Lúc nãy tôi chỉ chú ý đến ngôi miếu cũ này nên không chú ý những người dân ở xung quanh. Nghe Hà thiên sư kêu lên như vậy, tôi mới ngưng nhìn vào ngôi miếu cũ, nhìn sang hướng hắn chỉ.
Vừa nhìn, tôi đã thấy một người ra khỏi căn nhà gần với ngôi miếu nhất. Người này mặc một cái áo khoác dài màu xanh, mắt sáng như đuốc, tinh thần phấn chấn, trông còn có tinh thần hơn cả đám trẻ tuổi.
Tóc ông ta lấm tấm hoa râm, khuôn mặt trông rất hiền lành, lại thêm thân hình gầy gò kia, ngoại trừ bác Diệp thì còn có thể là ai vào đây nữa?
Trông thấy ông ta, bàn tay tôi vô thức siết chặt lại. Tôi nghiến mạnh răng, phát ra những tiếng "ken két". Vừa nhìn thấy bác Diệp, tất cả hận thù đều hiện lên trong đầu tôi.
Mối thù giữa ông nội và Chu Bát Tự, cả mối thù suýt bị ông ta đâm chết trong chợ quỷ nhà họ Diệp, tất cả đều hiển hiện rõ. Nếu tôi có thể nhìn thấy mắt của mình, chắc hẳn bây giờ nó đã phun ra lửa rồi. Bây giờ ngay cả thân thể của tôi cũng đã bắt đầu run nhè nhẹ.
Con cáo già chết tiệt này, tôi tuyệt đối sẽ không để hắn sống sót rời khỏi Bồ Tát Man!
Hà thiên sư cảm nhận được sự thay đổi của tôi, đưa tay vỗ vai tôi rồi nói: "Đạo huynh, nhịn xuống đi. Chúng ta đã đuổi theo hắn lâu như vậy, không thiếu chút thời gian này!"
Hà thiên sư nhạy bén nên đã an ủi tôi. Tôi ừ một tiếng, không nói gì mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Chỉ thấy bác Diệp vừa ra ngoài, ông lão dẫn đầu của Bồ Tát Man tiến về phía ông ta, gật đầu một cách kính trọng, sau đó hai người bắt đầu nói chuyện với nhau.
Tiếng nói của hai người họ rất nhỏ, lại thêm người ở ngay cửa miếu khá nhiều nên có vẻ ầm ĩ. Chúng tôi không nghe được hai người họ nói gì, chỉ có thể quan sát vẻ mặt và động tác của bọn họ.
Hai người bọn họ nói chuyện một lúc rồi mới dừng. Mà tôi thấy sau khi bác Diệp gật đầu, ông lão kia được người ta đỡ đến trước cửa miếu. Ông ta nhìn một cái rồi mới run lẩy bẩy quỳ xuống.
Ông lão vừa quỳ xuống, người dân sau lưng ông ta cũng lập tức quỳ xuống trước cửa miếu. Nhất là những người bưng đầu động vật thì lại càng giơ cao cái mâm trong tay mình lên.
Tiếp đó, ông lão dẫn đầu mới mở miệng: "Già Lam Bồ Tát, từ đời tổ tiên chúng tôi vẫn luôn thờ ngài. Bây giờ không biết là do người phương nào chọc giận ngài, khiến ngài muốn giáng tội Bồ Tát Man chúng tôi. Từ trước đến giờ người trong thôn chúng tôi vẫn thành kính, không hề có chút ý bất kính nào, luôn xem miếu Bồ Tát là thánh địa của chúng tôi! Mong rằng Già Lam Bồ Tát ngài có thể nể sự thành kính này mà tha cho người trong thôn chúng tôi. Khụ..."
Ông lão này đã lớn tuổi, thân thể rất yếu, hơi thở cũng nặng nề, nói đến điểm kích động thì không thở nổi nữa, bắt đầu ho khan kịch liệt. Ông ta vừa ho khan liền khiến cả người mình run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất vậy.
May vẫn luôn có hai người đứng sau để đỡ ông ta, mới khiến ông ta không ngã xuống đất. Đợi sau khi ông ta ổn định lại mới thành kính sấp người xuống đất, dập đầu bái lạy.
Ông lão vừa dập đầu, người dân ở phía sau cũng bắt đầu làm theo. Người dân ở Bồ Tát Man cũng không nhiều, chỉ bằng một thôn của bến đò Thái Bình thôi.
Thấy bọn họ còn đang bái lạy miếu Bồ Tát, tôi bắt đầu trầm tư. Trong miếu Bồ Tát này thờ Già Lam Bồ Tát, nhưng tôi không hiểu nhiều về Phật giáo lắm. Hơn nữa lúc nãy ông lão xin Già Lam Bồ Tát tha cho người trong thôn bọn họ, vậy hiển nhiên là Già Lam Bồ Tát này không bình thường.
Theo tôi biết, Bồ Tát đại diện đại từ đại bi, chỉ siêu độ chúng sinh chứ chắc chắn không hề làm việc hại người. Trừ phi Già Lam Bồ Tát này là Tà Phật?
Tôi đang suy nghĩ, Hà thiên sư lại nhỏ giọng giải thích cho tôi nghe. Hắn nói: "Đạo huynh, Già Lam Bồ Tát rất có tiếng trong Phật môn, hơn nữa còn là Bồ Tát chiến đấu, chuyên trảm yêu trừ ma. Có một điều chắc cậu không biết, đó là hình tượng thật của Già Lam Bồ Tát."
Câu nói này của Hà thiên sư không khác nào đang hỏi ngược lại tôi. Tôi nào có biết Già Lam Bồ Tát. Trong những Bồ Tát mà tôi biết hình như chỉ có Quan Âm Bồ Tát, Địa Tạng vương Bồ Tát mà thôi.
Tôi khẽ lắc đầu, tức giận đáp: "Hà thiên sư, nếu ngươi biết điều gì thì nói hết ra đi!"
"Đạo huynh đừng vội!" Hà thiên sư cười nhạt một tiếng, trên mặt chẳng hề có vẻ sốt ruột. Hắn từ từ kể: "Đạo huynh, hình tượng thật của Già Lam Bồ Tát chính là Quan công Quan nhị gia. Quan nhị gia là anh hùng thế nào, trảm yêu trừ ma, cương trực công chính! Theo truyền thuyết dân gian, năm đó Quan công bại dưới sự tấn công của Tào Ngụy thì bị Tôn Quyền chém chết! Bởi vì có Phật duyên nên chết rồi được Phật môn lập thành Bồ Tát, sau đó người đời thờ ông ấy là Già Lam thần, cũng là Già Lam Bồ Tát theo cách gọi của Phật môn! Đạo huynh có nhớ không, vở kịch mà gánh hát chúng ta gặp ở bãi tha ma hát chính là vở Quan công đơn đao dự hội đấy."
Thường ngày Hà thiên sư rất thích nói ngon nói ngọt, thích dùng kiểu nói chuyện chỉ nói một nửa thế này để gạt tiền người ta. Nghe hắn nói thế tôi đã bắt đầu thấy điên máu, thế nhưng cũng nhờ hắn nhắc đến điều này mà tôi mới thấy có điều gì đó khác thường.
Vở kịch do gánh hát quỷ hát quả thật chính là vở Quan công đơn đao dự hội. Mà trùng hợp ở chỗ Già Lam Bồ Tát mà miếu Bồ Tát này thờ cũng là hóa thân của Quan nhị gia.
Hai chuyện này quá trùng hợp, hơn nữa lúc nãy ông lão kia cũng nói miếu Bồ Tát xảy ra chuyện, vậy nhất định chuyện này có liên quan đến gánh hát quỷ kia. Chỉ là không biết rốt cuộc chúng muốn làm gì? Vì sao người dân ở Bồ Tát Man lại muốn dùng đầu động vật để tế ở miếu Bồ Tát?
Cả hai con quỷ trước đó nữa. Bọn chúng đều là oan hồn ở bãi tha ma, thế nhưng trước kia vẫn luôn bị tiên uy xung quanh trấn áp. Trước đó tôi nghĩ có thể nào là thần uy của Huyền Chân quan không? Bây giờ sau khi nhìn thấy miếu Bồ Tát này, tôi lại hoài nghi suy đoán của bản thân, lẽ nào là thần uy của Già Lam Bồ Tát này ngăn chặn bọn chúng?
Còn có một chuyện khiến tôi nghi hoặc nữa là rốt cuộc thứ gì đang thu hút những oan hồn ở bãi tha ma kia đến Bồ Tát Man này? Bây giờ là ban ngày, chắc chắn bọn chúng đã trốn đi mất rồi.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy nơi bình thường như Bồ Tát Man này lại chứa rất nhiều bí mật không muốn để người khác biết!
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, bác Diệp đột nhiên lớn tiếng hô lên: "Các người quấy rối Già Lam Bồ Tát, chọc giận ngài ấy. Nếu còn không thờ cúng, đến lúc đó người trong Bồ Tát Man các người đều sẽ xảy ra chuyện. Hôm nay chúng ta thờ cúng bằng đầu động vật, hy vọng Già Lam Bồ Tát có thể tha cho mấy người! Có lòng thành thì ắt sẽ linh nghiệm, màn cúng tế bắt đầu!"
Tôi đã hình thành thói quen phản xạ lại với bác Diệp. Ông ta vừa nói vậy, tôi lập tức nghĩ chuyện xảy ra ở Bồ Tát Man nhất định là do ông ta gây ra.
Chỉ là rốt cuộc ở Bồ Tát Man đã xảy ra chuyện gì thì chúng tôi vẫn chưa biết. Nhìn bọn họ thờ cúng một cách thành kính như vậy, chắc hẳn đã có chuyện xảy ra. Đáng tiếc là bây giờ chúng tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, nhìn xem rốt cuộc con cáo già là bác Diệp định làm gì!
Bác Diệp vừa dứt lời, tôi thấy ông ta đi đến trước cửa miếu Bồ Tát, hai tay cầm lấy vòng sắt trên cửa chính, đột nhiên đẩy một cái. Cánh cửa lớn lập tức phát ra tiếng vang trầm thấp.
Kỳ lạ ở chỗ bác Diệp không đẩy hết cửa ra mà chỉ để he hé một khe hở rồi dừng lại. Khe cửa kia cũng không nhỏ, đủ để một người bình thường vào trong!
Tiếp đó, tôi nhìn thấy ông ta vẫy tay, những người dân đang quỳ lạy kia đứng lên, ném đầu động vật trên mâm mình vào trong. Máu tươi của động vật văng ra tứ phía, trên cửa lớn của miếu Bồ Tát đều là máu.
Đợi sau khi ném hết tất cả đầu động vật vào trong, bác Diệp lập tức đóng cửa lại. Khoảng một hai phút sau, tôi liền nhìn thấy cảnh tượng cả đời này mình không thể tưởng tượng nổi!
Đầu tiên là tôi cảm nhận được một luồng tà khí kỳ lạ, nhưng tà khí này không phải là âm khí, là thứ tà khí tôi chưa từng gặp qua. Sau đó trên cánh cửa chính của miếu Bồ Tát lại mọc ra từng đóa hoa màu đỏ tươi yêu dị. Đóa hoa kia không có rễ, cũng không có lá, giống như nấm mọc ra từ cây gỗ mục nát vậy, một đống lớn lít nhít!
Kỳ lạ ở chỗ, tôi chưa bao giờ thấy đóa hoa màu đỏ tươi kia. Nó hơi giống hình cỏ ba lá, thế nhưng lại có năm cánh hoa. Nếu màu của đóa hoa này là màu trắng thì lại khá giống hoa sen.
Hơn nữa màu của đóa hoa này quá đỏ, đỏ tươi như máu khiến người nhìn mà run sợ trong lòng.
Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua cảnh tượng khó tin như vậy, càng nhìn thì trong lòng lại càng khiếp sợ! Cửa miếu nở hoa, điều này rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Không những thế, cảnh tượng này cũng khiến những người dân ở Bồ Tát Man kia khiếp sợ. Nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này, bọn họ liên tục lui về phía sau, trên mặt ai nấy đều là vẻ sợ hãi và khó tin.
Chỉ có ông lão dẫn đầu kia là trầm ổn hơn một chút. Ông ta cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, vội vã xin bác Diệp giúp đỡ: "Diệp đạo trưởng, chuyện này rốt cuộc là sao? Lẽ nào Già Lam Bồ Tát không chịu tha thứ cho chúng tôi?"
Lúc này bác Diệp mang vẻ mặt nghiêm nghị, lắc đầu đáp: "Tôi cũng không rõ lắm. Có điều hiện tượng kỳ lạ này hẳn là do Già Lam Bồ Tát muốn nhắc nhở chúng ta điều gì đó? Mọi người đừng sốt ruột, chúng ta về trước, sau đó sẽ nghĩ thêm cách khác!"
Nhìn thấy khuôn mặt dối trá kia của bác Diệp, tôi tức giận nghiến răng. Thứ này tuyệt đối là do ông ta giở trò. Chỉ là rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Bác Diệp bảo bọn họ đi về trước thì tất cả người dân đều sẽ nghe lời mà về nhà. Cảnh tượng này thật sự đã dọa sợ mọi người ở Bồ Tát Man. Tôi nhìn thấy bác Diệp cũng rời đi cùng với bọn họ, lúc này ở miếu Bồ Tát không còn một bóng người!
Đợi bọn họ đều đi xa, Hà thiên sư mới hỏi tôi: "Đạo huynh, lúc nãy cậu có cảm nhận được một luồng tà khí đặc biệt không? Tôi chưa từng gặp luồng tà khí như vậy bao giờ, không phải là âm khí của hồn ma nhưng lại khiến cho ta có cảm giác rất tà ma!"
"Ừ, ta cũng cảm nhận được!" Tôi gật đầu, đáp: "Tà khí đó xuất hiện là vì bọn họ dùng đầu động vật để thờ cúng, ta cũng chưa từng thấy! Có điều muốn biết được bí mật ẩn giấu trong ngôi miếu Bồ Tát này, cách tốt nhất là chúng ta tự vào đó một chuyến!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận