Khoảnh khắc tôi đưa ấn quỷ Phong Đô ra, trong lòng cũng không khỏi thổn thức, sau cả một chặng đường gian khổ, cuối cùng cũng đã tới được bước này.
Tử Long nhìn tôi, gật đầu đầy quyết tâm, ý bảo tôi ra tay.
Tôi đáp một tiếng, nắm chặt ấn quỷ Phong Đô, áp lên cánh cửa. Tức thì, cánh cửa lập tức chấn động mãnh liệt, giống như bị động đất.
Tôi lập tức lùi lại. Ấn quỷ Phong Đô lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, khiến chúng tôi không mở mắt ra nổi.
Đồng thời, chúng tôi nghe thấy trên mặt sông Minh Hà vang lên tiếng ầm ầm. Chúng tôi vội vàng quay đầu lại thì thấy bên trong dòng nước có một bức tượng cực lớn từ từ dâng lên.
Bức tượng cao tới trăm trượng, khí thế bàng bạc. Vừa nhìn thấy ba con mắt trên mặt bức tượng là tôi nhận ra ngay, đây chính là Quỷ Đế Thổ Bá. Sau khi xuất hiện, con mắt dựng đứng giữa trán của ngài ấy lập tức mở ra.
Tức thì, một đường sáng màu máu chiếu thẳng vào cánh cửa trước mặt chúng tôi. Sau một cơn dư chấn nhỏ, cánh cửa rầm rầm mở ra. Con mắt thứ ba của Quỷ Đế Thổ Bá cũng lập tức nhắm lại, sau đó cả bức tượng lại chìm xuống dưới dòng Minh Hà.
"Sơ Cửu, chúng ta thành công rồi!"
Thấy cánh cửa mở ra, Tử Long hét lên kích động.
"Vâng, thành công rồi, chỉ chờ cứu được Vương Lỗi ra, chúng ta sẽ rời đi ngay!"
"Được!"
Quyết định xong xuôi, tôi cất ấn quỷ Phong Đô, rồi cùng Tử Long bước qua cánh cổng. Vừa bước vào bên trong, hồn thể của chúng tôi đều bấc giác run rẩy, không phải vì hơi lạnh mà vì một nỗi sợ hãi và cả sự kiêng dè bỗng trào dâng từ sâu thẳm đáy lòng.
Khuôn mặt tuấn tú của Tử Long cũng chất chứa sự lo lắng. Anh nghiến răng nhìn tôi, gật đầu một cái. Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, nhưng vừa bước vào Địa ngục Cửu U, còn chưa kịp quan sát tình hình xung quanh thì cánh cửa bằng đồng sau lưng chúng tôi đã ầm ầm đóng lại.
Tiếng đóng cửa khiến chúng tôi giật mình. Giờ thì chúng tôi không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Đợi khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu quan sát quang cảnh chung quanh. Một thế giới đỏ như máu, bầu trời đỏ, cát trên đất cũng đỏ.
Nhìn ra xa, trước mặt chúng tôi là một con đường rất dài, giống như nhìn không thấy được điểm tận cùng, mà hai bên con đường toàn là tượng Thái Ất chân nhân.
Chúng tôi men theo con đường, cảnh giác đi vào trong, đi được tầm mười lăm phút thì trước mặt chúng tôi xuất hiện một chiếc thang dẫn lên trời.
Chúng tôi nhìn lên, trông thấy một cung điện lúc ẩn lúc hiện. Ngay phía trên cung điện, là một đám mây đỏ trôi lơ lửng. Tôi và Tử Long khích lệ lẫn nhau một phen, rồi mới từ từ trèo lên chiếc thang.
Sau khi trèo lên, chúng tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình sợ hãi.
Phía trước cung điện là một vùng đất bằng phẳng, giống như cung điện cổ đại, con đường dẫn tới cung điện có không ít ác quỷ canh giữ.
Đôi mắt đám ác quỷ này đều đỏ rực. Nhìn thôi cũng biết chúng là những ác quỷ có oán khí cực kỳ nặng nề. Tôi không ngờ, cảnh tượng bên trong Địa ngục Cửu U lại là như thế này.
Lúc đầu tôi còn tưởng nơi đây sẽ giống như một nhà tù hay ngục giam chuyên dùng để nhốt đám yêu ma quỷ quái mà đến ngay cả Mười tám tầng địa ngục cũng không dám thu nạp. Nhưng điều tôi không ngờ là, nơi đây đã hoàn toàn biến thành thế giới của chúng.
Điều này khiến tôi nhớ lại những lời đồn đại từng nghe trước đây. Trước đây Địa ngục Cửu U do Thái Ất chân nhân quản lý. Sau lại, ngay cả ngài ấy cũng không quản nổi, đành phải phong ấn lối vào, để chúng tự sinh tự diệt ở bên trong.
Có lẽ đến ngay cả Thái Ất chân nhân cũng không ngờ nơi đây lại biến thành một thế giới càng thêm đáng sợ đến thế. Chẳng trách Địa Tạng Vương Bồ Tát luôn nhắc nhở chúng tôi, tuyệt đối không được mở phong ấn của Địa ngục Cửu U.
Nếu những thứ này trốn được ra ngoài, e rằng cả Địa phủ cũng sẽ bị chúng tiêu diệt. Nếu như chúng lên được dương gian thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi!
"Ấy chà, lại có quỷ hồn bị nhốt vào rồi này! Vậy là ngon, có quỷ mới tới canh chừng, chúng ta cũng được giải thoát rồi! Ha ha..."
Thấy chúng tôi xuất hiện, tên ác quỷ đứng canh lập tức vây lại, còn nhiệt tình vỗ vai chúng tôi: "Chúc mừng các ngươi đã trở thành thành viên của Địa ngục Cửu U!"
Tôi không ngờ ý thức của đám ác quỷ ở đây lại mạnh mẽ đến vậy, vẫn còn giữ được sự tỉnh táo y như khi còn sống. Tôi không dám hành động bừa bãi, cũng ăn nói khép nép: "Chúng tôi vừa mới tới, mong các đại ca chiếu cố!"
Bọn chúng ở đây quá lâu, thậm chí bỏ qua luôn cả chuyện chúng tôi chỉ là hồn thể ba hồn bảy vía, chứ không phải là quỷ hồn thật sự.
"Mau đi thông báo Minh Vương, nói là có quỷ mới tới báo danh!"
Tên ác quỷ gọi một tên khác, nhưng rõ ràng tên kia không hề nể nang gì, bật lại ngay: "Đừng có suốt ngày sai khiến ông đây, muốn đi ngươi tự đi. Minh Vương đang nghỉ ngơi, chẳng may làm phiền ngài, ngươi chịu nổi trách nhiệm được không?"
"Minh Vương? Ở Địa ngục Cửu U có Minh Vương sao?"
Tôi thầm nghi ngờ, bèn hỏi thăm: "Đại ca, Địa ngục Cửu U do Minh Vương phụ trách à?"
"Không sai!"
Tên ác quỷ gật đầu đắc ý, bắt đầu nói với chúng tôi:
"Năm đó Thái Ất chân nhân phong ấn chỗ này, chỉ có thể vào không thể ra, hoàn toàn chặt đứt đường thoát của bọn ta, bắt bọn ta tự sinh tự diệt ở cái chốn này! Ta nghe nói lúc đó, ngày nào trong Địa ngục Cửu U cũng có đánh nhau, đánh tan xác không ít quỷ hồn. Mà không chỉ có quỷ hồn như chúng ta, còn có cả yêu, ma. Cuối cùng, chính Minh Vương của chúng ta đã đánh bại tất cả, thống nhất Cửu U nên chúng ta mới có được cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay! Nói nhỏ cho các ngươi biết, Minh Vương của bọn ta là ma, bất luận là người hay quỷ thì ngài đều có thể hiểu thấu các ngươi đang nghĩ gì trong đầu. Vì vậy lát nữa gặp Minh Vương, tuyệt đối không được nghĩ lung tung. Nếu không, lơ mơ là ăn đòn ngay. Thấy ta tốt với các ngươi chưa?"
Tên ác quỷ này thật sự coi chúng tôi là những con quỷ mới đến, đây là cơ hội cho tôi và Tử Long. Chúng tôi không thể liều lĩnh xông vào, chỉ có thể tương kế tựu kế, âm thầm thăm dò tình hình của Vương Lỗi.
Thấy chúng tôi im lặng, tên ác quỷ lại mở miệng: "Thế này đi, các người đứng canh ở đây, ta đưa hai tên quỷ mới đi tìm chỗ ở, đợi Minh Vương tỉnh lại ta sẽ đưa chúng đi gặp ngài!"
"Chó chết, lại định làm biếng, đi đi!"
Rõ ràng tên ác quỷ cằn nhằn mới nãy không thích tên ác quỷ này cho lắm. Sau khi chửi rủa một câu, tên ác quỷ này lập tức đưa chúng tôi đi tới phía bên sườn cung điện.
Khi đi vòng qua mạn sườn cung điện, gã giải thích: "Đây là nơi ở của những ác quỷ có đạo hạnh cao và cả yêu nữa. Những kẻ có đạo hạnh kém như chúng ta thì ở tít cuối cùng! Chúng ta thuộc về Quỷ tộc, sau này các ngươi nếu gặp phải Yêu tộc thì đừng có gây chuyện hay xung đột với họ. Không phải vì Quỷ tộc chúng ta sợ chúng mà là hồ yêu vương là vợ của Minh Vương. Có những chuyện, ngươi phải hiểu..."
Không thể không thừa nhận tên ác quỷ này rất xảo quyệt, nhìn là biết lúc sống chắc chắn cũng gian giảo lắm. Nhưng tôi không hiểu, vì sao bọn chúng bị nhốt ở Địa ngục Cửu U lâu như vậy mà vẫn giữ được ý thức của lúc sống.
Sự quỷ dị của địa ngục Cửu U hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Tôi và Tử Long luôn giữ im lặng, ngoan ngoãn như thể chỉ là hai tên tiểu đệ, lắng nghe gã dạy bảo.
Trên đường chúng tôi gặp không ít ác quỷ, già trẻ gái trai đều có. Có thể thấy, nơi đây nhốt không ít những kẻ sừng sỏ. Ở đây, chúng tôi không nhìn ra được oán khí và thực lực của chúng thế nào. Nhưng nhìn vào những đôi mắt đỏ như máu của chúng có thể thấy, đạo hạnh của những kẻ bị nhốt ở Địa ngục Cửu U không hề kém hơn Quỷ Vương.
Tôi vẫn còn nhớ như in tên Quỷ Vương mà tôi đối đầu ở bản làng Phượng Hoàng. Nếu không có hộ pháp Chu Tước ra tay thì tôi đã dữ nhiều lành ít. Đám ác quỷ ở đây có đạo hạnh tương đương với nó. Nghĩ thôi mà tôi đã thấy lạnh sống lưng.
Rõ ràng tên ác quỷ này coi chúng tôi là tiểu đệ của hắn. Gã đưa chúng tôi đi được tầm mười lăm phút mới tới nơi sâu nhất phía đằng sau cung điện.
Ở đây có một dãy nhà rất dài với kiến trúc rất bình thường, giống như là phòng ngủ. Nhưng cửa mỗi phòng đều mở một nửa, đóng một nửa, đây chính là tiêu chuẩn nhà của người chết, dành riêng cho người chết ở.
"Nếu không có chuyện gì thì bình thường bọn ta đều trong trạng thái ngủ say. Các ngươi nhớ, tuyệt đối không được đánh thức họ. Quỷ ở đây, đều cục cằn lắm!"
Tên ác quỷ cười ha ha nhắc nhở, vẻ mặt và cách nói chuyện của gã khiến chúng tôi có cảm giác khá kỳ lạ. Gã hoàn toàn không giống ác quỷ mà giống người sống hơn.
Khi gã đưa chúng tôi tới phòng của gã thì Tử Long đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, bèn chỉ về phía xa, tít sau dãy nhà, hỏi: "Đại ca, đó là nơi nào vậy?"
Khi Tử Long mở miệng, tôi cũng nhìn theo. Lúc này tôi chú ý tới điểm tận cùng của Địa ngục Cửu U, bỗng xuất hiện một tòa tháp cao.
Chúng tôi đứng cách xa quá nên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy được đường nét đại khái.
Tử Long hỏi vậy khiến tên ác quỷ này chau mày, nheo mắt nói: "Ta nói cho các ngươi biết, đó là cấm địa của Địa ngục Cửu U, tháp Cửu Long! Bên trong không nhốt yêu ma quỷ quái mà là hung long! Trước đây có quỷ hồn tò mò đi xem, cuối cùng đã bị hồn bay phách tán. Dù là Minh Vương cũng không dám tới đó. Bởi vì ở đó không chỉ có hung long mà còn có Long Sinh Cửu Tử trấn áp! Cho nên, các ngươi đừng có tò mò, biết chưa?"
Lời nói của gã khiến trong lòng tôi giật thót. Vừa rồi tôi còn định thăm dò nơi nhốt Vương Lỗi, không ngờ cơ hội lại xuất hiện nhanh như vậy. Lần này, đến cả ông trời cũng giúp chúng tôi rồi!
Bởi vì nơi mà Vương Lỗi bị nhốt chính là nơi có Long Sinh Cửu Tử trấn áp. Nói cách khác, Vương Lỗi đang ở bên trong tháp Cửu Long!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận