Gã mặc comple nhận ra mối nghi hoặc của tôi, cũng nhắc nhở một câu, "Sơ Cửu, những manh mối mà tôi vừa nói cho cậu đó, thực sự là quá trùng hợp! Cậu phải nhớ, những chuyện gì quá trùng hợp ngược lại sẽ có biến cố. Không có trùng hợp nào là ngẫu nhiên cả, bản thân cậu phải cẩn thận! Đấu với ma quỷ không đáng sợ, cái đáng sợ là đấu với con người! Chúng tôi đã điều tra rõ ràng Thần Tiêu môn kia, họ là gia tộc do Linh tộc thành lập, rõ ràng là muốn nhắm vào nhà họ Diệp! Thời hạn mười năm sắp đến, Linh tộc chuẩn bị gây sóng gió rồi đây!"
Tôi có cảm giác gã biết rất nhiều chuyện nhưng lại không chịu nói thẳng ra, chỉ thi thoảng quăng cho một câu. Nhưng chính những câu thi thoảng ấy dường như là muốn nhắc nhở tôi.
Nhất là khi anh ta nói gia tộc của Thần Tiêu môn do Linh tộc chống lưng, tôi đã không cho rằng những việc này là ngẫu nhiên nữa. Ngoài ra, anh ta nói thời hạn mười năm sắp đến, khiến tôi nghĩ ngay tới cái hẹn mười năm của Tôn chủ Linh tộc và thôn Ma Câu. Tôi luôn cảm thấy giữa những việc này chắc chắn có mối quan hệ gì đó.
Nghĩ tới đây, tôi bèn hỏi: "Anh nói qua mười năm, Linh tộc lại sắp bắt đầu gây sóng gió! Anh biết chuyện của tôi, Tôn chủ Linh tộc và thôn Ma Câu của tôi cũng có hẹn ước mười năm. Ông ta từng bảo sẽ dày vò thôn dân Ma Câu mười năm! Chắc anh sẽ không bảo với tôi hai sự việc này chẳng liên quan gì đến nhau chứ?"
"Ha ha..." Chẳng ngờ, gã mặc comple lại cười phá lên, nói: "Sơ Cửu, có những việc mà cậu biết nhiều quá lại thành không hay đâu. Bộ phận đặc biệt của chúng tôi không thể can dự vào việc của Đạo môn các cậu, nhưng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn Đạo môn tàn sát lẫn nhau. Việc chúng tôi có thể làm là nâng đỡ một người để chống chọi với Linh tộc, từ đó duy trì sự phát triển trong hòa bình của Đạo môn. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Gã nói tới đó rồi nhìn tôi với vẻ thần bí. Thấy tôi không nói gì, gã lại cười bảo: "Sơ Cửu, chúng tôi không thể giúp cậu trong chuyện ở huyện Phong Đô! Nhưng cậu hãy cẩn thận, dù gì đó cũng là nơi bắt nguồn của Quỷ thành, có thể những sự việc tà dị sẽ vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Có những thứ mà nếu cậu không đụng vào thì sẽ không có ai biết tới, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Hãy nhớ rằng, phải lựa theo sức mình, cũng đừng để bị người khác lợi dụng!"
Sau khi nhắc nhở tôi bằng những lời lẽ đầy ẩn ý, gã cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thấy gã định đi, tôi vội hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"
Gã mặc comple đang định mở cửa đi ra, nghe thấy tôi hỏi, gã mới dừng lại, quay đầu cười, đột nhiên nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc: "Tôi tên Sư Tư Triết, người đứng đầu tổ tình báo của bộ phận đặc biệt!"
Sư Tư Triết nói dứt câu, còn chỉnh lại cổ áo vest của mình, nhướn mày cười với tôi một cái rồi quay lưng mở cửa bước ra. Đợi anh ta đi khuất rồi, tôi mới nối gót ra ngoài.
Khi tôi đi ra, Diệp Đường đã sắp xếp xong xuôi, thấy tôi liền hỏi: "Sơ Cửu, anh ta vừa nói gì với cậu thế?"
"Không có gì!" Tôi cười đáp: "Anh ta nói với tôi, gia tộc Đạo môn nổi dậy kia tên là Thần Tiên môn, do Linh tộc chống lưng. Rõ ràng là bọn họ đang nhằm vào nhà họ Diệp và Đạo môn chính thống. Sau khi tôi đi, cô phải cẩn thận đấy, cố gắng đừng đối đầu trực diện với họ. Còn nữa, làm phiền cô chăm nom Y Y giúp tôi! Có việc gì, đợi tôi về rồi tính."
"Ừ." Diệp Đường khẽ gật đầu, nói: "Tôi đợi cậu về, Sơ Cửu, cậu hãy cẩn thận!"
Tôi cũng đáp một tiếng rồi lên xe. Bác Diệp gặp chuyện nên chúng tôi cần phải gấp rút đến núi Phượng Hoàng ở huyện Phong Đô ngay trong đêm. Sau khi hai chiếc xe chở đầy người xuất phát, tôi không khỏi cảm khái.
Mọi lần đều có Tử Long bên cạnh, Vương Lỗi cũng sẽ đến. Nhưng lần này, ba người chỉ còn lại một mình tôi. Tôi định gọi Mạnh Doanh cùng đi, nhưng nghĩ tới tình huống của anh ấy với chị Tuyết Mai lại thôi.
Xe vừa rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp, người ngồi ghế phụ phía trước đột nhiên quay lại, cười tíu tít nói: "Anh Cửu, anh định bỏ em lại nhà họ Diệp! Nếu không có anh, một mình em ở đó cũng chẳng vui thú gì! Anh đi đâu, em sẽ theo anh, đừng hòng vứt bỏ em. Hừ!"
Nhìn thấy Lâm Y Y, tôi ngớ người, hỏi cô ấy: "Nhóc con ma lanh này, em lên xe lúc nào thế?"
Lâm Y Y cười híp mắt, bảo: "Em lén lên đấy, nếu không vậy, chắc chắn anh sẽ chẳng cho em theo đâu."
Tôi nở nụ cười bất đắc dĩ, đáp: "Vậy em ngủ đi một lát, chắc gần tới lúc trời sáng thì mới tới nơi."
"Dạ." Lâm Y Y như chú chim non gật đầu lia lịa, rồi ngoan ngoãn dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Thực tình tôi cũng không trách khi cô ấy lén lút đi theo, ngược lại trong lòng còn cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Tôi không thấy buồn ngủ, trong lòng còn có đôi chút kích động. Nguyên nhân chủ yếu là do tin tức về Long Dương mà Sư Tư Triết mang đến. Tìm được hắn, đồng nghĩa với việc sẽ tìm được Tử Long.
Trùng Khánh cách chỗ chúng tôi không quá gần, suốt cả chặng đường đi, chúng tôi đều không có được thêm tin tức gì. Đệ tử nhà họ Diệp phụ trách lái xe, chúng tôi đã đến huyện Phong Đô sau một canh giờ rưỡi.
Còn một canh giờ nữa thì trời sáng, tôi giục họ tiếp tục đi nhanh. Cuối cùng trước lúc trời sáng, chúng tôi đã kịp đến thị trấn Long Hà. Nơi đây là khu du lịch nên rất đông người, chưa kể nơi đây ở ngay bên bờ Trường Giang nên càng thêm nhộn nhịp.
Chúng tôi không dừng ở thị trấn mà đi thẳng đến núi Phượng Hoàng. Khi đặt chân đến địa giới núi Phượng Hoàng, trời đã sáng hẳn. Xe không lái được vào núi vì bị chặn bởi một nhánh của sông Trường Giang là sông Long Hà.
Lúc chúng tôi đi tìm phà qua sông, trên bờ đã có không ít người. Có người bán cá, có người chạy thể dục buổi sáng, rất đông. Khác hẳn những nơi khỉ ho cò gáy, cách biệt với thế giới mà chúng tôi từng đến trước đây.
Chúng tôi đều mặc đồ leo núi, không dễ gì nhận ra được thân phận thực sự của chúng tôi. Chuyến đi này không chỉ nhằm tìm được bác Diệp, quan trọng hơn là âm thầm bắt gọn Long Dương, không để hắn chạy thoát nữa. Nếu không, manh mối về Tử Long cũng sẽ đứt đoạn.
Tôi sợ đông người dễ khiến người ta sinh nghi nên thuê riêng một chiếc thuyền để qua sông. Người chèo thuyền là một ông cụ tầm năm sáu chục tuổi, nhưng tay chân nhanh nhẹn, vóc dáng cũng cường tráng.
Sau khi chúng tôi đã lên thuyền, ông cụ cười nói: "Sáng hôm qua tôi còn đưa một đoàn người đến làng Phượng Hoàng, đông lắm. Hôm nay các cậu cũng đi tới đó, mà trông ai cũng bí hiểm, thuyền lớn không ngồi, đều đòi ngồi con thuyền nhỏ của lão đây. Nhưng các cậu đều là ông chủ cả, trả công rất hào phóng!"
Ông cụ này rất biết ăn nói, tôi cũng cười hùa theo ông ấy. Ông cụ lại tiếp: "Nhưng chú em này, nếu các cậu có tìm được báu vật gì thì đừng quên lão đấy nhé. Tôi đợi các cậu ngay dưới chân núi Phượng Hoàng, không đi chở khách khác nữa đâu."
Không ngờ ông cụ này còn khá tham lam, chúng tôi còn chưa tới nơi đã mong kiếm tiền chở quãng đường về của chúng tôi. Nhưng câu nói nếu tìm được báu vật của ông ta đã làm tôi chú ý.
Tôi hỏi: "Này bác, chúng tôi không đến tìm kho báu, mà là đi tìm người. Bác nói làng Phượng Hoàng có báu vật, là có ý gì?"
"Ơ..." Lời tôi nói khiến ông ta ngẩn ra một lúc mới hỏi tôi: "Chú em, cậu không biết báu vật ở làng Phượng Hoàng thật à?"
"Bác ơi, tôi không biết thật mà!" Tôi nổi hứng, ngồi vào vị trí đuôi thuyền, trò chuyện cùng ông ta, "Này bác, làng Phượng Hoàng thì có báu vật gì được?"
Vừa nghe tôi hỏi, ông bác cũng nổi hứng kể chuyện, "Này chú em, không giấu gì chú, cả đời tôi chèo thuyền trên sông, đưa không ít người tới làng Phượng Hoàng. Có thể lớp trẻ bây giờ không biết, nhưng đám già mãi chưa chịu chết như chúng tôi đều biết truyền thuyết về làng Phượng Hoàng. Tương truyền ở thời cổ đại, đã có một bộ lạc người dân tộc thiểu số xuất hiện ở Ba Thục, rồi được gọi là tộc Khương Quỷ Ba Thục, họ thờ cúng Thổ Bá. Thổ Bá là ai? Đó là người canh giữ U Đô cõi âm. Người của tộc Khương Quỷ Ba Thục thần bí lắm, nghe nói là hậu duệ của vương triều nào đó thời cổ đại, mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu đi lánh nạn. Họ định cư dọc bờ Long Hà này, nhưng theo sự phát triển của Đạo giáo và Phật giáo, người của tộc Khương Quỷ Ba Thục đã biến mất. Tôi từng nghe thế hệ trước kể lại, có thể bọn họ ở ngay trên núi Phượng Hoàng. Và số vàng bạc châu báu kia cũng được họ giấu trên núi Phượng Hoàng. Nhưng rất nhiều người đã đi tìm, đến đội khảo cổ quốc gia cũng từng tìm mà mãi không có chút manh mối nào."
"Tộc Khương Quỷ?" Khi nghe nói đến bộ lạc dân tộc thiểu số này, tôi vô thức lẩm bẩm một tiếng. Hoa Hạ có không ít các dân tộc thiểu số, có những dân tộc rất thần bí, có dân tộc thì lại dần biến mất trong dòng lịch sử dài đằng đẵng.
Lần đầu tiên tôi được nghe nhắc đến tộc Khương Quỷ này, hơn nữa họ còn thờ cúng người canh giữ U Đô của cõi âm. Mỗi dân tộc thiểu số có một tín ngưỡng thờ cúng khác nhau, nhưng đây tuyệt nhiên là lần đầu tôi nghe có dân tộc thờ Thổ Bá.
Hơn thế, khi nãy lúc ông cụ kể, tôi có để ý đến một chi tiết. Tộc Khương Quỷ biến mất có liên quan đến sự thịnh hành của Đạo giáo. Phải chăng năm xưa thiên sư Trương Đạo Tuấn đến nơi này trừ ma vệ đạo mới khiến bộ lạc dân tộc thiểu số này biến mất?
Bộ lạc càng thần bí như thế thì những điều kỵ húy, cấm kỵ của họ càng đáng sợ. Với đạo hạnh của bác Diệp, hẳn là đã xảy ra chuyện ở nơi này. Xem ra, chốn này còn tà dị hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Sau đó, tôi không trò chuyện thêm gì với ông cụ. Ông ta vẫn cứ nghĩ chúng tôi là những người đi tìm kho báu, tôi thì không biết phải giải thích như thế nào. Khoảng gần một canh giờ sau, đột nhiên ông cụ rẽ vào một nhánh sông.
Vòng qua ngọn núi lớn trước mặt, ông cụ mới chỉ tay về phía con đường núi phía trước: "Chú em, đến núi Phượng Hoàng rồi! Núi Phượng Hoàng do mấy ngọn núi hợp thành, vượt qua ngọn núi trước mặt là tới làng Phượng Hoàng mà các cậu muốn tìm!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận