Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 494: Hoa bỉ ngạn nở

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Sau khi đệ tử phái Phù Lục kết xong trận U Minh Sát Quỷ, lão quỷ liền vung lá cờ màu vàng bên tay phải lên. Tức thì đệ tử phái Huyền Chân của tôi cũng bắt đầu kết ấn niệm chú.
Bọn họ sử dụng thuật Ngũ Lôi, mượn thần uy của Thiên Lôi để bổ xuống cây đa tà ma này. Sau khi kết xong thủ ấn Ngũ Lôi, họ đồng thanh niệm chú Ngũ Lôi: "Đô thiên đại lôi công, sấm sét chấn động hư không. Thiên binh vạn tướng biến mất, cường thần ác ma không khuất phục, Ngũ Lôi phá hỏa rồi tan biến. Kính xin Thái thượng lão quân giáng xuống thần binh, cấp tốc nghe lệnh! Mau giáng Ngũ Lôi, diệt yêu tà! Niệm xong lệnh xuống, đánh!"
Lời niệm chú vừa dứt thì từ bốn phương tám hướng bỗng thổi đến một cơn gió to, trong gió còn mang theo mưa, khi phất lên trên mặt còn có thể cảm nhận được cái mát mẻ khiến người ta tỉnh táo ngay tức khắc.
Bầu trời vốn đang bị mặt trăng đỏ kia nhuộm ráng đỏ theo, tức thì có đầy mây đen kéo đến cùng với cuồng phong gào thét dữ dội, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt không thở được. Nhưng điều kỳ dị là mây đen có kéo đến dày đến đâu thì vẫn không thể nào che lấp được vầng trăng đỏ như máu kia.
Có vẻ như ngay cả đám mây đen cũng phải kiêng dè tà khí của mặt trăng đỏ. Mây đen không dám tới gần mà chỉ dám vây quanh vầng trăng từ phía xa xa. Đúng lúc đó, có một tia chớp đột ngột rạch ngang bầu trời đêm, đi theo sau là một tiếng sấm rền đinh tai nhức óc, chấn động đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Y Y, đưa Sơ Cửu đi mau!" Tử Long bỗng hô lên.
Tử Long làm thế là vì không muốn để cho tôi trông thấy những chuyện lát nữa sẽ xảy ra. Lâm Y Y vâng một tiếng rồi nhanh chóng kéo tôi vào trong thôn như lôi một con rối gỗ.
Đi được vài mét, tôi mới hoàn hồn lại, ngay lập tức kéo ngược lại Y Y: "Y Y, xin em, anh muốn gặp ông nội anh lần cuối!"
Ánh mắt Lâm Y Y nhìn tôi rất u oán, nhưng nhiều hơn cả là lo lắng và đau lòng. Cô ấy mân mê môi mình một lát, sau rồi vẫn gật đầu, đứng bên cạnh tôi chờ ông nội xuất hiện.
Uỳnh!
Trên trời vang lên một tiếng sấm vang rền, sau đó là một tia sét nhỏ bằng ngón út từ trong đám mây đen bổ xuống.
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bổ xuống cây đa đại thụ.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên đầy chói tai, cành cây phía trên cùng của cây đa đã bị sét đánh gãy, bắt đầu cháy rừng rực.
Nhưng hình như chiếc quan tài gỗ bị mắc rất chặt, không có vẻ gì là sẽ bị sét đánh cho rơi xuống đất, thậm chí nó vẫn còn đang không ngừng hút lấy huyết khí ở xung quanh. Thân cây đa sau khi bị sét đánh lại càng chảy ra nhiều máu hơn, giờ máu đã chảy thấm xuống cả đất.
Lúc mới đầu tôi còn tưởng rằng chất lỏng màu đỏ mà thân cây đa chảy ra không phải là máu thật, chỉ là chất lỏng gì đó của rễ cây thôi, nhưng sau khi ngửi thấy mùi tanh gay mũi này tôi mới biết hóa ra đó lại là máu thật.
"Ta phụng thần chỉ của Thái Thượng Lão Quân, thần binh hỏa tốc nghe lệnh! Lại giáng Ngũ lôi, diệt yêu tà! Niệm xong lệnh xuống, đánh!" Sau khi tia sét đầu tiên biến mất, đệ tử phái Huyền Chân lại tiếp tục niệm chú.
Uỳnh!
Tiếng sấm thứ hai vang lên, tức thì tia sét thứ hai lại tiếp tục bổ xuống, theo sau một tiếng nổ mạnh là tiếng răng rắc của cây đa trọc lốc.
Khói đen vẫn còn chưa kịp tan đi, cây đa đại thụ đã rắc một tiếng gãy thành hai nửa với ranh giới bắt đầu từ chỗ chiếc quan tài gỗ. Toàn bộ cành cây phía bên trên quan tài đều đã bị sét đánh gãy, đổ rạp xuống phía ngoài thôn, chặn luôn ở lối vào đầu thôn.
Mà chỗ từ chiếc quan tài trở xuống lại không hề sứt mẻ một chút nào. Dòng điện trong tia sét còn chưa đánh được xuống mặt đất đã bị huyết khí chặn lại hết.
"Quỷ đế này khủng khiếp quá! Nhiều người sử dụng thuật Ngũ Lôi như vậy mà vẫn không thể bổ trúng quan tài của hắn!" Lão quỷ đang chỉ huy đội ngũ nhìn thấy cảnh này cũng phải kinh ngạc thốt lên.
"Lão quỷ, đừng phân tâm, tiếp tục xuống tay! Phải tranh thủ nhân lúc Quỷ đế còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, nhanh lên!" Tử Long phụ trách chỉ huy toàn bộ nhân thủ, thấy lão quỷ bị dọa sợ bèn ngay lập tức hô to thúc giục.
Lão quỷ định thần lại, gật đầu một cái, rồi lập tức vung lá cờ màu vàng bên tay phải liên tục ba lần. Sau đó đệ tử phái Huyền Chân tiếp tục niệm chú: "Ta phụng thần chỉ của Thái Thượng Lão Quân, thần binh hỏa tốc nghe lệnh! Mau giáng Ngũ lôi, giáng xuống toàn bộ! Niệm xong lệnh xuống, đánh!"
Sau khi họ niệm xong, chúng tôi nghe thấy có ba tiếng sấm vang lên. Ba tiếng sấm này xuất hiện cùng một lúc, tựa như nổ vang ngay trên đầu chúng tôi khiến người nào người nấy đều ù hết cả tai.
Ngay sau đó, có ba tia sét bé bằng ngón út mang theo sức mạnh kinh thiên động địa thình lình bổ xuống.
Ầm!
Ba tia sét đồng loạt bổ xuống cây đa bị gãy giờ chỉ còn lại một nửa, cành cây bị sét đánh bay, khói đen bốc lên mù mịt.
Uy lực của ba tia sét đồng thời đánh xuống đương nhiên không thể khinh thường được. Những cành cây còn lại trên cây đa hiện tại đều đã bị đánh gãy, còn những cành rơi xuống đất thì tóe lửa rồi bốc cháy.
Chỉ trong chớp mắt, khói đen bốn phía nổi lên, mùi khói thuốc tràn ngập đến sặc sụa. Tôi đứng xa như vậy mà vẫn ngửi thấy mùi vị gay mũi đó.
Cũng may đệ tử phái Phù Lục và phái Huyền Chân đều ở trong khoảng cách an toàn, không có ai bị cành cây bắn văng vào người. Có điều ai cũng đang nhìn xuyên ra làn khói dày đặc để xem xem quan tài có bị đánh trúng hay không.
Cảm xúc của tôi lúc này lại bình tĩnh lạ thường, nhưng cả người tôi lại uể oải không còn sức. Tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất đó là ông nội sẽ hi sinh, dù sao cũng đã mười năm trôi qua rồi. Không ăn không uống, sao ông nội có thể sống sót được?
Chỉ là ở trong tiềm thức tôi vẫn hi vọng ông còn sống, nhưng trong lòng đã lặng lẽ chấp nhận sự thật này. Nhưng thật sự tôi lại không ngờ được rằng ông nội sẽ biến thành Quỷ đế.
Mười năm trước, ông nội cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân mình để bảo vệ thôn dân Ma Câu. Nhưng mười năm sau, ông lại trở thành mối uy hiếp lớn nhất với chính cái thôn này.
Tôi không chấp nhận được sự thật này, chỉ có thể tự ép bản thân mình đi giải thích. Tôi là người đứng đầu, nếu như ngay cả tôi cũng gục ngã, vậy đồng nghĩa với việc làm hại tất cả những người ở đây.
Nhưng tôi nên đối mặt với ông nội như thế nào đây? Nếu như Tử Long có thể đối phó với ông nội, có lẽ tôi còn có thể chấp nhận. Nhưng nếu Tử Long và mọi người không đối phó được, rồi ông nội quay sang làm hại họ thì tôi phải làm sao?
Đây là lựa chọn gian nan nhất mà tôi gặp phải, một bên là ông nội, người đối xử tốt nhất với tôi, và một bên là chính nghĩa.
Ngay khi tôi đang khó chịu nhất, Y Y chợt nắm chặt lấy tay tôi, dịu dàng an ủi: "Anh Cửu, nếu như ông nội còn có ý thức, có lẽ ông cũng hi vọng anh có thể giúp ông giải thoát. Ông nội là một vị anh hùng lớn, chắc chắn ông cũng không muốn mình biến thành bộ dạng như hiện tại. Anh là người lãnh đạo trong lòng tất cả mọi người, anh nhất định phải đứng ra. Anh không phải chỉ sống cho một mình anh, anh sống là để có nhiều người khác có thể tiếp tục sống."
Lời an ủi của Y Y khiến tôi an lòng hơn nhiều, tôi cắn răng, gật đầu nói: "Y Y, nếu như quả thật phải đến giây phút đó, anh nhất định sẽ không lùi bước. Chỉ là điều này, điều này, thật sự, thật sự quá khó khăn. Bảo anh đối phó với ông nội thân thiết nhất của mình, anh sợ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình mất!"
"Anh Cửu, anh đây là đang làm việc tốt, anh không cần phải tự trách. Cho dù ông nội biết được, ông cũng sẽ rất vui. Mà giờ ông ấy không còn là ông nội của anh nữa, ông ấy đã trở thành Quỷ đế rồi. Nếu như anh thật sự muốn tốt cho ông thì nhất định phải giải thoát cho ông." Y Y dần siết chặt tay, khiến tôi từ từ bình tĩnh lại.
Tôi nặng nề đáp lại một tiếng, rồi không nói gì nữa. Một thoáng sau, khói trên cây đa mới bắt đầu tan biến.
Khói đen vừa tan, cảnh tượng hiện ra trước mặt khiến tất cả mọi người đều há hốc miệng đầy khiếp sợ.
Trên cây đa đại thụ đã không còn cành cây nào nữa, chỉ còn sót lại mỗi thân cây, trống huơ trống hoác. Ấy thế mà chiếc quan tài gỗ kia vẫn không hề hấn gì, vẫn được đặt ở trên thân cây một cách nguyên vẹn.
"Chết tiệt!" Tử Long đột nhiên hét lên. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy mây đen trên trời đã biến mất, còn ánh trăng đỏ như máu thì thuận đà chiếu xuống ngay chiếc quan tài gỗ màu máu kia.
Từ trong kẽ hở của chiếc quan tài gỗ, bắt đầu có từng tia huyết khí nhỏ thoát ra. Có vẻ huyết khí này rất lạnh, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rét run.
Tất cả mọi người đều yên lặng như tờ, nín thở lại, vẻ mặt thận trọng như gặp phải quân địch. Cho dù là đối mặt với đại quân Linh tộc lúc trước, vẻ mặt họ cũng không nghiêm trọng đến mức này.
Đây là Quỷ đế ngàn năm khó gặp lấy một lần, ngoài mong mỏi ra bọn họ còn có cả nỗi hoảng sợ nữa.
Đúng lúc này, trên thân cây trơ trụi bỗng nhiên nở rộ từng mảng hoa bỉ ngạn. Hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu, chỉ có rễ cây mà không có lá.
Tôi từng đến âm tào địa phủ mấy lần, nên rất quen thuộc với hoa bỉ ngạn mọc ở hai bên đường hoàng tuyền. Hoa bỉ ngạn nở, mang ý nghĩa là kiếp sau và cũng có nghĩa là sẽ có người chết.
Lão quỷ hẳn là cũng biết đến lời đồn này, ông ta nhận ra loài hoa mọc trên thân cây là hoa bỉ ngạn, nên bấy giờ mới kêu lên: "Hoa...hoa bỉ ngạn nở, tượng trưng cho chết chóc, đây là dấu hiệu cho thấy sẽ có người chết!"

Bình Luận

0 Thảo luận