Tôi có thể hiểu lời A Cẩu nói, những người bị oán niệm của tàng phong châu khống chế nhảy xuống vực lúc nãy, tuyệt đối có liên quan đến lão đạo sĩ.
Không phải chỉ có lão đạo sĩ, còn có liên quan đến những anh hùng đạo môn năm đó nữa. Trong lòng tôi và A Cẩu biết rõ điều này, nhưng không ai đề cập đến việc này.
Hiện tại chúng tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, trừ phi có được chứng cứ vô cùng xác thực, như vậy chúng tôi mới có tư cách bình phán công đức đúng sai của bọn họ!
A Cẩu thay đổi đề tài, thả lỏng mà thở phào một hơi rồi cười nói: "Anh Cửu, xem ra không gian kỳ quái của Cổng Địa Ngục này không khác lắm với tính chất của thôn quỷ. Những người này không cam lòng chết, trước khi chết bọn họ còn muốn xây dựng tổ quốc. Cũng vì oán niệm của tất cả bọn họ nên mới hình thành một không gian riêng như vậy. Không biết mệt mỏi, ngày ngày trình diễn! Anh Cửu, tôi muốn giúp bọn họ một phen!"
"Ừ!" Tôi khẽ gật đầu, nói: "Tôi cũng có dự tính như vậy, những người này đều đã chết mấy chục năm. Nhưng bọn họ còn chưa biết rằng mình đã chết, nói cách khác là bọn họ đang vây vong hồn của mình bên trong oán niệm! Muốn dẫn bọn họ ra để siêu độ thì chỉ có cách là tìm được hài cốt của bọn họ!"
Nghe tôi nói như vậy, A Cẩu nhíu mày nói: "Anh Cửu, vách núi này quá nguy hiểm, hơn nữa chúng ta cũng không biết nó sâu bao nhiêu. Nếu tùy tiện đi xuống thì tôi lo rằng sẽ xảy ra chuyện! Đến lúc đó chẳng những không tìm thấy được hài cốt của những người này, chỉ sợ còn tạo thành thương tổn không cần thiết!"
A Cẩu suy nghĩ cho an nguy của mọi người, nhưng anh ta lại xem nhẹ một người. Tôi cười cười, lắc đầu nói: "A Cẩu, anh quên có Mạnh Doanh rồi sao? Anh ấy là thầy cản thi chính tông, cũng là truyền nhân duy nhất của Mã Tam Nương. Thuật hoàn hồn đuổi cốt khiếp sợ Tương tây. Chỉ cần hài cốt của những người nàyvẫn còn ở dưới vực, Mạnh Doanh nhất định có thể mang bọn họ ra! Đến lúc đó chỉ cần siêu độ những vong hồn này, hang tử vong này không bao giờ mở ra Cổng Địa Ngục nữa!"
"Đúng vậy, sao tôi lại quên mất anh Mạnh chứ, thật là sai sót, sai sót!" A Cẩu cười khổ đập tay lên trán, nói: "Nếu là anh Mạnh ra tay thì đương nhiên có thể tìm ra hài cốt của bọn họ. Anh Cửu, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta về trước rồi hẵng quyết định!"
"Ừ!" Tôi khẽ gật đầu, sau đó cả hai chúng tôi đi xuống núi Thần, nhanh chóng rời khỏi không gian bên trong kết giới này. Đợi sau khi ba hồn bảy phách của chúng tôi trở lại thân thể, cảnh tượng trước mắt đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Không nhìn thấy ngọn núi Thần phải khai phá, cũng không nhìn thấy nơi đóng quân, chỉ thấy được đồi núi phủ đầy tuyết. Phảng phất những hình ảnh lịch sử lúc nãy mà chúng tôi nhìn thấy chỉ là một bộ phim cũ ở trong không khí!
Mà lúc chúng tôi muốn đứng dậy thì mới phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, cả người đã sớm đông lạnh đến cứng đờ. Tôi giật giật môi, cả miệng cũng không mở nổi. A Cẩu dùng sức di chuyển con ngươi nhưng cũng chỉ có thể liếc trái liếc phải một chút.
Còn những bộ phận khác thì giống như đã hoàn toàn hóa đá vậy.
Lúc này hẳn là trong lòng A Cẩu cũng nghĩ mà sợ giống tôi. Trước khi cho hồn phách rời khỏi thể xác, chúng tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ, bày trận để tránh cô hồn dã quỷ xâm lấn thân thể của chúng tôi.
Nhưng chúng tôi vẫn xem nhẹ điểm trí mạng nhất, độ chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây rất lớn, hiện tại hoàn toàn dưới không độ. Hơn nữa hồn phách của chúng tôi rời khỏi thể xác, đương nhiên thân thể không thể giữ được độ ấm.
Nếu lại trì hoãn thêm một canh giờ mới trở về, sợ là thân thể của chúng tôi sẽ bị đông lạnh luôn. Đến lúc đó cho dù hồn phách trở lại thân thể thì chắc chắn cũng không thể làm được gì.
Chúng tôi vẫn quá bất cẩn. Nếu chỉ sai sót một chút ở lúc mấu chốt thế này thì chắc chúng tôi sẽ hối hận đến chết. Người bên ngoài cũng khá bình tĩnh, không hề tiến vào tìm chúng tôi.
Tôi và A Cẩu ngồi cứng đờ khoảng nửa tiếng thì thân thể mới chậm rãi khôi phục được một chút cảm giác. Tôi vội vàng vận khí chống lạnh, thân thể nhanh chóng khôi phục lại độ ấm. Đợi cả người đều ấm áp lại, lúc này tôi mới nhanh chóng đứng dậy hoạt động cơ thể.
Lại hoạt động thêm vài phút, thân thể của chúng tôi mới hoàn toàn khôi phục lại. Chúng tôi không trì hoãn nữa, lập tức chạy ra khỏi hang tử vong. Tất cả mọi người đang đợi chúng tôi, lúc này trời cũng sắp sáng.
Lâm Tiêu là người đầu tiên chạy lên. Sau khi nhìn thấy hai chúng tôi đều không sao, lúc này ông ta mới thở phào một hơi, thành khẩn cảm khái: "Nếu hai cậu còn không ra, tôi thật lòng muốn vào trong đi tìm hai cậu!"
"Làm Lâm đại ca phải lo lắng rồi, tôi và Anh Cửu trì hoãn như vậy là vì phát hiện ra bí mật của Cổng Địa Ngục!"
Nghe A Cẩu nói lời này, Lâm Tiêu nhíu mày nói: "Đi, mau nói xem rốt cuộc hai cậu đã phát hiện ra bí mật gì?"
Chúng tôi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, phát hiện có hai phần ba người đang ngủ. Có người ngủ trong xe, có người đang ngủ trong lều. Những người còn ngồi lại bên đống lửa gần như đều là người của tôi.
Y Y vẫn chưa ngủ, luôn lo lắng cho sự an nguy tôi. Chỉ là trước đó ba hồn bảy phách của cô ấy bị âm binh dẫn đi nên tinh thần không tốt lắm. Sau khi nhìn thấy tôi trở về, cô ấy mới yên tâm ngủ.
Lâm Tiêu đổ cho chúng tôi một ly nước tuyết đã đun được một nửa. Cái ly này là ly kiểu cũ, trên đó còn ghi chữ vì nhân dân phục vụ. Tôi cầm ly trà kiểu cũ bằng hai tay, tức khắc cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Chúng tôi còn chưa bắt đầu nói, Trình Tùng đã hỏi trước: "Sơ Cửu, người anh em A Cẩu, hai người phát hiện ra bí mật gì?"
"Vâng!" A Cẩu vừa uống nước ấm vừa ừ một tiếng, trên mặt có vẻ nghiêm nghị. Dừng lại khoảng vài giây, lúc này anh ta mới kể hết những chuyện chúng tôi gặp được.
Toàn bộ sự việc vốn không phải là chuyện có thể nói hết bằng một hai câu, sự việc này liên quan đến quá nhiều thứ. Từ ngọn nguồn thì còn phải nói từ đám đạo sĩ đối kháng Âm Dương đạo trước kia.
Sau khi A Cẩu kể xong toàn bộ câu chuyện này thì đã mất khoảng hai mươi phút. A Cẩu nói rất kỹ lưỡng, cho dù là người không biết nội tình cũng có thể hiểu rõ từ lời kể của anh ta.
Nghe xong câu chuyện xưa này, tất cả mọi người đều trầm mặc lại. Không ai ngờ rằng Cổng Địa Ngục mà bên ngoài truyền bá ồn ào, kết quả lại là hung sát do phong thuỷ hình thành!
Trước đó mọi người suy đoán rằng nơi đây có từ trường mạnh mẽ, chỉ sợ cũng là do sát khí!
"Ôi!" Lúc tất cả mọi người đang trầm mặc cảm khái, Trình Tùng bỗng nhiên thở dài một hơi: "Cuộc chiến giữa Hoa Hạ chúng ta và Nhật Khấu, lớn thì dùng súng dùng pháo, nhỏ thì là cuộc đấu giữa Đạo thuật và Âm Dương thuật. Nhưng cho tới nay thì Âm Dương đạo bọn họ vẫn chưa từng thắng được. Đây là số mệnh của bọn họ, cũng là long uy của Hoa Hạ chúng ta! Nhưng cho dù là đạo thuật hay là âm dương thuật thì đều là thuật đoạt thiên tạo hóa. Cuộc chiến vài chục năm trước, tuy rằng chúng ta thắng nhưng lại hại chết không ít tính mạng vô tội!"
Trình Tùng có vẻ đau lòng và tiếc hận, Lâm Tiêu cũng mở miệng cảm khái: "Trình đạo trưởng, đây có lẽ là thiên cơ tạo hóa! Năm đó vì ngăn cản Âm Dương đạo, những tiền bối anh hùng đó của Đạo môn không tiếc hy sinh bản thân mà dẫn dụ bọn chúng vào hang tử vong này, lợi dụng sức mạnh tà ác của sát quỷ kiếp long để đối phó bọn chúng. Tuy rằng thành công ngăn cản âm mưu của Âm Dương đạo! Nhưng cuối cùng viên tàng phong châu hấp thu máu tươi của bọn họ vẫn có thể mê hoặc tâm trí con người, giết hại không ít sinh linh! Nhưng không biết mọi người có nghĩ tới..."
Nói đến đây, Lâm Tiêu bỗng nhiên ngừng lại, liếc mắt nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng thần bí. Thấy mọi người đều mang vẻ mặt nghi hoặc, lúc này ông ta mới nói: "Dựa theo lời A Cẩu nói, cuối cùng những anh hùng Đạo môn năm đó cũng chết hết. Chỉ còn lại lão đạo sĩ mượn lực lượng phong thuỷ của sát quỷ kiếp long vẫn tồn tại, nhưng sau đó lão đạo sĩ kia lại sống một cuộc sống rất thê lương, lang thang đến thôn của Ca Đóa, khi chết thì lưu lạc tha hương, bơ vơ không nơi nương tựa. Có lẽ đây cũng là nguyền rủa ngũ tệ tam khuyết, không ai có thể thoát được! Bởi vậy đã có trải nghiệm lần trước thì chúng ta cũng phải rút kinh nghiệm. Lần này đối diện với Âm Dương đạo ngóc đầu trở lại, chúng ta cần phải dứt khoát giải quyết bọn chúng, khiến chúng không bao giờ có thể sử dụng thuật đoạt tạo hóa nữa. Nếu không cho dù bây giờ chúng ta thắng thì sau này cũng không tránh khỏi việc hại chết không ít người vô tội! Giảm bớt được tội nghiệt như vậy, có lẽ nguyền rủa từ ngũ tệ tam khuyết của chúng ta cũng sẽ giảm đi một chút!"
Thuật tạo hóa mà Lâm Tiêu nói chính là cấm thuật làm trái âm dương, đa số cấm thuật đều là nghịch lại với ý trời! Trước đó tôi còn chưa tin hậu quả khi sử dụng cấm thuật, nhưng hiện tại tôi cũng đã tin rồi.
Vốn dĩ người tu đạo là nghề nghiệp nhìn trộm âm dương, tiết lộ thiên cơ, điều tất cả sợ hãi nhất cũng là nguyền rủa ngũ tệ tam khuyết. Bắt đầu từ lúc gia nhập Đạo môn, ngũ tệ tam khuyết giống như dòi trong xương, vĩnh viễn đi theo mãi đến khi trừng phạt thiên khiển nghiệp hỏa đúng hạn xuất hiện!
Những người đến đây đều không phải là kẻ tham sống sợ chết. Nhưng tất cả chỉ sợ hãi ngũ tệ tam khuyết cô, độc, tàn, chết, cũng sợ hãi liên lụy đến người bên cạnh mình!
Tất cả mọi người đã không còn buồn ngủ nữa, câu được câu không mà trò chuyện với nhau. Nhưng tất cả đều có ăn ý kiêng kị một điều, đó chính là ngậm miệng không đề cập tới bất kỳ điều gì liên quan đến ngũ tệ tam khuyết.
Tôi nhìn sắp chân trời sắp sáng, trong lòng lại vô cùng nặng nề và phức tạp. Hiện tại chúng tôi còn chưa chính thức tiến vào khu vực của Cổng Địa Ngục, nhưng đã gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy.
Hơn nữa nếu đến lúc phải đuổi theo Thạch Minh Thánh Hàm, chỉ sợ lại là một cuộc chiến sống còn. Cho dù đánh bại Thạch Minh Thánh Hàm, tôi cũng lo đám người 093 sẽ đột nhiên xuất hiện, giết sạch tất cả chúng tôi để bảo vệ bí mật về long mạch!
Tuy rằng hiện tại tôi chỉ ngờ vực thôi nhưng chỉ sợ lỡ như điều này sẽ xảy ra thật. Những người này đều là anh em sống chết cùng tôi, do tôi dẫn ra, tôi nhất định phải nghĩ cách để bọn họ có thể tồn tại trở về, tuyệt đối không thể khiến bọn họ chôn xương nơi tha hương!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận