Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 757: Diệt trừ ma quỷ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:26
Sát khí đã xuất hiện trong đôi mắt của Câu Hồn, hắn ta vừa dứt lời đã ra tay với tôi. Cơ thể hắn ta nhanh như chớp, chỉ mất một giây đã xuất hiện trước mặt tôi, giơ tay vung một chưởng vào lồng ngực tôi.
Tôi nhanh chóng lùi về sau một bước, đồng thời giơ tay ra đối phó, không phải gắng gượng đỡ lấy một chưởng của Câu Hồn, trở tay một vòng định tóm lấy cổ tay của hắn ta, thế nhưng bắt hụt. Bàn tay của hắn ta giống như không khí vậy, tay tôi xuyên thẳng qua cánh tay hắn.
Câu Hồn cười khẩy một tiếng, tiến thẳng về trước một bước. Bàn tay vốn đang giống như không khí bỗng đánh mạnh vào lồng ngực tôi, trong thoáng chốc như nguồn sức mạnh nặng nghìn cân đánh vào lồng ngực tôi, chỉ cảm thấy khó thở, sau đó phải lùi lại vì chấn động.
Cơ thể tôi được bảo vệ bởi chân khí Huyền Chân, tuy lực đạo từ một chưởng của hắn ta không hề nhỏ, nhưng không tạo ra tổn thương gì. Chỉ là nơi lồng ngực tôi xuất hiện dấu vết đen thui với hình dáng một bàn tay.
Tôi mặc Đạo bào bằng vải thô, dấu vết kia được để lại sau khi đốt cháy chất vải bên ngoài. Thủ pháp kỳ dị như thế, nếu thực sự đánh được vào cơ thể tôi, e rằng sẽ thiêu rụi da thịt mất.
Tôi không dám sơ suất, dùng bước kiếm xông tới trước mặt hắn ta, liên tục vung chưởng, mỗi chưởng vung ra sẽ có chân khí mạnh mẽ phun trào ra ngoài.
Thế nhưng Câu Hồn lại cười khẩy, không hề có ý định tránh né, hắn ta hiên ngang đi về phía chân khí của tôi. Kỳ quặc ở chỗ, những luồng chân khí mạnh mẽ của tôi liên tục xuyên qua cơ thể hắn ta.
Giống như thể tên Câu Hồn trước mặt tôi không hề có máu thịt mà hoàn toàn được ngưng tụ từ khói đen vậy. Cơ thể của hắn ta bị tôi đánh đến mức thủng vài cái lỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt, những làn khói đen nhanh chóng lấp đầy lỗ, lại biến thành hình người hoàn chỉnh.
Đến lúc này đây, lòng tôi mới bắt đầu thấy sợ hãi. Rốt cuộc đây là thứ phép thuật quỷ dị gì, đạo thuật của tôi không có chút tác dụng nào.
Trong thoáng chốc ngắn ngủi khi tôi sững sờ, hai bàn tay của Câu Hồn đồng loạt vung ra, lòng bàn tay biến thành móng vuốt như muốn moi lấy trái tim tôi. Xung quanh bộ vuốt kia có khói đen bao quanh, khiến người ta vô thức thấy đè nén và khiếp hãi.
Tôi không chọn phản công mà nhanh chóng lùi về sau. Sau khi tôi lùi ra vài bước, Câu Hồn đột nhiên dừng lại, lạnh lùng cười khẩy: "Moi tim bao nhiêu người rồi, trái tim của họ toàn là màu đen. Bởi vì thù hận, bởi vì tham lam, bởi vì đố kỵ, tất cả đều biến thành màu đen xấu xí. Lý Sơ Cửu, hiện giờ mày là người đứng đầu Đạo môn, cũng luôn là đại diện của Đạo môn. Ai cũng bảo mày nặng tình nặng nghĩa, tâm thế cũng đạt đến mức sẵn sàng hi sinh vì nghĩa rồi. Tao thì thấy rất tò mò đấy, tao muốn xem xem... dạng người như mày, trái tim rốt cuộc có màu đen xấu xí, hay là màu đỏ ấm áp đây?"
Trong giọng nói của Câu Hồn không giấu được vẻ thách thức, giống như đang nắm giữ chuyện sống chết của tôi, câu nào câu nấy lộ rõ sự khinh miệt và chế giễu.
"Hừ!" Tôi khẽ hừ một tiếng, đanh giọng đáp trả: "Không cần biết pháp thuật của mày quỷ dị đến mức nào, nhưng mày mãi mãi tin rằng tà không thể thắng chính. Tao không tin rằng Đạo thuật của mình không thể khắc chế được tà thuật của mày."
Vừa dứt lời, tôi lại tiếp tục lùi về phía cổng lớn, hai tay quơ lấy khoảng không đằng sau, thanh kiếm Long Uyên vốn đang cắm trên cửa bỗng chốc bay về phía tôi. Tôi nhanh tay tóm lấy thanh kiếm, đồng thời cắn rách đầu ngón trỏ của bàn tay khác, quệt máu lên thân kiếm, khiến kiếm Long Uyên lập tức tỏa ra ánh sáng màu vang kim chói mắt.
Dòng phù văn thượng cổ trên thân kiếm tỏa ra ánh hào quang như được dát vàng, như thể dòng phù văn này đang sống vậy.
Khi thấy Câu Hồn lao về phía mình, tôi nhanh nhẹn tiến lên phía trước, kiếm Long Uyên tiện đà vung lên. Trong thoáng chốc, một luồng kiếm khí màu vàng lao ra xé rách khoảng không, tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, kiếm khí xuyên thẳng qua cơ thể của Câu Hồn rồi chém hắn ta ra làm hai nửa, sau đó cũng không tiêu tán ngay mà "đùng" một tiếng va phải cột băng sau lưng hắn ta, để lại một vết chém rất sâu.
Băng đá chịu ảnh hưởng từ chấn động cũng văng ra tứ phía, rào rào đập vào các bức tượng và những cột băng khác.
Câu Hồn bị tôi chém thành hai nửa cũng không hề diễn ra cảnh tượng mổ bụng phanh thây, cũng không thấy đầu rơi máu chảy, hắn ta chỉ biến thành hai luồng khói đen tà ác, khi bay lơ lửng lên không trung vẫn phát ra tiếng cười khẩy đầy châm chọc: "Mày cũng nói rồi mà, tao không phải người, không phải quỷ, cũng chẳng phải yêu quái, đến cả Diêm Vương cũng không thể quản lý được chuyện sống chết của tao. Mày cảm thấy, mày có thể làm gì được tao không?"
Gần như đồng thời, ngay khi hắn ta vừa dứt lời, hai luồng khói đen trong không khí nhanh chóng hòa lại làm một, lập tức ngưng tụ thành một bóng người hoàn chỉnh.
Đánh nhau đến hiện giờ, cuối cùng tôi cũng hiểu được đôi chút về Câu Hồn, nhưng có thể khẳng định rằng hắn ta không có cơ thể của người sống, cũng không có máu thịt. Hắn ta và cấu tạo của quỷ hồn cũng tương đương nhau, quỷ hồn ngưng tụ hình thái con người từ âm khí, còn hắn ta ngưng tụ hình dạng con người từ khói đen.
Loại khói đen tà ác này chắc hẳn là hơi thở của Ma vương. Nhất định phải tìm được pháp thuật nào đó có thể khắc chế được hơi thở của Ma vương, nếu không, dù cho đòn tấn công của tôi mãnh liệt đến mức nào, cũng không thể đánh tan luồng khói đen tà ác này được.
Chỉ cần luồng khói đen này không tiêu tan thì hắn ta có thể không ngừng đắp nặn lại cơ thể, giống như đạo thuật đối phó với quỷ hồn vậy, chỉ cần đánh tan được âm khí của quỷ hồn là có thể khiến nó hồn bay phách tán.
Mà khi đối phó với pháp thuật của Ma vương, hình như Phật pháp hữu hiệu nhất.
Quả nhiên, khi tôi vừa nghĩ đến điều này thì Câu Hồn lại cười khẩy một tiếng: "Lý Sơ Cửu, đạo thuật của mày không có tác dụng gì với tao đâu. Không cần biết đạo thuật của mày tinh thâm đến mức nào, suy cho cùng vẫn không thể đả thương được tao."
"Ha ha!" Nghe thấy câu nói của hắn ta, tôi lập tức bật cười ha hả: "Câu Hồn, mày đừng hòng lửa tao. Phật pháp có thể đối phó với mày thì tất nhiên Đạo pháp cũng có thể, chỉ là tao chưa lĩnh ngộ được huyền cơ trong đó mà thôi, hay nói cách khác là Đạo pháp của tao chưa đủ. Nhưng chỉ cần là tà vật, nhất định sẽ có cách đối phó."
Khi nói chuyện, tao cũng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu những pháp thuật mà tổ sư gia Thuần Phong để lại, vì thế nên cũng phát hiện ra một loại chú pháp thượng cổ rất phức tạp có tên là chú sát quỷ giáng ma.
Phát hiện ra thứ chú pháp thượng cổ này, tôi lập tức mừng thầm, vội vàng quăng kiếm Long Uyên vào không trung. Thanh kiếm còn chưa rơi xuống, tôi đã chập hai tay lại, miệng đọc to chú sát quỷ giáng ma: "Thiên nguyên thái nhất, tinh tư chủ binh. Vệ hộ thế thổ, bảo hợp sinh tinh. Hoa y tú quần, chính quan thanh cân. Thanh Long tả liệt, Bạch Hổ hữu tân. Bội phục long kiếm, ngũ phúc chi chương. Thống lĩnh thần quan, tam ngũ tướng quân. Hữu tà tất trảm, hữu quái tất tồi. Phu hựu phúc tường, khởi ngộ hi di. Tà quái tiêu diệt, ngũ đế giáng uy. Hộ thế vạn niên, đế đức nhật hi. Hoàng long giáng thiên, đế tư sở ky. Cảnh tiêu động chương, tiêu ma khứ phi. Cấp cấp như luật lệnh, trảm!"
Tôi niệm chú ngữ rất nhanh, khi chữ "trảm" sau cùng vừa thốt ra khỏi miệng, tôi lập tức thay đổi thủ ấn, hai tay đan chặt vào nhau, hai đạo chỉ chập lại, đột ngột chỉ về phía thanh kiếm Long Uyên đang lơ lửng giữ không trung.
Trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy một làn gió mát đang thổi tới từ bốn phương tám hướng. Ngay sau đó, thanh kiếm Long Uyên lập tức phát ra tiếng gầm thét chói tai, rồi từ thanh kiếm vốn chỉ rộng hai ngón tay và dài ba thước bỗng chốc biến thành một thanh kiếm khổng lồ rộng mười ngón tay và dài tới mười thước.
Trên thân kiếm không chỉ lấp lánh ánh vàng kim loại mà còn được bao phủ bởi màu sắc như ngọn lửa. Kiếm Long Uyên vừa thay đổi, tôi đã thấy Câu Hồn lập tức biến mất khỏi vị trí, chỉ có thể thấy một bóng đen đang lao về phía tôi.
Thời khắc đó, tôi bỗng thấy mừng thầm. Câu Hồn có thể lộ ra thay đổi như vậy là bởi vì hắn ta đang kiêng dè thanh kiếm Long Uyên có thể thi triển chú sát quỷ giáng ma này. Cũng có nghĩa là, không phải Đạo thuật không thể đối phó với ma quỷ, chẳng qua cần dùng đến chú thuật chuyên dụng mà thôi.
Tốc độ của Câu Hồn nhanh đến khiếp sợ, chỉ chớp mắt đã sắp tới trước mặt tôi. Ngay từ đằng xa, tôi đã cảm nhận được hơi thở chết chóc đang tấn công về phía mình. Tôi biết rằng hắn ta thực sự dùng đến sức mạnh rồi.
Không dám sơ suất, tôi vội vàng lùi về sau, đạo chỉ đồng thời ngoắc một cái. Kiếm Long Uyên "soạt" một tiếng bắn về phía tôi, tốc độ nhanh hơn Câu Hồn rất nhiều. Tôi dùng đạo chỉ để điều khiển kiếm, vừa lùi về phía sau vừa dùng kiếm Long Uyên tấn công Câu Hồn đang đuổi theo tôi.
Chỉ trong khoảng một hai giây, kiếm Long Uyên đã đột ngột xuất hiện sau lưng Câu Hồn. Mà lúc này đây, Câu Hồn bỗng lựa chọn cách tránh né thanh kiếm.
Hắn ta né như thế nên kiếm Long Uyên vừa vặn có thể quay về bên cạnh tôi, nó trôi lơ lửng ngay trước mặt, bảo vệ tôi với vẻ đề phòng.
Đợi hình bóng của Câu Hồn lại xuất hiện, tôi mới bật cười ha hả: "Câu Hồn, tao từng nói rồi, chỉ cần là tà thuật, Đạo pháp nhất định có thể khắc chế được. Đợi khi Đạo giáo Hoa Hạ học được chú thuật diệt trừ yêu ma, để tao xem mày còn ngông cuồng như hôm nay được nữa không?"
"Hờ hờ!" Câu Hồn cười khẩy đầy khinh miệt: "Lý Sơ Cửu, với vài ba thứ tài mọn này mà cũng đòi giết tao, mày cũng coi thường tao quá đấy. Tao cố tình giữ mày đến bây giờ, mày thực sự tưởng rằng tao không có cách nào giết mày à? Mày nhầm rồi, tao giữ mày đến hiện giờ chỉ vì đang đợi người đứng sau mày mà thôi."
Người đứng sau tao? Tao lầm bầm một câu, lập tức nghĩ ra người hắn ta đang nhắc tới là ai nên vặn hỏi: "Người mà mày đợi, chắc hẳn là hai vị huynh đệ của tao nhỉ?"
"Đúng vậy!" Dường như Câu Hồn đã hạ quyết tâm phải giết tôi nên thẳng thắn thừa nhận: "Tao phải đợi ba anh em mày tề tựu đông đủ rồi giết cả lượt. Chỉ cần ba anh em mày chết đi mới không có ai ngăn cản được kế hoạch thống nhất tam giới của chủ nhân."
Nghe thấy kế hoạch của hắn ta, tôi cũng phải bật cười: "Câu Hồn, không phải tao coi thường tà thuật của mày đâu, mà vì mày không phải đối thủ của Lỗi gia."

Bình Luận

0 Thảo luận