Bây giờ đã quá muộn, chúng tôi không thể leo lên núi. Hơn nữa, không có người dẫn đường, chúng tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hà Thiên Sư cũng chưa từng tới núi Vân Sơn. Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải tìm nhà dân tá túc.
Bây giờ núi Tề Vân đã trở thành địa điểm du lịch, xung quanh có không ít khách sạn, nhưng do thân phận của chúng tôi đặc biệt, không thể vào khách sạn, đành phải ở nhà trọ, giá cả phải chăng, đương nhiên khoản chi phí này tôi bắt Hà Thiên Sư phải trả.
Chủ nhà rất nhiệt tình, là một bà thím tầm năm mươi tuổi, tôi gọi bà là thím Dương. Chồng chết sớm, một mình bà nuôi nấng con trai. Cậu con trai Dương Thần của bà học cấp ba ở trong huyện, bình thường cứ nghỉ lễ là về nhà giúp thím Dương, ngoài phụ trách kéo khách thì còn làm hướng dẫn viên cho khách du lịch.
Vừa hay lần này Dương Thần nghỉ hè trở về nhà, chúng tôi định nhờ cậu ta làm hướng dẫn viên, đưa chúng tôi lên núi Tề Vân. Sau khi ăn uống qua loa, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi. Tôi và Hà Thiên Sư ở cùng một phòng để tôi có thể giám sát hắn kịp thời.
Vừa bước vào phòng tôi đã trói tay Hà Thiên Sư ngay đầu giường, sợ hắn nhân cơ hội bỏ trốn. Nhưng hình như Hà Thiên Sư biết tôi muốn giết hắn nên dù có cơ hội để chạy hắn cũng không dám liều.
Nếu hắn định bỏ chạy, bị tôi bắt được thì kết cục chẳng cần phải nói nữa. Sau khi tôi trói hắn xong, Hà Thiên Sư cười khổ:
"Đạo huynh, cậu cởi trói cho tôi đi, tôi sẽ không bỏ chạy đâu. Nói thật, tôi cũng không có gan làm vậy, rơi vào tay cậu là tôi biết kiểu gì cậu cũng không tha cho tôi rồi!"
"Bớt nói nhảm lại!"
Tôi trừng mắt:
"Mau ngủ đi, đừng nghĩ tới việc bỏ trốn, cũng đừng có suy nghĩ lệch lạc. Ta nói rõ cho ngươi biết, nếu ngươi dám bỏ trốn, ta cũng dám giết ngươi đấy!"
Nói không phải dọa, tôi có ý định giết hắn thật. Trước mặt tôi, đạo hạnh của hắn quá yếu, chắc chắn tôi có thể giết được hắn trước khi hắn kịp bỏ chạy.
Bị tôi hăm dọa, Hà Thiên Sư cũng biết điều hơn. Hắn cũng không lên giường mà ngồi cạnh giường, tự châm điếu thuốc hút lấy mấy hơi rồi mới tìm chủ đề nói chuyện:
"Đạo huynh, núi Tề Vân rộng lớn, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc cậu tới tìm Huyền Chân quan phải không? Kể từ lúc cậu ra tay là tôi đã đoán có lẽ cậu chính là người của môn phái Huyền Chân!"
Tên Hà Thiên Sư này đang thăm dò tôi, dù sao hắn cũng là người phiêu bạt giang hồ, có thể nhìn ra tôi cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng hắn không biết, mục đích quan trọng nhất trong chuyến đi lần này của tôi chính là tìm bác Diệp, ngăn chặn và giết ông ta báo thù.
Tôi mặc kệ hắn, chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt. Thấy tôi im lặng, Hà Thiên Sư cũng không ngại, nói tiếp:
"Đạo giáo phát triển được đến ngày hôm nay, phân thành ba hệ thống giáo phái lớn. Đáng tiếc đạo giáo đang xuống dốc, Huyền Chân giáo cũng hữu danh vô thực. Đúng là Huyền Chân giáo ở núi Tề Vân, nhưng những đạo quan trên núi lại không phải là Huyền Chân quan thật sự. Huyền Chân quan vẫn là thánh địa của Huyền Chân giáo các cậu, lại ẩn núp trong núi Tề Vân rậm rạp. Bây giờ núi Tề Vân mở mang như thế này mà vẫn không tìm thấy, nếu đạo huynh cứ định tìm kiếm như vậy thì e rằng tìm cả đời cũng không thấy đâu!"
Hà Thiên Sư nói đúng suy nghĩ của tôi, vừa rồi khi mới tới địa phận núi Tề Vân, tôi mới nhìn ngọn núi từ xa, núi lớn trùng điệp, tôi cũng không biết khi nào mới tìm được Huyền Chân quan, chứ đừng nói tới việc tìm thấy bác Diệp!
Chuyện này chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển. Nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ra được cách nào, đành phải đi tới đâu tính tới đó. Hiện tại người của Linh tộc đều đang tìm kiếm tôi, tôi không còn đường rút lui nữa. Một mặt là để tránh sự đuổi giết của bọn họ, một mặt cũng là để chuẩn bị chuyện của mình, dễ bề đối phó với hẹn ước mười năm sắp đến.
"Đạo huynh, xem ra tôi đã đoán đúng!"
Cảm nhận được sự khác thường của tôi, Hà Thiên Sư lập tức bắt lấy tâm tư của tôi:
"Đạo huynh, mặc dù Hà mỗ chỉ biết một vài thủ đoạn lừa bịp trong giang hồ, nhưng nói về kinh nghiệm thì đạo huynh vẫn còn hơi kém. Huyền Chân quan thật sự chắc chắn không ở núi chính của Tề Vân, nhất định là ở trong mạch núi nào đó mà người ta chưa phát hiện ra! Nếu đạo huynh chịu cho tôi một cơ hội, tôi bằng lòng đi tìm Huyền Chân quan thật sự cùng cậu. Có điều, đến lúc đó đạo huynh phải thả tôi ra."
Tôi hiểu ý hắn, hắn đang không ngừng thăm dò tôi, nhưng lời nói của hắn đã nhắc nhở tôi. Hắn nói không sai, Huyền Chân quan chắc chắn không nằm ở ngọn núi chính mà ở trong mạch núi chưa có người khai thác, không có dấu vết của con người. Nếu không, cũng không đến mức tới giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra dấu tích của Huyền Chân quan.
Hà Thiên Sư có giá trị lợi dụng, nhưng hắn cũng đang lợi dụng tôi, nói thẳng ra là chúng tôi lợi dụng lẫn nhau, chỉ có điều tôi nắm rõ được suy nghĩ của hắn.
Cứ nghe hắn nói chuyện tôi cũng không thấy buồn ngủ nữa bèn ngồi dậy, nhìn hắn rồi cười:
"Được, nếu ngươi có thể giúp ta tìm ra được Huyền Chân quan, ta sẽ tha cho ngươi, nhưng sau này không được xem mạng người như cỏ rác, làm xằng làm bậy nữa!"
"Đạo huynh yên tâm, tôi không dám làm việc xấu nữa đâu!"
Hà Thiên Sư mở miệng nói ngay không cần phải nghĩ, rõ ràng là không phải lời nói thật lòng. Thả hắn ra, sau này chắc chắn hắn sẽ lại hại người khác nữa.
Tôi biết con người hắn, nhưng dù trong lòng không tin, ngoài mặt tôi vẫn phải tỏ ra tin tưởng:
"Được, chỉ cần ngươi chịu sửa đổi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!"
"Nói lời giữ lời!" Hà Thiên Sư lập tức gật đầu, hơi dừng lại rồi nói tiếp:
"Đạo huynh, thực ra cậu không biết ở đây có một truyền thuyết sao? Rất có khả năng truyền thuyết này có liên quan tới Huyền Chân quan."
"Ồ?", Hà Thiên Sư khiến tôi thấy hứng thú, tôi vội vàng hỏi:
"Là truyền thuyết gì? Nói nghe xem!"
Bây giờ tôi giả bộ tin tưởng hắn hoàn toàn, để hắn tưởng tôi ít tuổi không hiểu chuyện, dễ lừa. Quả nhiên hắn đã mắc câu, gật đầu rồi bắt đầu kể.
"Chuyện này phải bắt đầu từ mùa hạ năm 1995, năm đó An Huy gặp hạn hán. Người dân mất hết hoa màu, ruộng đồng khô nứt, sau đó vì bất lực, người ta mới mời cao nhân tới. Sau khi cao nhân tới, nhìn ra vấn đề liền nói có người khi đào giếng đã vô tình đào phải hạn bạt*, nên mới dẫn tới hạn hán. Khi đó có người hỏi cao nhân vậy có cách giải quyết nào không? Cao nhân thấy dân thôn khổ cực đã để lại một câu nói hết sức thần bí, rồng thần xuống núi, hạn hán sẽ được giải quyết. Người dân làm gì biết ý nghĩa của câu nói này, nhưng tầm nửa tháng sau, vào một buổi tối, vốn là một ngày nóng nực khô cằn, đột nhiên có tia sét giao nhau, mưa trút nước xối xả, theo như người dân thì đó là trận mưa bão lớn nhất mà họ từng thấy".
(*) Hạn bạt: Quái vật gây ra hạn hán trong truyền thuyết Trung Quốc
"Do hạn hán quá lâu, bão như thác đổ khiến núi bị sạt lở, nước chảy thành sông, suýt nữa vùi lấp cả thôn. Về sau người dân trong thôn chạy hết lên núi. Khi bọn họ thoát lên thì nhìn thấy dưới chân núi đã chảy thành sông, đột nhiên có một con trăn lớn giống như con rồng lao lên trời. Con trăn đó khi bay tới không trung thì đột nhiên bị một tia sét lớn đánh khiến nó rơi xuống. Chuyện này có rất nhiều người nhìn thấy. Đợi khi nước lũ rút, bọn họ xuống núi tìm thì không thấy bóng dáng con trăn khổng lồ đó đâu nữa. Chuyện này quá thần bí, mọi người đồn là con trăn lớn đó đã độ kiếp hóa thành rồng, gây ra chấn động không nhỏ, cuối cùng tổ chức thần bí của quốc gia đã ra tay, bưng bít toàn bộ câu chuyện! Nhưng trên đời này có bức tường nào mà không lọt gió, không chỉ mỗi chuyện trăn lớn độ kiếp của An Huy mà còn cả sự kiện rồng hạ thế ở doanh trại Liêu Ninh năm 1934 nữa! Mặc dù tổ chức thần bí quốc gia đã phong tỏa kịp thời nhưng năm đó vẫn bị người Nhật Bản chụp được thi thể của con rồng đấy thôi."
Không thể phụ nhận, thế hệ của Hà Thiên Sư biết không ít truyện truyền thuyết. Chỉ có điều bị quốc gia giấu kỹ quá, tới đời tôi thì hầu như đã không còn bao nhiêu người biết nữa.
Tôi rất tin về những câu chuyện liên quan đến rồng, trước đó lúc chúng tôi đấu pháp với Vu giáo, Vương Lỗi đã mang hung khí Hắc long đi.
Mặc dù đó không phải là rồng thật nhưng cũng là sơn tinh địa linh, long khí được tạo ra từ phong thủy, có long khí đương nhiên là có rồng!
Tôi hứng thú lắng nghe, nghe xong đã hiểu ý của Hà Thiên Sư, bèn nói:
"Hà Thiên Sư, ý người là Huyền Chân quan có liên quan tới nơi trăn lớn độ kiếp?"
"Đúng vậy!" Hà Thiên Sư cười gật đầu:
"Trăn lớn độ kiếp, ứng kiếp hóa rồng! Đây chỉ là truyền thuyết, rồng thật thì không cần độ kiếp. Đạo huynh không nghĩ con trăn đó không phải hóa rồng mà là tu luyện thành tinh sao? Hay nói cách khác, tia sét lớn kia không phải do ông trời giáng xuống, mà được cao nhân dùng đạo thuật triệu ra?"
Câu nói này của Hà Thiên Sư như đang hỏi tôi, lại như đang nhắc nhở, còn tôi sau khi nghe thấy thì bỗng kinh ngạc. Trong lòng gợn sóng lớn, tôi không biết chuyện lôi kiếp là thật hay giả vì tôi chưa thấy bao giờ, nhưng nếu trăn lớn luyện thành tinh thì nhất định sẽ gây ra phá hại khủng khiếp. Trước đây khi Vương Lỗi mang hung khí Hắc long đi, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh cả khúc quanh ngoằn nghèo sụp xuống, đánh gãy sông Long Ngâm, nếu không phải đoạn sông đó nông thì không biết là đã nhấn chìm bao nhiêu người rồi.
Nghĩ tới đây, tôi bỗng có một suy nghĩ, chính là năm đó có cao nhân đã gọi thiên lôi ngăn chặn con trăn thành tinh!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận