Khi tôi vừa mới chặn được đám ác quỷ định xông vào miếu Bồ Tát, Hà thiên sư ở phía sau lưng tôi đã lồm cồm bò dậy, cười ngờ nghệch định đi xé bùa trấn tà tôi dán trên cửa miếu.
Cũng may tôi phát hiện nhanh, mặc dù bị hắn xé mất bùa dán ở giữa khe cửa, nhưng may là không lau mất bùa trấn tà tôi dùng máu tươi vẽ lên trên cửa miếu.
Bùa trấn tà vẽ bằng máu tươi là để trấn áp con bạch hồ mắt xanh trong miếu. Giờ không còn trăm quỷ xông đến, cô ta không thể nào phá vỡ được thần uy của miếu Bồ Tát này. Tôi cũng hết cách, nên mới phải dùng cách đó để niêm phong miếu Bồ Tát lại.
Nhưng lỡ Hà thiên sư mà lau mất bùa trấn tà thật thì con bạch hồ mắt xanh đó vẫn có thể gây ra chuyện được. Lúc Hà thiên sư lại định đi lau bùa trấn tà trên cửa miếu, tôi vội vọt tới túm lấy lưng áo hắn rồi kéo ngược về phía sau, khiến quần áo hắn bị rách toạc một miếng nghe cái roẹt.
Hắn bị tôi kéo ngã ra đất, thế mà hắn vẫn muốn đứng dậy lau bùa trấn tà tiếp. Tôi đành phải đè một tay lên bả vai hắn để hắn không đứng lên được.
Trên người tôi không còn lá bùa nào nữa nên đành phải nhặt lại lá bùa mà Hà thiên sư đã xé ra ban nãy. Tôi kẹp bùa bằng hai ngón tay, xoay một vòng trong không trung, bùa "phừng" một tiếng rồi bùng cháy.
Sau đó tôi mới vòng đến trước mặt Hà thiên sư, tát mạnh vào cằm hắn. Hà thiên sư bị đau nên ngay lập tức há miệng ra theo phản xạ. Chỉ chờ có thế, tôi mạnh bạo nhét thẳng lá bùa đang cháy vào trong miệng hắn.
Mặc dù lão già chết tiệt này không có ý thức, nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn. Lá bùa nóng đến mức hắn phải gào lên thảm thiết, há miệng định nhổ ra. Thấy vậy, tôi vội vàng bịt mồm hắn lại, bắt hắn phải nuốt bùa xuống.
Bùa đang cháy nên nhiệt độ rất cao, hắn không mở miệng ra được, đau đến mức hai mắt trợn to, đồng tử nổi lên toàn tơ máu, sắc mặt cũng trắng bệch như giấy, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, thân thể giãy giụa kịch liệt.
Tôi vật lộn khống chế hắn, vùng vẫy mất chừng hai phút Hà thiên sư mới giãn lỏng người ra, đôi mắt cũng dần dần có thần trở lại. Tôi buông hắn ra, hắn thở hổn hển, không ngừng nhổ nước bọt: "Phụt, đau quá má!"
Thứ hắn nhổ ra là than tro còn sót lại sau khi bùa cháy. Nhổ liên tục như thế mấy lần xong, Hà thiên sư bắt đầu thè lưỡi. Lúc này tôi mới phát hiện, đầu lưỡi hắn đã bị bùa làm bỏng đến nỗi mọc ra mấy cái bọc nước, đau đến mức nhe răng nhếch miệng xuýt xoa.
Thấy hắn đã không sao nữa, bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phệt xuống cạnh Hà thiên sư.
"Đạo... đạo huynh, tôi... tôi ban... ban nãy... bị... bị làm sao vậy?" Có vẻ Hà thiên sư không nhớ ra chuyện vừa rồi mình bị bạch hồ mắt xanh mê hoặc. Chắc tại bị bỏng, phải thè lưỡi ra nói chuyện nên hắn bắt đầu nói chuyện cà lăm.
Tôi còn chưa kịp kể lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, hắn đã bắt đầu hoài nghi lẩm bẩm, vừa thè lưỡi vừa lắp bắp: "Phải... phải rồi, tôi... tôi nhớ là... là ban... ban nãy... đạo huynh bảo... bảo tôi đi... đi dẫn... dẫn quỷ, sao... sao tôi lại... lại quay... quay về rồi?"
Trông cái dáng vẻ nói chuyện này của hắn thật tức cười, lưỡi thì thè ra, nói lè nhè không rõ chữ, đã vậy còn cà lăm. Lúc hắn nói chuyện vẫn rụt lưỡi về theo thói quen, nhưng vừa rụt về là răng sẽ đụng vào bọc nước trên lưỡi, hắn đau quá lại vội vàng thè lưỡi ra, trông như một con chó thè lưỡi ra vì nóng vậy.
Tôi cố gắng nhịn cười, giả vờ nghiêm khắc nói: "Mẹ kiếp, vừa rồi suýt nữa ngươi hại chết ta rồi đấy! Dù gì ngươi cũng là người tu đạo, tại sao ngay một chút sức kháng cự cũng không có vậy hả? May mà ngươi không tận mắt nhìn thấy bạch hồ mắt xanh, nếu không ta cũng không dám đảm bảo ngươi sẽ gây ra chuyện gì mất mặt nữa!"
Có vẻ như Hà thiên sư không nhớ được chuyện bị mê hoặc vừa nãy, hắn nghe xong mà vẫn cứ trưng cái bộ mặt ngờ nghệch ra nhìn tôi, trông cũng hơi thê thảm. Tôi dừng lại một chút, sau đó mới kể lại chuyện vừa nãy.
Nghe xong, Hà thiên sư trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi, thảng thốt: "May... may mà có... có đạo... đạo huynh, nếu... nếu không Hà... Hà mỗ tôi... sẽ... sẽ phải... chết... chết ở đây rồi!"
Tôi thấy hắn nói chuyện cũng không quá phí sức, trong đầu đột nhiên nhớ về lại lúc đấu pháp ở biên giới năm xưa. Lúc đó, tôi và Tử Long, Mạnh Doanh phải đối mặt với Vu giáo mạnh nhất nhì Đông Nam Á. Ngày đó chúng tôi đã liều mình dùng hết pháp khí, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải hi sinh.
Nếu như không có anh chàng Cà Lăm bề ngoài xấu xí, vóc dáng thấp bé xuất hiện, e là chúng tôi chẳng thể nào đi được đến ngày hôm nay! Cà Lăm hi sinh quên mình cứu chúng tôi, cứu người thôn làng chài, cũng giúp chúng tôi đánh bại Vu giáo!
Giờ nhìn lại một Hà thiên sư đang nói chuyện cà lăm, tôi không khỏi nghĩ về anh ta. Suốt cả quãng đường, hình như tôi đã cứu rất nhiều người, cả đời đều đang làm việc thiện, nhưng cùng lúc đó cũng làm liên lụy đến vô số người khác.
Đúng vào lúc này, tôi lại bắt đầu hoang mang đối với Đạo. Tôi vốn cho rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã hiểu được ý nghĩa của Đạo. Nhưng thật ra không phải vậy, Đạo vô bờ bến, hình như cố gắng cả một đời cũng không thể nào tìm hiểu được hết.
Nhưng đây không phải nhụt chí, ngược lại còn giúp tôi kiên định với quyết tâm tầm Đạo của mình. Một ngày nào đó, nhất định tôi sẽ hiểu được Đạo mà tôi vẫn hằng theo đuổi. Còn những người bị tôi làm liên lụy, Đạo trong lòng họ lại là gì đây?
Thấy tôi không nói gì, Hà thiên sư chủ động mở lời: "Đạo huynh, cậu làm sao vậy? Nếu như có tâm sự gì khó nói thì cứ nói ra đi, lần này Hà mỗ tôi tuyệt đối không chối từ!"
Sau khi thích ứng dần với cơn đau, lúc nói chuyện Hà thiên sư cũng không cà lăm nữa. Nói thật ra thì hiện tại Hà thiên sư đã không còn khiến người ta ghi thù chuốc hận như trước. Tôi dần nhận ra, mặc dù hắn rất tham sống sợ chết, để kiếm tiền hắn có thể giết người không ghê tay, nhưng trong những lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại không phải là một người hồ đồ.
Đây phải chăng chính là "Nhân chi sơ tính bổn thiện" mà người ta vẫn thường nói?
Tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào, bèn lắc đầu, cười bảo: "Thật ra ta không hiểu, rốt cuộc Đạo mà ta vẫn luôn theo đuổi là gì."
"Há..." Hà thiên sư nghe xong cũng đờ ra, bắt đầu cau mày nghiêng đầu nghiền ngẫm.
Nhưng có vẻ hắn nghĩ mãi cũng không ra đáp án, bèn tự mình châm một điếu thuốc, sau khi loạch xoạch rít được hai hơi, hun đến mức chảy cả nước mắt, hắn mới nghĩ đến điều gì đó, mắt trợn trừng nhìn ác quỷ phía trước mặt, nói: "Đạo huynh, thật không dám giấu giếm, trước khi gặp cậu, tôi thấy việc mình làm chẳng hề sai, bọn họ có tiền, tôi lừa gạt họ cũng là chuyện thường tình! Bọn họ hại chết người khác, tôi giúp họ báo thù kiếm tiền, lúc đó vẫn cứ nghĩ là mình làm đúng. Thế nhưng sau khi đi theo cậu, thấy được sự kiên cường, lòng kiên định, tấm lòng và hoài bão của cậu, tôi mới phát hiện ra những việc mình làm trước kia quả thật quá khốn nạn."
Nói đến đây, Hà thiên sư cũng tự mình cười mỉa. Hắn ngừng lại một lúc, rồi lại châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói tiếp: "Bản chất tôi ngu dốt, lại thuộc dạng theo Đạo nửa mùa, nên cũng không biết Đạo mà cậu theo đuổi là gì. Nhưng giờ tôi hiểu được một điều, cậu đã thay đổi tôi, khiến tôi biết được trước kia mình là kẻ xấu, khiến tôi nảy ra suy nghĩ sẽ đi làm việc thiện, tích âm đức. Thiên địa bất công, xã hội bất chính, người bình thường không phải không có tín ngưỡng của mình, chỉ là họ đang sợ hãi. Sợ hãi xã hội bất công này, sợ hãi người xấu và sự hiểm ác của lòng người trên đời. Thế nên ai cũng trốn tránh, không ai phản kháng, thành ra sẽ chẳng còn công bằng nữa! Nhưng đạo huynh, cậu thì khác, cậu đã đứng ra, cậu không sợ, cậu không cúi đầu trước tà ác, cậu giữ vững lòng chính nghĩa trong tim! Tuy cậu không thay đổi được xã hội đầy rẫy hiểm ác này, nhưng cậu đã thay đổi được rất nhiều người! Có lẽ... đây chính là Đạo chăng?"
Không ngờ Hà thiên sư lại có thể lĩnh ngộ được nhiều đến vậy. Hơn nữa, lúc hắn nói những lời này, ánh mắt luôn nhìn thẳng về tôi không hề né tránh, trông không giống như đang nói dối.
Trong lòng tôi cũng đã có dự định, nếu như hắn thật sự có thể thay đổi, tôi sẽ cân nhắc cho hắn một cơ hội, tha cho hắn một lần. Nếu như hắn dám làm chuyện gì quá đáng, tôi nhất định sẽ không để hắn thoát!
Sau đó chúng tôi bắt đầu ngồi đợi trời sáng, những ác quỷ bị ngăn bên ngoài trận sao Bắc Đẩu trong thời gian ngắn không thể nào phá được trận pháp của tôi để mà xông vào. Còn bạch hồ mắt xanh trong miếu Bồ Tát dường như cũng đã yên tĩnh lại, không làm ầm ĩ nữa, không biết là đang đợi cái gì?
Tôi không rời miếu Bồ Tát nửa bước, cũng không biết gánh hát ma và bác Diệp đã đi đâu. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, kể cả bác Diệp không ra thì thôn dân của Bồ Tát Man cũng phải ra chứ.
Nhưng thật kỳ lạ, xung quanh đây lại chẳng có ai xuất hiện. Ngay cả bác Diệp cũng mãi không thấy lộ diện! Khỏi phải nghĩ, chắc chắn là ông ta đã biết tôi đến đây rồi.
Điều tôi lo lắng nhất là ông ta sẽ giở mưu hèn kế bẩn gì đó ở sau lưng. Hoặc là ông ta đã chuồn đi mất. Nếu là như vậy thật, thì quả là rất khó để tìm được ông ta.
Nhưng hiện giờ không còn cách nào khác, chúng tôi không thể nào rời khỏi miếu Bồ Tát. Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Chờ mãi mới đến được lúc trời sáng, nào ngờ, miếu Bồ Tát đột nhiên dội lại một tiếng kêu nghe cực kỳ quái đản. Âm thanh nay hơi chói tai, lại hơi trầm thấp, nghe xong sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, Hà thiên sư bỗng nhiên sững sờ thốt lên: "Hồ tiên kêu, lệ quỷ cười! Đạo huynh, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận