Không ai thích giết chóc cả, nhưng đôi khi, chúng ta phải sát phạt quyết đoán! Lão tổ Diệp gia là ví dụ tốt nhất, ngày đó tôi có lòng tha cho lão một mạng, lại bị lão ta hại cho thảm như thế này.
Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ mềm lòng tha cho bọn chúng, nhưng tôn chỉ hiện giờ của tôi là, nếu bọn chúng đầu hàng thì đương nhiên tôi sẽ cho chúng đường sống! Còn với loại người như lão tổ Diệp gia thì bắt buộc phải chết.
Tôi không đưa ra câu trả lời chắc chắn với Trình Tùng, vì trong lòng tôi hiểu rõ, "một tướng công thành vạn cốt khô", thái bình thịnh thế của Đạo môn nhất định phải dùng máu tươi đánh đổi.
Sau khi tiễn Trình Tùng đi khỏi, tôi vốn định lên núi Miêu Vương thăm dò, nhưng trời đã khuya nên đành từ bỏ ý định này, để xem có đợi được đám người kể chuyện hay không.
Chờ tới tận khi trời sắp sáng, trong thôn vẫn không hề có động tĩnh gì, tôi ra mở cửa thì phát hiện rất nhiều người dân đã rời đi. Chỉ có một vài nhà trọ vẫn cố trụ.
Nhưng kỳ lạ là cũng không thấy những người vào ở nữa, dường như tất cả đều đã biến mất trong đêm. Chỉ còn người của bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo, bọn chúng vẫn chưa rời khỏi.
Khi đi bộ trên đường thôn dường như có một loại ảo giác, rằng chỉ trong một đêm, thôn này đã trở thành thôn không người.
Tôi đang cảm thấy bực bội thì nhìn thấy một chiếc xe bánh mỳ(*) chạy từ đầu thôn vào, tôi vội vàng nấp vào trong nhà. Đứng ở cửa sổ quan sát, nhận ra đó vẫn là chiếc xe bánh mỳ ngày hôm qua.
(*)Xe bánh mỳ: Là loại xe 6,7 chỗ, có hình dạng như chiếc bánh mỳ để ngang.
Tôi lặng lẽ đi theo sau bọn họ, cho tới khi đến trấn ở dưới chân núi Miêu Vương mới phát hiện ra lối vào trấn đã được tăng cường thêm không ít bảo vệ. Ít nhất phải gấp đôi số lượng trước đó, trạng thái căng thẳng giống như sắp gặp phải quân địch.
Bây giờ, chắc hẳn lão tổ Diệp gia phải thao thức cả đêm, ăn không ngon ngủ không yên, lão ta không còn đường lui nữa, chỉ đành liên kết cùng Âm Dương đạo đối phó với bộ phận Đặc Biệt.
Vậy mà những người được khênh xuống từ chiếc xe bánh mỳ kia lại chính là đệ tử Huyền Tự môn tối qua đuổi theo nhóm người kể chuyện. Đám đệ tử Huyền Tự môn có khoảng trên dưới năm mươi người, còn bên phía người kể chuyện thì chỉ tầm mười người.
Người kể chuyện kia có thể giết hết toàn bộ đám đệ tử Huyền Tự môn này, xem ra chắc cũng không phải dạng tầm thường. Nhưng thật sự tôi không đoán ra được cao thủ với thế lực như vậy là ai?
Người duy nhất tôi có thể nghĩ tới chính là Diệp Thiếu Khanh người có khả năng nhất trong số bọn họ.
Chờ bọn họ chuyển xác lên núi xong, tôi lại quay về nhà trọ. Trong thôn vẫn không một bóng người, người của bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo cũng đóng cửa không xuất hiện, bầu không khí thật sự yên tĩnh đến lạ kỳ.
Hiện giờ tôi cũng không thể rời khỏi thôn, chỉ có thể chờ đợi. Tôi làm chút thức ăn, suy tính chuyện ra ngoài thăm dò tình hình. Ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa thì người của lão tổ Diệp gia đã xuất hiện trong thôn, có khoảng mấy chục người, bọn chúng đang đi từng nhà điều tra thông tin.
Lão tổ Diệp gia tổn thất bao nhiêu đệ tử như vậy, giờ mới hành động. Trông thấy bọn chúng chuẩn bị tới nhà trọ mình đang ở tra xét, tôi bèn nấp lên thanh xà nhà. Sau khi những đệ tử này đi vào, bọn chúng bắt đầu tìm kiếm trong nhà trọ.
Bọn chúng lục tìm rất cẩn thận, không bỏ qua bất cứ phòng nào ở tầng trên và tầng dưới. Nhưng tôi trốn trên thanh xà nhà, vừa vặn là điểm mù của bọn chúng. Chờ bọn chúng rời khỏi nhà trọ tôi mới xuống, nấp ở tầng hai quan sát tình hình.
Tôi muốn xem bọn chúng tìm tới chỗ của bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo, nhưng chuyện không như tôi nghĩ, bọn chúng lại không lục soát hai nhà trọ lớn nhất. Xem ra lão tổ Diệp gia đã âm thầm thương lượng với Thạch Minh Thánh Hàm rồi.
Tôi tưởng rằng bọn chúng lục soát xong sẽ bỏ đi, nhưng không ngờ bọn chúng lựa chọn ở lại trong thôn, cắm trại đóng quân ngay tại cổng thôn.
Hôm nay đã là ngày hẹn thứ tư, với tốc độ của Lâm Tiêu thì có lẽ cũng sắp tới núi Miêu Vương rồi. Diệp Thiếu Khanh chần chừ không xuất hiện, lại chỉ có mình tôi ở trong thôn nên cũng hơi sốt ruột.
Đám người đó ở lại thôn giám sát, đương nhiên tôi cũng không dám ra ngoài thăm dò tin tức, đành phải ở lì trong nhà trọ. Với tình hình này, thời gian trôi qua thật khó khăn, một ngày giống như một năm vậy.
Vạ vật chờ tới nửa đêm, tôi cũng định nhân cơ hội rời khỏi thôn này. Nhưng đúng lúc đó, ở cổng thôn đột nhiên vang lên tiếng người cãi nhau. Thôn này vốn rất yên tĩnh, tiếng cãi nhau ồn ào đã phá vỡ sự yên lặng ấy.
Tôi âm thầm vòng ra từ cửa sau, vừa tới cổng thôn đã trông thấy mấy người đang đứng đó. Trông dáng vẻ của bọn họ như đang muốn đi vào nhưng lại bị đệ tử của lão tổ Diệp gia chặn lại.
Tôi đứng ở khá xa, không nhìn rõ người đứng bên ngoài thôn, nên đành tìm vị trí khác quan sát. Đến khi nấp được sau một gốc cây to gần cổng thôn, tôi mới nhìn rõ người đang cãi nhau với đám đệ tử kia.
Sau khi nhìn rõ bọn họ, tôi sửng sốt. Bởi vì đó không phải ai xa lạ, mà chính là Mạnh Doanh. Bên cạnh anh ta còn có Tiểu Thiết con trai của người thợ rèn, cùng với vài thầy phép quen mặt!
Trước giờ thầy phép của thôn tiểu Nghĩa đều rất đoàn kết, Mạnh Doanh tới đây, chứng tỏ những người khác cũng tới. Những thầy phép khác không lộ diện có lẽ cũng đang ở gần đây.
"Các anh, chúng tôi là người của tiệm quan tài Diệp gia ở tỉnh lị! Nhận được thông báo của lão tổ nên mới tới đây giúp đỡ!" Mạnh Doanh lịch sự mở lời trước.
Mạnh Doanh vừa nói xong, Tiểu Thiết đứng bên cạnh cũng cố ý phụ họa theo: "Chúng tôi tới giúp đỡ, nếu anh không cho chúng tôi vào, tới khi lão tổ trách tội, để tôi xem ai trong số các anh sẽ đứng ra chịu trách nhiệm!"
Tiểu Thiết nói giọng nghiêm trọng, diễn như thật. Nhưng tên đệ tử canh phòng cũng không ngốc, hắn giải thích: "Các vị đạo hữu, gần đây tình hình ở núi Miêu Vương rất phức tạp, lão tổ lo lắng đám trộm cắp khác trà trộn vào đây nên mới bảo bọn tôi canh gác nơi này. Đây là mệnh lệnh của lão tổ, chúng tôi cũng chỉ phụng lệnh làm việc mà thôi. Nếu các vị đạo hữu thật sự là người của lão tổ, thì đương nhiên tôi sẽ vui mừng chào đón. Nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc. Thế này đi, tôi bảo anh em đưa các vị tới núi Miêu Vương. Nếu lão tổ công nhận thân phận của các vị, tới lúc đó anh em chúng tôi xin đứng ra nhận lỗi!"
"Vậy cũng được, mau dẫn đường đi!" Giọng nói của Tiểu Thiết vẫn nghiêm trọng như vậy, đám đệ tử không biết bọn họ, cũng không dám đắc tội với họ, chỉ đành dẫn đám Mạnh Doanh lên núi.
Nhưng tên đệ tử cầm đầu rất khôn khéo, hắn chọn mười người dẫn bọn Mạnh Doanh lên núi. Nói là đưa bọn họ lên núi, chi bằng nói là giám sát thì đúng hơn.
"Làm phiền các anh rồi!" Mạnh Doanh rất khách sáo, cũng rất nể mặt bọn chúng, sau khi hóa giải màn hỗn loạn Tiểu Thiết gây ra, mới cùng mười tên đệ tử hướng về phía núi Miêu Vương.
Tôi vẫn đi theo sau bọn họ, chờ họ đi ra khỏi thôn, còn chưa tới trấn dưới chân núi Miêu Vương, đám người Mạnh Doanh đã âm thầm ra tay. Thầy phép mà Mạnh Doanh đưa theo thân thủ không tồi, mười tên đệ tử kia chưa kịp thốt ra tiếng kêu cứu đã bị bọn họ giải quyết sạch sẽ.
Trông thấy bọn họ giải quyết đám đệ tử của lão tổ Diệp gia xong, tôi lập tức đi tới trước tham gia cùng. Đêm đen gió lớn, Mạnh Doanh không nhận ra tôi, vừa trông thấy có người xuất hiện, anh ta lập tức xông tới.
Tôi cười cười lên tiếng ngay: "Anh Mạnh, là tôi đây!"
Vừa nghe thấy giọng tôi, đám người bọn họ đều dừng lại. Đầu tiên là sững sờ, sau đó là kích động hô lên: "Sơ Cửu, là cậu thật à?"
"Đúng vậy, là tôi đây!" Tôi cười nói: "Nhỏ tiếng thôi, xử lý đám người này trước đã, tôi dẫn các anh tới một nơi an toàn."
"Được!"
Chờ bọn họ xử lý xong mấy cái xác, tôi lại bảo bọn họ lột hết áo của chúng ra, sau đó mới dẫn họ quay về nhà trọ. Vừa bước vào nhà trọ, tôi vội khóa cửa lại.
Nhìn thấy bọn họ, tôi như gặp được người thân, vội vã chào hỏi: "Các anh em, mọi người vất vả rồi!"
"Đừng nói mấy câu khách sáo đó, thầy phép thôn Tiểu Nghĩa chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của cậu!" Mạnh Doanh cười sang sảng, không hề tỏ vẻ hay giả tạo, hoàn toàn giống như đoàn tụ với anh em thân thiết.
Hàn huyên một lúc, mấy người chúng tôi ngồi lại với nhau, để lại vài anh em canh gác bên ngoài. Tôi và Mạnh Doanh đã lâu không gặp, từ lần trước lúc lão tổ Diệp gia ám hại tôi ở núi Miêu Vương, chúng tôi đều không nhận được tin tức của nhau nữa.
Manh mối duy nhất mà tôi biết là họ lại trốn vào trong rừng. Tôi vẫn tưởng rằng đám người Lâm Tiêu sẽ tới trước, nhưng không ngờ người của Mạnh Doanh lại tới đây đầu tiên.
"Anh Mạnh, làm thế nào mà anh tìm được tôi vậy?" Tôi hỏi trước.
Mạnh Doanh cười đáp: "Lúc đầu ở núi Miêu Vương, người trong Đạo môn đều nói cậu đã bị giết rồi. Nhưng tôi không tin, tôi biết cậu còn nhiều mạng hơn cả mèo, cứng hơn cả đá ấy chứ. Vì thế trong khoảng thời gian đó, tôi luôn thăm dò tin tức của cậu, cho tới khi cậu thống nhất Đạo môn phía Bắc, coi như tôi mới có được tin về cậu. Nhưng giang hồ rộng lớn, muốn tìm được cậu thật khó như lên trời. Cũng vì gần đây trong Đạo môn lại có người lan truyền tin tức, nói rằng lão tổ Diệp gia câu kết với Âm Dương đạo, chuẩn bị đối phó với bộ phận Đặc Biệt. Rất nhiều người đều đổ về núi Miêu Vương nên tôi mới nghĩ chắc chắn cậu cũng sẽ đến đây. Không ngờ, lại gặp được cậu ở đây thật! Ha ha..."
Tôi vốn định nói với Mạnh Doanh chuyện Diệp Đường giả chết, nhưng tôi sợ anh ta thêm gánh nặng nên kiềm nén không nói ra. Đợi đến khi bắt sống được Diệp Đường, tôi sẽ giao cô ta lại cho bọn họ.
Sau đó tôi hỏi họ có biết về chuyện của người kể chuyện kia không, Mạnh Doanh lắc đầu, chỉ biết được nơi này xảy ra chuyện kỳ lạ, nhưng chưa từng gặp đám người kể chuyện kia. Đừng nói là gặp bọn họ, ngay cả danh tính cũng chưa từng nghe tới bao giờ.
Đến cả Mạnh Doanh cũng không biết, tôi lại càng thêm khó hiểu, rốt cuộc đám người kể chuyện đó là ai? Có cảm giác như bọn họ đột nhiên xuất hiện trong Đạo môn này vậy...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận