Khi tôi nhìn về phía ngôi mộ và quát to thì Vương Kiệt cũng bị dọa cho run lẩy bẩy. Gã ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn lại, gã lập tức cúi đầu xuống, quỳ ngay ngắn.
Nhưng sau khi tôi báo thân phận thì ngôi mộ tổ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Tôi hừ một tiếng giận dữ, ném toàn bộ số đồng tiền Ngũ Đế còn lại trong tay lên ngôi mộ. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được đất đắp trên phần mộ đã hơi hơi rung chuyển.
Tôi nghiến răng, lại quát thêm lần nữa:
"Vừa rồi tôi đã ba mời ba lạy cũng là nể mặt ông lắm rồi! Bây giờ tôi kêu hậu nhân của ông bái lạy trước mộ ông, thành tâm xin ông trả người lại! Tôi nói lại một lần nữa, mau thả người, nếu không đừng trách tôi khiến ông hình thần câu diệt!"
Ầm!
Tôi vừa dứt lời thì có tiếng động vọng ra từ trong cái lỗ ở chỗ ngôi mộ. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một bàn tay gầy đét thò ra từ trong cái lỗ.
Bàn tay đó thò ra, dựng thẳng đứng với những cái móng vuốt không ngừng khua khoắng. Và khi bàn tay đó khua khoắng thì cái lỗ đất cũng từ từ mở rộng ra, không ngừng có đất đùn ra ngoài từ trong cái lỗ đó.
"Ma, có ma!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Kiệt sợ tới mức hét ầm lên. Tiếng hét cực kỳ chói tai. Sắc mặt gã cũng tái mét. Gã không còn thấy sợ tôi nữa mà đứng dậy chạy thẳng xuống núi.
"Anh Cửu, gã chạy mất rồi!"
Tôi thấy Vương Kỳ Bằng định đuổi theo liền ngăn cậu ta lại:
"Cứ để cậu ta đi đi, tôi đưa cậu ta đến là để nắn lại cái tính của cậu ta! Lần này bị dọa cho như vậy, có lẽ cậu ta sẽ phải cần mấy ngày mới bình tĩnh lại được!"
Vương Kỳ Bằng đã hiểu ý của tôi. Lúc này cậu ta mới nhìn cánh tay đang thò ra từ cái lỗ cạnh ngôi mộ, hỏi:
"Anh Cửu, có lẽ nào đây là tổ tông của Vương Kiến Vĩ không?"
"Không phải!"
Tôi lắc đầu, nói:
"Không phải là tổ tông của Vương Kiến Vĩ, mà hẳn chính là Vương Kiến Vĩ!"
Tôi vừa dứt lời thì đất ở cửa lỗ bị đùn lên càng nhiều hơn. Vài giây sau, tôi nhìn thấy một cái đầu thò ra từ đó. Đầu tiên là nửa người, sau đó là cả người đã bò ra khỏi ngôi mộ.
Người này vừa bò được ra, lập tức há to miệng hít thở giống như bị thiếu oxy cực độ. Đợi sau khi nhìn thấy chúng tôi, ông ta hét ầm lên:
"Ma!"
Vừa hét xong, ông ta lập tức ngất lịm.
Tôi bước lại gần nhìn, đó là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò. Từ chiếc đồng hồ, còn cả quần áo trên người ông ta thì tôi có thể chắc chắn đây chính là vị doanh nhân giàu có Vương Kiến Vĩ.
Sau khi xác định thân phận của ông ta, Vương Kỳ Bằng lập tức quỳ xuống bên miệng lỗ, nhìn vào bên trong. Cậu ta rọi đèn pin, vừa hay nhìn thấy chiếc quan tài được chôn dựng đứng bên trong. Đèn pin rọi đúng vào chữ Tế bằng thể chữ triện ở trên đầu quan tài, trông vô cùng quỷ dị.
"Đừng tìm nữa, mấy người bác Diệp không có ở trong mộ!"
Tôi biết Vương Kỳ Bằng định tìm bác Diệp và cả những đệ tử Diệp gia khác nên tôi đã cất tiếng gọi cậu ta lại:
"Đợi đến khi trời sáng, chúng ta có thể đào quan tài rồi! Giờ đưa Vương Kiến Vĩ xuống núi trước đã!"
"Được, anh Cửu!"
Vương Kỳ Bằng cõng Vương Kiến Vĩ. Chúng tôi cùng đi xuống núi.
Trên đường xuống núi, Vương Kỳ Bằng hiếu kỳ hỏi tôi:
"Anh Cửu, sao anh biết Vương Kiến Vĩ ở bên trong ngôi mộ tổ vậy?"
Tôi cười, giải thích cho cậu ta:
"Trước đó tôi cũng không chắc chắn, nhưng lần này ngôi mộ đã bị người ta lấp lại. Kẻ đó đã muốn lấp thì chắc chắn sẽ không để lại cái lỗ như vậy. Vừa rồi chúng ta cũng đã nhìn thấy được, cái lỗ được đào ra từ bên trong, rõ ràng có người ở bên trong muốn đào cái lỗ này để thông gió, không để Vương Kiến Vĩ tắt thở mà chết. Người có thể bảo vệ được Vương Kiến Vĩ, đương nhiên chỉ có tổ tiên của ông ta. Nhưng hình như tổ tiên của ông ta biết chuyện gì đó, có lẽ biết được có người muốn hại ông ta nên mới không thả người ra. Vừa rồi tôi vừa thỉnh vừa lạy, lại báo cả tên họ của mình, nên mới khiến người đó tin tưởng thân phận của tôi và thả Vương Kiến Vĩ ra! Khi mấy người bác Diệp đào mộ, chắc chắn đã gặp phải thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp. Tổ tông của Vương Kiến Vĩ vì bảo vệ ông ta nên mới kéo ông ta vào!"
Nghe tôi giải thích xong, Vương Kỳ Bằng hình như vẫn còn có điều nghi ngờ nên hỏi tôi:
"Nhưng anh Cửu, em vẫn còn một điểm chưa rõ?"
"Cậu nói đi!"
"Đó là lúc trưa chúng ta đào mộ, rõ ràng đã đào được tới quan tài nhưng cũng không hề phát hiện ra Vương Kiến Vĩ! Vậy sao lúc này, ông ta lại chui ra từ đó chứ?"
Thực ra về điểm này thì tôi cũng không rõ. Tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình:
"Ngôi mộ tổ này quái dị hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Đợi ngày mai đào lên là sẽ biết, hai con cóc đó sao lại xuất hiện ở bên trong ngôi mộ? Còn về Vương Kiến Vĩ, có lẽ đã bị tổ tông của ông ta kéo vào trong quan tài. Điều này cũng chứng minh, hoặc là tổ tông của ông ta đã biến thành quỷ, hoặc là đã biến thành thi sát. Điều may mắn là, Vương Kiến Vĩ vẫn còn sống. Chờ khi ông ta tỉnh lại, chúng ta sẽ biết, rốt cuộc khi đó mấy người bác Diệp đã gặp phải điều gì. Hiện tại ông ta là nhân vật mấu chốt nhất, và cũng là đầu mối để tìm bác Diệp!"
"Anh Cửu, anh lợi hại quá!"
Vương Kỳ Bằng cười hì hì khen tôi.
Tôi cười bất đắc dĩ, kêu cậu ta về trước rồi tính. Nhưng đợi tới khi chúng tôi quay về thì trưởng làng báo cho chúng tôi biết, Vương Kiệt đã chạy mất.
Đối với tôi, Vương Kiệt không còn quan trọng nữa. Tôi không quan tâm lắm. Đợi khi cõng Vương Kiến Vĩ vào trong nhà, vợ ông ta lập tức khóc. Nhìn thấy ông ta hôn mê bất tỉnh, bà ta vội vàng hỏi tôi:
"Đạo trưởng, chồng tôi bị sao vậy?"
Tôi uống hớp nước rồi mới trả lời:
"Yên tâm, ông ấy không sao! Bị dọa, lại thêm một ngày hai đêm không ăn gì, bị kiệt sức. Bà cho ông ấy ăn gì đó là được."
"Cảm ơn đạo trưởng!"
Khi biết chồng mình không sao, vợ của Vương Kiến Vĩ mới thở phào. Bà cảm ơn tôi:
"Đạo trưởng, lúc trước là do tôi không có mắt, coi thường bản lĩnh của đạo trưởng. Đợi sau khi đạo trưởng quay trở về tỉnh thành, tôi xin tặng đạo trưởng một ngôi nhà tại trung tâm thành phố, coi như là để báo đáp."
"Không cần, đám cục mịch quê mùa như chúng tôi ở không quen nhà cửa của các vị."
Tôi chẳng có thiện cảm gì đối với gia đình họ nên đã từ chối thẳng:
"Nếu bà thật sự có tấm lòng như vậy thì nên làm nhiều việc tốt hơn đi. Làm một con đường cho quê hương của bà, xây dựng trường học, đừng để những đứa trẻ hiếu học phải chịu khổ!"
"Nhất định, tôi nhất định sẽ làm theo!"
Vợ của Vương Kiến Vĩ gật đầu liên tục:
"Xin đạo trưởng yên tâm. Đợi chồng tôi tỉnh lại, chúng tôi sẽ dùng tiền làm nhiều việc thiện cho quê nhà!"
"Ừ."
Tôi không biết bà ta có làm thật hay không, dù sao tim cũng cách lớp da, những lời lấy lệ, qua loa thì ai cũng biết nói. Nhưng làm nhiều việc thiện sẽ chỉ mang lại điều tốt cho nhà họ.
Sau đó tôi nhìn ông ta, nói:
"Chăm sóc cho chồng của bà trước đi. Tôi có việc muốn hỏi ông ta. Ông ta không sao, nhưng người của Diệp gia còn không biết sống chết thế nào đâu!"
"Vâng, đạo trưởng."
Vợ của Vương Kiến Vĩ vội kêu người nhà của bà ta chăm sóc Vương Kiến Vĩ. Bản thân bà ta thì đi hầm gà, tất cả mọi người đều ở trong nhà của trưởng làng.
Tôi nhìn những đệ tử Diệp gia bị trúng độc cóc. Bọn họ đều đang ngâm mình trong vại rượu nếp. Bọn họ không bị cắn, chỉ bị dính phải dịch máu do mụn trên người con cóc vỡ bắn ra.
Hai con cóc đó rất kỳ lạ, có lẽ là do ăn thịt người chết hoặc là thứ gì đó để lớn nên có thi khí. Những đệ tử Diệp gia này được ngâm trong rượu, khí đen trên khuôn mặt đã giảm bớt không ít.
Nhưng bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Gạo nếp trong vại đã biến thành màu đen. Đây là điều tốt, chứng tỏ thi khí trong người họ đã được đào thải ra ngoài.
Tôi nhờ hai đệ tử Diệp gia để ý thay gạo nếp mới thường xuyên. Đợi khi chất độc được thải hết ra ngoài thì chắc là họ sẽ không sao nữa.
Đêm nay tôi không hề ngủ, mà ngồi trong phòng khách đợi Vương Kiến Vĩ tỉnh lại. Y Y thì giúp đỡ việc nấu cơm, dọn dẹp. Cô ấy đã đi ngủ từ sớm rồi.
Trưởng làng cũng không định nằm ngủ, bèn đi ra ngoài canh chừng. Ông ngồi lên một phiến đá ngay ngoài cửa, châm thuốc hút giải sầu.
Bởi vì cũng buồn chán, tôi bèn đi ra ngoài định hỏi thăm chút chuyện từ ông ta:
"Trưởng làng này, có phải trước đây có người quản lý ngọn núi mộ phần của các ông đúng không?"
Trưởng làng nghe tôi hỏi, trầm tư một hồi mới nói:
"Khá lâu về trước, đúng là có một ông cụ, hình như là người trông mộ. Chuyên phụ trách những ngôi mộ lâu đời ở phía trên đỉnh núi. Mỗi lần tới thanh minh hoặc năm mới, ông cụ đó đều thắp hương cúng bái cho những ngôi mộ đó. Cũng vì vậy, những ngôi mộ lâu năm ấy dù không có bia song vẫn không hề bị bỏ hoang.
Nghe trưởng thôn nói tới người trông mộ, tôi tức thì giật thót trong lòng, trong đầu cũng suy nghĩ rất nhanh, lẽ nào ngôi mộ tổ của Vương Kiến Vĩ có liên quan tới người trông mộ này?
Ý thức được điều này, tôi hỏi tiếp ngay:
"Trưởng làng này, vậy hiện tại người trông mộ đó có ở trong làng không?"
"Không! Không!"
Trưởng làng lắc đầu, nói:
"Ông ta chết lâu rồi, giờ cũng chẳng có ai trông coi những ngôi mộ đó nữa, chỉ khi chúng tôi lên cúng bái mới tiện tay dọn dẹp cho thôi."
Xem ra, kẻ đứng sau giở trò không phải là người trông mộ mà ông trưởng làng nói tới. Nhưng người này rốt cuộc là ai?
Tôi và trưởng làng nói chuyện rất lâu, gần như nắm rõ được toàn bộ tình hình của làng Phượng Hoàng này. Khi tôi định đi vào nhà thì Vương Kỳ Bằng đột nhiên lao ra, hét lên với gương mặt đầy lo lắng:
"Anh Cửu, không xong rồi, mấy người Vương Kiến Vỹ biến mất rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận