Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 815: Ác linh phệ hồn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi biết điều bọn họ cần, chẳng qua bọn họ chỉ muốn rời khỏi đảo Trường Sinh tối tăm ngột ngạt này mà thôi. Nhưng vì oan hồn của sức mạnh thủy triều quá nhiều, không giải quyết được oan hồn trước thì bọn họ không thể rời khỏi đây, ngược lại có khi sẽ bị phản phệ mà chết.
Oan hồn của sức mạnh thủy triều không chỉ có hàng nghìn, mà bọn chúng đã hóa thành bản thể âm khí, không thể siêu độ, chỉ có thể trấn áp, thế nên tôi mới mạnh dạn đưa ra yêu cầu này.
Tôi giúp bọn họ trấn giữ oan hồn của sức mạnh thủy triều, còn bọn họ có thể an toàn rời khỏi đảo Trường Sinh. Chỉ cần đáp ứng được mục đích của bọn họ, tôi tin bọn họ sẽ cho tôi một cơ hội. Vì tôi có thể nhìn ra, bọn họ là vì bất đắc dĩ mới phải hợp tác với phân thân của Ma Vương.
Sau khi tôi nói xong, bầu không khí trong trường luyện võ rơi vào im lặng. Xung quanh không một đệ tử nào cất tiếng, ngay cả năm Đại pháp sư cũng lặng thinh.
Tôi tưởng rằng bọn họ đang do dự nên tiếp tục nói: "Trong Đạo môn Lý Sơ Cửu là người nói một không hai, cũng là người giữ chữ tín. Vẫn câu nói đó, chỉ cần các ông cho tôi cơ hội đối phó với Ma Vương, sau khi thành công, tôi sẽ tự mình đến trấn giữ hàng nghìn oan hồn của sức mạnh thủy triều, vĩnh viễn không rời khỏi nơi này, cho đến khi chết!"
"Ha ha!" Nhưng nào ngờ, tôi vừa nói xong, Đại pháp sư cầm đầu lại lãnh đạm cười lớn, tôi nghe ra trong đó mang theo sự bất lực.
Tôi còn đang nghi hoặc, Đại pháp sư cầm đầu đột nhiên xé rách áo bào đen trước ngực mình. Áo bào vừa bị xé ra, tôi nhìn thấy ngay trên ngực có một dấu ấn đỏ tươi. Dấu ấn đó rất khó coi, giống như một hình mặt quỷ.
Tôi còn chưa nhìn rõ, cũng không biết rốt cuộc ông ta có ý gì, Đại pháp sư nhìn tôi lắc đầu cười nói: "Lý Sơ Cửu, nếu cách này có thể thực hiện được thì bọn ta đã rời khỏi đảo Trường Sinh lâu rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ? Đây là lời nguyền của Linh tộc, cùng tồn tại với sức mạnh thủy triều. Nếu bọn ta rời khỏi đảo Trường Sinh, kết cục mà bọn ta nhận được sẽ là cái chết! Hàng nghìn oan hồn của sức mạnh thủy triều sớm đã không còn nhân tính, chỉ là một bản thể âm khí mà thôi. Không ai có thể siêu độ chúng, cho dù là Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không thể. Chỉ có duy nhất một cách, chính là hấp thụ oan hồn của sức mạnh thủy triều. Chỉ có hấp thụ hết những quỷ hồn đó, sức mạnh thủy triều mới tan biến. Và lời nguyền chết chóc trên người bọn ta cũng sẽ tan biến theo. Trên thế giới này, người có thể hấp thụ được yêu ma chỉ có Ma Vương đích thực. Thế nên, hợp tác với phân thân của Ma Vương mới là cơ hội cuối cùng của bọn ta!"
Nghe Đại pháp sư nói những lời ấy xong, lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh. Vốn dĩ tôi không nghĩ rằng chuyện của bọn họ lại nghiêm trọng như thế, nếu vậy, tia hy vọng cuối cùng của tôi cũng đã không còn rồi.
Nhưng tôi không cam tâm, còn muốn khuyên ông ta, vội vàng nói: "Đại pháp sư, nếu Ma Vương thật sự thống nhất Tam giới, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho tộc các ông. Bởi vì Ma Vương không có trái tim, không hề biết đến tình nghĩa gì cả. Nhân lúc phân thân của Ma Vương còn chưa dung hòa lại, chúng ta phải giải quyết bọn chúng triệt để!"
"Đủ rồi!" Tôi còn chưa nói xong, Đại pháp sư đã lạnh lùng ngắt lời, ông ta nghiêm giọng nói: "Lý Sơ Cửu, ta đã cho ngươi cơ hội nói chuyện rồi. Người đâu, đem Lý Sơ Cửu và Thanh Long nhốt vào hồ Phệ Hồn, chọn ngày xử tử!"
Cùng với tiếng ra lệnh lạnh lùng của Đại pháp sư, mười đệ tử Linh tộc xông tới trói tôi lại, nhanh chóng đưa tôi và Thanh Long xuống dưới núi, men theo bờ biển đi thẳng tới vịnh biển của sức mạnh thủy triều.
Lúc đầu tôi không biết tình trạng của vịnh biển này, cho đến lúc này mới phát hiện ra, vịnh biển sức mạnh thủy triều này cũng là nơi giam giữ phạm nhân. Hơn nữa cách bọn họ giam giữ cũng hoàn toàn không giống với thế giới bên ngoài.
Đầu tiên bọn họ buộc lên người tôi và Thanh Long một miếng bia Trấn Hồn, sau đó mới dùng một cây quyền trượng đầu lâu gõ lên đầu chúng tôi. Bọn họ vừa gõ một cái, tôi còn chưa có cảm giác đau đã ngất đi.
Nhưng chỉ vài giây sau tôi đã tỉnh lại. Có điều khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã hồn lìa khỏi xác, thân xác đổ ở bên bờ, trên lưng còn đeo một miếng bia Trấn Hồn nặng nề.
Tấm bia Trấn Hồn đó rất nặng, dường như phải nặng tới vài trăm cân, đè lên khiến lưng tôi cũng không thẳng lên nổi. Thanh Long giống tôi, cũng đeo một tấm bia Trấn Hồn, bị đè tới nỗi không ngẩng được đầu.
Thanh Long trông thấy tôi nhìn sang, yếu ớt mỉm cười nói: "Lúc trước tôi bảo cậu đi, cậu cứ nhất quyết đòi ở lại, giờ muốn đi cũng không có cơ hội nữa rồi!"
Tôi nhìn nụ cười của Thanh Long, thầm tự trách: "Thanh Long, xin lỗi, là tôi đã liên lụy đến anh."
Nghe tôi xin lỗi, Thanh Long lắc đầu cười đáp: "Tôi không sợ chết, tôi là đang nói cậu làm vậy không đáng. Còn sống là còn cơ hội, chết rồi sẽ không còn gì nữa!"
"Thanh Long, đây không phải chuyện đáng hay không đáng!" Tôi nhìn Thanh Long, trầm giọng nói: "Đây là sứ mệnh của người tu đạo, bất kể gặp phải tình huống gì, cũng không thể thoái lui!"
Thanh Long không có ý định biện giải với tôi, chỉ mỉm cười không nói thêm nữa. Sau đó, mấy đệ tử Linh tộc đưa chúng tôi lên một con thuyền nhỏ. Cho tới khi chèo thuyền đến chính giữa sức mạnh thủy triều, bọn họ ném thẳng chúng tôi xuống dưới.
Trên người chúng tôi cõng theo bia Trấn Hồn nặng trĩu, vừa xuống nước đã lập tức chìm nghỉm, ngay cả cơ hội bơi lên cũng không có. Nước ở vịnh biển này rất sâu, chìm xuống hai ba phút chân chúng tôi mới chạm đến đáy.
Tư thế hiện giờ của chúng tôi rất không ổn, bia Trấn Hồn dựng đứng thẳng tắp dưới đáy biển, còn chúng tôi chỉ có thể co gối, như vậy mới có thể tháo được chiếc bia nặng nề kia ra. Nhưng cho dù chúng tôi là linh hồn thì vẫn cảm nhận được tư thế đó rất khó chịu.
Lúc đầu tôi còn chưa để ý tình hình dưới đáy biển, ngay sau đó mới thấy không ít xương trắng. Không chỉ có xương người mà còn có xương cốt của các loại động vật biển, trắng xóa cả một vùng, tựa như chất thành một tầng dưới đáy biển.
Trước đây tôi cũng đã nhìn thấy rất nhiều xương trắng ở dưới đáy sông Thiên Hà, nhưng so với xương trắng ở nơi này thì vẫn còn khiêm tốn chán. Nếu không phải thường thấy mấy cảnh thế này thì chắc chắn sẽ phải giật mình kinh hãi.
Cách chúng tôi không xa vừa hay xuất hiện một nơi tương đối sạch sẽ, hình như là một vòng tròn rất lớn. Nhìn kỹ hơn mới phát hiện ra đó là một hình vẽ thái cực âm dương, chính giữa là đường âm dương của hình vẽ thái cực.
Còn có thể nhìn thấy hai bên đường âm dương kia có hai khoen đồng cực lớn. Thật kỳ lạ, trên mặt hình vẽ thái cực này là một đường địa môn hợp nhất.
Thanh Long thấy tôi đang quan sát hình vẽ thái cực kia, hắn mỉm cười nói: "Đó là cổng vào của Minh Hà, một đường liên kết âm phủ và dương gian của Minh Hà, còn một đường liên kết thiên giới và dương gian của Minh Hà. Chỉ có sử dụng sức mạnh vạn quỷ, thúc đẩy sức mạnh thủy triều mới có thể mở ra được. Nếu không, không còn cách nào khác!"
Nghe Thanh Long giải thích xong, tôi mới hiểu ra, gật đầu nói: "Thanh Long, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây, nếu không bọn họ sẽ xử tử chúng ta."
"Trốn? Ha ha!" Thanh Long bất đắc dĩ cười khổ: "Sơ Cửu, chúng ta không trốn được đâu. Hiện giờ chúng ta là linh hồn, hơn nữa trên người còn cõng thêm bia Trấn Hồn, Đại pháp sư dùng cách này là muốn trừng phạt chúng ta. Vịnh biển sức mạnh thủy triều này còn được gọi là hồ Phệ Hồn, chuyên dùng để trừng phạt phạm nhân, cũng là thủ đoạn tàn độc nhất của Linh tộc. Nỗi đau thể xác chúng ta có thể chịu đựng được, nhưng nỗi đau hồn phách phải chịu mới là khắc cốt ghi tâm. Chẳng bao lâu nữa, đám ác linh sẽ xuất hiện thôi!"
Lúc này Thanh Long đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chạy trốn, hơn nữa dường như hắn rất sợ hồ Phệ Hồn này. Lúc nhắc đến hồ Phệ Hồn, tôi phát hiện ra cảm xúc của hắn có một chút thay đổi.
Tôi hoàn toàn không biết gì về hồ Phệ Hồn, chỉ biết năm đó Linh Trường Sinh đã giam hồn phách của mẹ tôi vào trong hồ, nói rằng hồ này vô cùng đáng sợ. Nhưng tới bây giờ tôi vẫn chưa được lĩnh hội sự đáng sợ của nó.
Ngoại trừ tư thế hiện giờ của chúng tôi có chút khó chịu ra thì không có gì khác thường. Ngay lúc tôi đang định hỏi Thanh Long chuyện về hồ Phệ Hồn, thì hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang tôi, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, ngay cả linh hồn cũng không nén được mà run lên cầm cập, buột miệng thốt ra: "Sơ Cửu, bọn chúng đến rồi!"
Gần như cùng lúc đó, ngay khi Thanh Long vừa nói xong, tôi cũng phát hiện ra sự bất thường ở xung quanh. Một luồng âm khí lạnh lẽo đang nhanh chóng lao đến chỗ chúng tôi, tôi vừa quay nhìn lại, trong chớp mắt, da đầu tê dại!
Trong đống xương trắng dưới đáy biển kia, từng con ác linh u ám chui ra. Rất nhiều người không biết ác linh là gì, ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe nói đến.
Tôi cũng là nghe sư phụ từng đề cập đến chuyện ác linh, ác linh và yêu ma quỷ quái hoàn toàn khác nhau. Nó đến từ âm khí của oan hồn, có vài oan hồn sau khi hóa thành âm khí sẽ không thể ngưng tụ thành hình người. Bản thể của oan hồn chính là âm khí hoặc oán khí hóa thành hình người, nhất là những oan hồn mang trong mình oán khí, sau khi biến về thể âm khí, phần nhiều sẽ bị linh khí trời đất và cả ánh mặt trời tiêu diệt.
Nhưng với những oan hồn trong hồ Phệ Hồn này, sau khi hóa thành âm khí, được bảo vệ trong không gian của Linh tộc, lâu dần âm khí không tan, hình thành nên sự tồn tại đặc biệt, chính là ác linh.
Diện mạo của ác linh cũng không giống oan hồn, bọn chúng không có nhân tính, chỉ là một cái bóng trắng toát, giống như một con nòng nọc cực lớn. Đầu rất to, có ngũ quan đơn giản, mắt là hai cái lỗ đen sì, mũi cũng vậy, không khác mấy so với đầu lâu người.
Bọn chúng không có cơ thể, chỉ có một cái đuôi, nơi bắt mắt nhất chính là cái mồm cực lớn của chúng, hơn nữa trong miệng còn mọc lên một hàng răng cưa sắc nhọn. Bọn chúng không có ý thức, chỉ cần cảm nhận được hơi thở, bất kể là người hay âm hồn, bọn chúng cũng sẽ xông tới cắn xé, cho đến khi đối phương tan tác tơi bời mới thôi!
Đây cũng là điểm khó đối phó nhất của chúng, một con còn được, nhưng xung quanh chúng tôi lại dày đặc chi chít cả một vùng...

Bình Luận

0 Thảo luận