến mức nào.
Tôi cố gắng nín thở, không dám thở mạnh, chỉ lo anh ta tự dưng lại giở trò không đứng đắn.
Hẳn là Vương Lỗi nhìn ra được dáng vẻ háo hức chờ mong của tôi lúc này nên không khỏi bật cười: "Anh Cửu, giờ Lỗi gia tôi sẽ kể cho cậu nghe tất cả những chuyện liên quan đến tôi, bao gồm cả thân phận của Lỗi gia tôi và bánh xe vận mệnh của cung Ngọc Hư."
Tôi gật đầu nhưng vẫn không nói gì, Vương Lỗi chỉ dừng lại vài giây như để sắp xếp lại từ ngữ: "Anh Cửu, tôi là người của gia tộc thượng cổ. Gia tộc thượng cổ tổng cộng có ba tộc, một là Long tộc nơi tôi đang ở, ngoài ra còn có Phượng tộc và cuối cùng là Thiên tộc. Các cậu chưa từng được gặp gia tộc thượng cổ nên vẫn cho rằng họ không tồn tại, nhưng thật ra gia tộc thượng cổ chính là hàng tiên nhân hiện nay. Thiên tộc phụ trách trật tự của hàng tiên, Long tộc phụ trách bảo vệ bánh xe vận mệnh và long mạch, còn Phượng tộc phụ trách đón tiếp những người tu đạo sắp được đứng vào hàng tiên. Có phượng đến mừng mới có thể đắc đạo thành tiên. Hay nói cách khác, hàng tiên nhân mà các cậu vẫn luôn tìm kiếm chính là thiên giới mà tam đại gia tộc thượng cổ chưởng quản. Còn tôi thì là người bị Long tộc trục xuất khỏi thiên giới, bị bắt phải bảo vệ bánh xe vận mệnh mãi mãi, cho đến khi tai họa Ma Vương chấm dứt hoàn toàn."
Trước giờ tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của hàng tiên nhân, hóa ra là để chỉ thiên giới. Tôi không biết tình hình liên quan đến thiên giới, nhưng tôi nghĩ rằng e là thiên giới cũng không khác âm gian là bao, đều sẽ phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm ngặt.
Bên trong tam giới, có lẽ chỉ có nhân gian mới có sự tự do và công bằng tương đối.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là Vương Lỗi lại bị Long tộc trục xuất khỏi thiên giới. Thảo nào trước đây mỗi lần nhắc đến thân phận của anh ta, ít nhiều gì thì anh ta vẫn có chút phẫn nộ.
Nghĩ đoạn, tôi mới tiếp lời: "Lỗi gia, sức mạnh bên trong cơ thể anh cũng là do Long tộc phong ấn đúng không?"
Sức mạnh trong cơ thể Vương Lỗi rất đáng sợ, nhưng vẫn luôn bị phong ấn. Mỗi lần bộc phát ra, tôi đều cảm nhận được anh ta đang rất đau đớn, có vẻ một khi anh ta sử dụng sức mạnh đó thì ngay lập tức sẽ phải chịu phản phệ cực lớn.
"Không phải đâu." Vương Lỗi lắc đầu, cười tự giễu ra điều mất mát: "Anh Cửu, tôi không lừa cậu đâu. Sức mạnh trong cơ thể tôi đã được phong ấn ngay từ khi tôi sinh ra, họ nói sức mạnh đó rất đặc thù, cũng rất đáng sợ. Cũng bởi vì bị họ phong ấn mà cuối cùng khiến cho tôi trở thành người có thực lực yếu nhất trong Long tộc. Sau khi tôi dần trưởng thành, họ đã trực tiếp đuổi thẳng tôi ra khỏi Long tộc, bắt tôi phải bảo vệ hốc Côn Lôn một mình mãi mãi. Anh Cửu, tôi ở đây đã được mấy trăm năm rồi."
Vương Lỗi nói đến nửa câu cuối thì khóe mắt bắt đầu có giọt lệ chảy dài, vẻ cô đơn lộ ra trên mặt quả thật chính là nỗi cô đơn mà anh ta phải trải qua suốt mấy trăm năm.
Hốc Côn Lôn quạnh quẽ lạnh lẽo không một bóng người, chỉ sống ở đây một hai năm thôi đã có thể khiến người ta phát điên, vậy mà anh ta đã sống như thế cả mấy trăm năm rồi.
Tôi không thể nào tưởng tượng được, cũng không thể nào lĩnh hội được nỗi cô độc mà anh ta phải gánh chịu ấy.
"Anh Cửu, cậu không cần thương xót cho tôi, tôi không cô độc, chỉ là cô đơn mà thôi." Vương Lỗi thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, bèn khẽ cười an ủi.
"Ừm!" Tôi bất giác mỉm cười: "Lỗi gia, sau này nếu như anh cảm thấy cô đơn, tôi có thể đến uống rượu với anh."
"Được!" Vương Lỗi phì cười rồi nói tiếp: "Bánh xe vận mệnh của hốc Côn Lôn liên quan đến vận mệnh của người tu đạo trong tam giới. Bánh xe vận mệnh không thể bị phá hỏng, bằng không tam giới ắt sẽ loạn lạc. Không phải bởi vì người tu đạo sẽ loạn mà là bởi vì sau lưng bánh xe vận mệnh còn cất giấu một bí mật động trời, đó chính là cách khắc chế Ma Vương!"
Nghe đến đây, nhịp tim tôi bỗng đột nhiên đập nhanh hẳn lên. Lúc tôi quay sang nhìn Vương Lỗi, anh ta bèn gật đầu bảo: "Kiếp nạn lớn nhất của tam giới chính là Ma Vương giáng thế. Ma Vương bất tử bất diệt, cho dù hủy diệt được gốc rễ sức mạnh của hắn thì ngàn năm sau hắn vẫn có thể sống lại lần nữa. Mà sức mạnh gốc rễ của hắn chia thành ba phân thân, một là bị trấn áp ở địa ngục Cửu U, một là ở đáy nước thiên hà nhược thủy, còn người mạnh nhất sẽ sinh ra ở dương gian. Không ai biết thân phận của hắn, cho đến khi sức mạnh gốc rễ trong cơ thể hắn thức tỉnh!"
"Chỉ khi nào ba phân thân Ma Vương dung hợp lại với nhau mới có thể hình thành nên Ma Vương mạnh nhất! Nhưng ba phân thân Ma Vương này sẽ nuốt chửng lẫn nhau hòng khống chế sức mạnh Ma Vương. Tuy nhiên, cho dù Ma Vương có mạnh đến đâu cũng không thể thoát khỏi nguyên lý tương sinh tương khắc. Mà bánh xe vận mệnh chính là khắc tinh của Ma Vương. Một khi Ma Vương có dấu hiệu được sinh ra, bánh xe vận mệnh sẽ xuất hiện người có thể đối phó được với Ma Vương. Mà tôi cũng bởi vì nhìn thấy cậu và Tử Long trong bánh xe vận mệnh nên mới xuống núi, tiếp cận hai người. Chỉ có người được bánh xe vận mệnh chọn mới có thể đối phó với Ma Vương!"
Nghe Vương Lỗi giải thích xong, cuối cùng tôi cũng coi như hiểu được tất cả, những mối nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp, khiến giờ phút này tôi có cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng vô cùng.
Cảm giác nhẹ nhàng như trút được gánh nặng đó, quả là quá tuyệt vời!
Vương Lỗi thấy vẻ mặt của tôi thì lắc đầu cười: "Anh Cửu, hiện giờ nên chứng minh thân phận của cậu rồi!"
"Ừ!" Tôi gật đầu, nói: "Lỗi gia, nếu như tôi không phải người được bánh xe vận mệnh chọn thì sao? Chúng ta có phải sẽ mỗi người một ngả không?"
Vương Lỗi không trả lời tôi ngay mà nghĩ ngợi một lúc rồi mới cau mày đáp: "Tôi cũng không rõ nữa, bởi vì bản thân tôi cũng không biết nên đi đâu. Không còn cô nàng kia nữa, tôi cảm giác mình như một cái xác chết di động vậy, chỉ có hơi thở mà không có tim đập."
Lúc nhắc đến Thạch Minh Thánh Hàm, trên khuôn mặt bình tĩnh của Vương Lỗi lại xuất hiện vẻ buồn bã, nhưng anh ta cố gắng khống chế tâm trạng của mình, cố ngăn không cho mình khóc thành tiếng.
Thật ra tôi rất khâm phục anh ta, Thạch Minh Thánh Hàm là người anh ta yêu thương nhất, nhưng nửa giờ trước, cô gái mà anh ta yêu thương đã chết ở ngay trước mặt anh ta. Đối mặt với nỗi đau khổ vô tận như thế mà anh ta vẫn có thể gác chuyện tình cảm sang một bên, khỏi phải nói nội tâm của anh ta lúc này đang phải gánh chịu nỗi đau đớn đến nhường nào.
Tôi không biết nên an ủi Vương Lỗi như thế nào, đành phải vỗ nhẹ vai anh ta: "Lỗi gia, anh phải sống cho thật tốt. Nếu như Thạch Minh Thánh Hàm biết anh bây giờ như thế này, chắc chắn cô ta cũng sẽ rất đau lòng. Anh cũng là người mà cô ta yêu thương nhất, cô ấy không muốn nhìn thấy cảnh anh đau đớn buồn bã đâu."
Vương Lỗi nở một nụ cười đau đớn: "Thật ra tôi biết cô ấy là do bất đắc dĩ, tâm địa cô ấy rất thiện lương, chỉ là tính tình quá bướng bỉnh. Nhưng sau chuyện này, cô ấy có thể thoát khỏi Âm Dương đạo mãi mãi. Vì tôi trường sinh bất tử, nên sẽ có thời gian tìm cô trọn đời trọn kiếp, sau đó cùng cô ấy già đi. Phải, chính là như thế, hai chúng tôi chỉ đang tạm thời chia ly mà thôi..."
Bất ngờ thay, Vương Lỗi đã tự mình nghĩ thông, tôi thấy dáng vẻ mừng rỡ của anh ta mà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Vương Lỗi nhìn về phía tôi, cất giọng hỏi: "Anh Cửu, chuyện chính mà hiện giờ chúng ta cần làm trước là để tôi xem xem rốt cuộc cậu có phải là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn hay không."
Dứt lời, tôi trông thấy tay anh ta ngoắc về phía bánh xe vận mệnh trên đỉnh đại điện, thế rồi bánh xe vận mệnh lúc này mới từ từ hạ xuống, rơi ngay xuống trước mặt tôi, chỉ có điều là nó đứng thẳng, trông như một tấm gương.
Thế nhưng kỳ quái thay, tôi không nhìn thấy bóng dáng mình bên trong bánh xe vận mệnh.
Tôi còn đang không hiểu ra làm sao, định quay sang hỏi Vương Lỗi thì nào ngờ Vương Lỗi lại lùi về sau cả mấy bước như bị sét đánh, khuôn mặt anh ta xám ngoét như tro tàn, anh ta vừa nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi vừa khiếp sợ lẩm bẩm: "Sao có thể như thế được? Sao lại như thế? Tại sao cậu lại không phải người được bánh xe vận mệnh chọn trúng!"

Bình Luận

0 Thảo luận