Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 207: Ngư ông đắc lợi

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lời của Vương Lỗi hiển nhiên đã kích thích chúng tôi, nhất là khi càng đến gần với chân tướng sẽ càng khiến người ta muốn tra xét tới cùng.
Sau vài phút nghỉ ngơi, Mạnh Doanh tiếp tục đi trước dẫn đường. Hang động mới này không còn rộng rãi như hang động đầu tiên mà nó giống một lối đi thẳng tắp như ruột bút, chỉ đủ cho hai người sóng đôi.
Chúng tôi không dám chen chúc lại với nhau, sợ gặp phải thứ gì sẽ không đủ không gian thi triển. Càng đi sâu vào trong, không khí lại càng ẩm ướt, vách tường đá hai bên phủ đầy rêu.
Đi chừng bốn năm phút, trước mắt đã là đường cùng. Nhưng đoạn lối cụt lại xuất hiện một hang động khá lớn.
Diện tích tương đương với hang động đầu tiên, nhưng nơi này ẩm ướt hơn nhiều. Trong hang động không có thứ gì đặc biệt, cũng chỉ có mấy bộ hài cốt.
"Đừng dừng lại, cứ đi tiếp đi! Chín đỉnh núi, đây mới là đỉnh thứ hai thôi. Cửa lối vào được chắn bằng bia Trấn Hồn, chắc sẽ không có thứ tà ma gì xuất hiện đâu, cứ yên tâm mà đi!" Thấy Mạnh Doanh dừng bước, Vương Lỗi thúc giục.
Mạnh Doanh gật gù, tiếp tục đi trước dẫn đường. Chúng tôi cũng dè dặt tiến sâu vào trong, đi gần nửa tiếng đồng hồ mới tới được hang động của đỉnh núi thứ bảy.
Suốt cả chặng đường, chúng tôi không phát hiện ra thứ gì khác, nhưng càng vào sâu các hang động bên trong, hài cốt lại càng nhiều, nằm la liệt trên đất.
Tôi không tài nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc đã có bao nhiêu người bỏ mạng trong trận đấu pháp năm xưa ấy?
Đúng vào lúc bước vào hang động thứ tám, Mạnh Doanh đang đi phía trước đột nhiên khựng lại. Tôi đang tính hỏi thì thấy anh ta rút một lá bùa kẹp trong tay và giơ lên cao.
Anh ta vừa giơ lên, tôi trông thấy lá bùa bắt đầu lay động, là do gió thổi.
"Hang động này có gió!" Mạnh Doanh thu lại lá bùa, quay đầu lại thông báo.
"Không phải gió đâu, là khí của long mạch sót lại!" Vương Lỗi cảm nhận một chút rồi hào hứng nói tiếp: "Xem ra, long mạch của sông Long Ngâm này đang ở ngay trong hang động trước mặt đây!"
"Anh Mạnh, cẩn thận!" Tôi nhắc nhở một câu, Mạnh Doanh gật đầu, bước vòng qua lối rẽ trước mặt, rọi cây đèn pin vào trong.
Nhưng rồi tôi lại thấy anh ta đứng ngây tại chỗ. Sợ có chuyện gì, tôi vội vàng bước lên xem thử.
Vừa nhìn vào trong, chính bản thân tôi cũng bị chấn động, đứng sững ra đó.
Hang động hiện ra trước mắt tôi rộng vừa bằng một sân bóng rổ với tầng tầng lớp lớp thạch nhũ.
Phía trên lớp thạch nhũ, các đạo sĩ mặc đạo bào ngồi kín mít, mặt đất rải đầy đạo phù và pháp khí. Đâu đâu cũng có thể thấy được dấu vết đánh nhanh, có thể gọi nơi này chính là một mảnh tàn tích.
Chính giữa hang có một rãnh nước rộng chừng hai mét, chia tách cái hang ra làm hai. Trong rãnh vẫn còn nước, nhưng không chảy đi đâu.
Nước trong rãnh rất trong, có thể thấy rõ chín con dao treo hai bên rãnh trông không khác gì một chiếc máy xay thịt. Loại dao đó có hình dáng rất kì dị, không có chuôi, chỉ có một chiếc vòng sắt.
Bên kia rãnh nước cũng đầy kín người ngồi. Họ mặc trang phục khác nhau, áo phía trên đều là khảm khiên vắt ngang, có vài phần giống như áo cà sa nhà Phật.
Nhìn cách ăn mặc của họ là tôi thấy yên tâm, những người này có lẽ thuộc Vu giáo.
Họ ngồi hết trên các trụ đá, lần lượt cao dần lên. Pháp sư ngồi trên chỗ cao nhất đã gần sát đến đỉnh hang.
"Tôi hiểu tại sao long mạch nơi này không hình thành được rồi! Là do trảm long đao trong rãnh nước, có người cố tình làm vậy. Chém đứt long khí bằng trảm long đao nên phong thủy long mạch của sông Long Ngâm này mới đứt đoạn!" Điều mà Vương Lỗi quan tâm nhất chính là phong thủy của sông Long Ngâm. Nay nhìn thấy trảm long đao, anh ta lập tức đã có được câu trả lời mà anh ta cần.
Lúc này tôi cũng mới hoàn hồn, tiếp tục soi đèn pin vào trong, nhưng đồng thời, sự chấn động trong lòng lại càng như sóng cuộn.
Sau khi hoàn hồn, câu đầu tiên tôi nói là: "Đã bao năm rồi mà thi thể của những người này vẫn chưa thối rữa! Nhìn tư thế ngồi bắt chéo chân của họ mà xem, dường như không phải họ đã chết mà chỉ giống như đang ngồi thiền thôi vậy!"
Tôi vẫn không thể nào hiểu được điều này, bèn soi đèn pin lại lần nữa. Thực sự là không có thi thể của ai trong số họ thối rữa, biểu cảm trên mặt còn sinh động như đang sống, không hề giống những gương mặt cứng ngắc của người đã chết.
Tôi đếm sơ qua có khoảng 200 người ngồi hai bên. Số người đã khớp, chứng tỏ đây chính là nơi trận đấu pháp diễn ra năm xưa.
Vị trí chúng tôi đang đứng mới chỉ là đỉnh núi thứ tám nhưng đã tới đường cùng, điều đó có nghĩa rằng hai đỉnh núi này nối liền với nhau.
Chắc hẳn năm xưa các đạo sĩ nước ta đã biết đến chốn phong thủy bảo địa này nên mới dẫn dụ đám người của Vu giáo tới đây.
Người của bộ phận đặc biệt, và cả người của Vu giáo không ngừng tìm kiếm họ, nhưng bao năm qua vẫn không có manh mối.
Sợ rằng chẳng ai ngờ tới được, họ lại ở ngay trong hang động này! Nếu không phải do tình cờ, chúng tôi cũng không có cơ hội được chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ thế này.
"Không đúng, những người này đã chết rồi hay là bị làm sao?" Mạnh Doanh ngờ vực hỏi.
Tôi cũng không có câu trả lời, dù gì những vị đạo sĩ này cũng là bậc tiền bối cao thủ của Đạo môn. Tôi thoáng nhìn đội hình của Đạo môn, vị đạo sĩ ngồi cao nhất mặc đạo bào với hình bát quái thái cực thêu bằng chỉ vàng, trên đầu đội mũ thiên sư.
Ông ấy ngồi khoanh chân, tay còn giữ nguyên đạo chỉ kết ấn. Gương mặt ấy bừng bừng chính khí.
Thiết nghĩ người này chắc hẳn chính là cao nhân của phái Mao Sơn năm xưa đã kêu gọi các cao thủ Đạo môn đến ứng cứu lực lượng quân đội.
"Họ đều đã chết cả rồi, cả đôi bên đều chết hết! Nơi này có kết giới rất mạnh, họ ở trong kết giới nên có thể giữ được y nguyên trạng thái trước khi chết." Thấy chúng tôi thắc mắc, Vương Lỗi mới lên tiếng giải thích.
"Vậy thì xem ra các tiền bối đây không thua như lời người đời sau đồn đại, chỉ là một trận đánh hòa mà thôi!" Tử Long cảm thán.
"Dĩ nhiên!" Vương Lỗi cười tự tin, bảo: "Lỗi gia đã nói rồi mà, đạo thuật của Hoa Hạ làm sao lại thua hắc vu thuật của tiểu quốc bé tẹo được. Các vị đạo sĩ đây chỉ không muốn sinh linh đồ thán nên mới chọn dùng cách này. Họ ở lại đây, cũng giữ chân đám tạp nham đòi xâm phạm Hoa Hạ ta ở đây. Hồn phách và thể xác đời đời kiếp kiếp không thể thoát được!"
Lúc Vương Lỗi nói, tôi vẫn có một khúc mắc, đó là tại vì sao Thủy gia lại bảo vệ nơi này? Thậm chí không hề nương tay mà giết chết các cụ già trong làng chài.
Chúng tôi vào đây đã lâu nhưng không thấy điều gì tà đạo hay kinh dị. Trái lại, trong hang còn cho người ta một cảm giác chính nghĩa của đạo pháp trường tồn.
Dẫu sao, nơi nào có đạo, nơi ấy sẽ không để tà tồn tại!
"Anh Long, đừng nghĩ nhiều nữa! Nhiệm vụ lần này của chúng ta là đưa hài cốt của các tiền bối đây về, nay cuối cùng chúng ta đã tìm thấy, vậy đưa họ đi thôi! Không hiểu sao mà Lôi gia tôi cứ có cảm giác nơi này có gì đó bất thường, nhưng không nói rõ được, tôi thấy tranh thủ rời khỏi đây sớm đi thì hơn! Ông anh, trông cậy vào anh đấy!" Nói tới đây, Vương Lỗi đánh mắt sang phía Mạnh Doanh.
Lúc này, Mạnh Doanh cũng đang sục sôi nhiệt huyết, đáp: "Không ngờ thuật cản cốt hoàn hồn của tôi lại có vinh hạnh được dùng với các bậc tiền bối anh hùng đây. Nếu Mã Tam Nương dưới suối vàng mà biết, ắt hẳn người sẽ tự hào về tôi lắm!"
Sau một hồi tự lẩm bẩm cho mình nghe, Mạnh Doanh mới bước tới trước. Soi đèn pin hướng về phía vị đạo sĩ ngồi ở nơi cao nhất, cúi đầu hành lễ với các đạo sĩ đang ngồi, cung kính cất lời: "Thưa các vị tiền bối, các ngài là những anh hùng vô danh của Đạo môn chúng ta. Chính các ngài đã ngăn Vu sư xâm phạm vào lãnh thổ đất nước! Tên của các ngài đáng được hậu thế Đạo môn trọn đời khắc ghi. Hôm nay, Mạnh Doanh tôi xin dùng thuật cản cốt hoàn hồn của phái Cản thi, đưa các vị và những hài cốt phía ngoài kia về nhà, để các vị được lá rụng về cội!"
Mỗi lời Mạnh Doanh nói đều rất trang trọng, niềm kích động hiển hiện rõ ràng trên gương mặt của anh ta. Lòng tôi cũng nhẹ bớt đi nhiều. Lúc trước tôi đã nghĩ sẽ gặp phải đủ kiểu tà ma nguy hiểm, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, ngoại trừ trăm quỷ khiêng quan tài ở sông Long Ngâm thì suốt dọc đường đều tương đối yên bình.
"Ha ha... Quỷ vương của Vu giáo, cuối cùng chúng tôi đã tìm ra tung tích của ngài rồi! Chúng tôi mai phục bấy lâu là để đợi ngày hôm nay! Năm xưa, đạo sĩ Hoa Hạ nhốt các ngài tại đây, nay chúng tôi sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, cho bọn người Hoa Hạ này ở lại chôn cùng với các ngài!" Đúng vào lúc chúng tôi đang bùi ngùi xúc động thì từ phía sau lưng, một tiếng gào đầy kích động vang lên.
Vừa nghe thấy giọng nói này, hết thảy chúng tôi đều giật mình, quay phắt người lại. Đó chính là người thanh niên đã chèo thuyền ban nãy, và giờ thì gã đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy phẫn nộ!

Bình Luận

0 Thảo luận