Sự cố xảy ra quá bất ngờ, không ai lường trước được. Một giây trước họ vẫn còn cười nói bình thường, giây tiếp theo tất cả đều đã ngã xuống đất, sùi bọt mép, trông vô cùng khó chịu!
"Anh Cửu!" Vương Kỳ Bằng nhìn thấy cảnh này, không hành động liền mà nhìn sang tôi, đợi tôi quyết định.
Tôi không nói gì, ngồi xổm xuống, bắt lấy cổ tay của một cậu đệ tử Diệp gia, mạch đập yếu nhưng vẫn còn sống! Tôi nhìn những triệu chứng của bọn họ, sắc mặt đã chuyển sang màu đen, rõ ràng là bị trúng độc!
"Đưa họ xuống núi trước, họ trúng phải nọc độc cóc rồi!"
Khi đưa họ xuống núi, tôi cho họ uống đan dược để cầm cự. Số đan dược này lấy từ nhà họ Diệp, có thể tạm thời bảo vệ kinh mạch của bọn họ.
Trưởng thôn quá sợ hãi, đã bỏ chạy từ trước đó. Chúng tôi thiếu người, vì vậy tôi để một người khiêng hai người trúng độc xuống núi. Cũng may nhóm đệ tử nhà họ Diệp mà tôi mang theo lần này cứng cáp và gan dạ hơn nhiều so với nhóm đệ tử trước đây.
Không chỉ tu vi đạo thuật mà cả thể lực cũng rất tốt, một người có thể vác hai người trên vai. Tôi đi ở sau cùng, nhưng cũng không lập tức xuống núi, cũng không lấp lại huyệt mộ đã đào.
Tôi lặng lẽ lấy ra một lá bùa, gấp thành một con diều giấy nhỏ! Sau khi gấp xong, tôi nhỏ một giọt máu trên đầu ngón tay lên thân con diều, tiếp đó là treo một chiếc chuông nhỏ không có lõi trên chân diều giấy. Xong rồi, tôi chắp tay, nắm chặt con diều, bắt đầu đọc chú làm phép.
Khi đọc xong câu thần chú, tôi ngửa hai tay, thổi một hơi vào con diều giấy. Con diều tức thì vỗ cánh bay lên, chở theo chiếc chuông còn nặng hơn cả nó.
Sau khi nó bay đến trên tán cây ở bên cạnh, ẩn núp kỹ càng thì tôi mới giả vờ lo lắng kêu lên: "Đi thôi, chúng ta đối phó không nổi, mau về tìm cao nhân đến!"
Sau khi kêu xong, tôi mới vác theo hai đệ tử nhà họ Diệp chạy xuống núi. Khi chạy đến nhà của trưởng thôn, Vương Kỳ Bằng đã đặt mấy đệ tử nhà họ Diệp bị trúng độc lên bàn.
Tổng cộng có sáu đệ tử bị trúng độc, Thấy tôi thở hổn hển vì vừa chạy vừa vác người, Vương Kỳ Bằng vội vàng rót cho tôi một cốc trà, hỏi: "Anh Cửu, anh không sao chứ?"
"Tôi không sao!" Tôi lắc đầu, thấy anh ta cũng vô cùng mệt mỏi, cười nói: "Cậu nhóc khá lắm!"
Vương Kỳ Bằng đỏ mặt, "Anh Cửu cứ nói đùa!"
"Này chú em, xin lỗi, vừa rồi tôi sợ quá nên đã bỏ chạy trước!" Trưởng thôn ngượng ngùng nói với tôi. Tôi mỉm cười nói: "Không sao, ông là người bình thường, thấy cảnh như vậy nên sợ hãi bỏ chạy cũng là chuyện bình thường!"
"Đạo trưởng, tìm thấy chồng tôi chưa?" Lúc này, vợ của Vương Kiến Vỹ cũng đến hỏi tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt hốc hác của bà ta, sắc mặt bà ta đã trắng bệch, phải nhờ con trai Vương Kiệt dìu mới đứng vững. Vương Kiệt giận dữ nhìn chúng tôi, có lẽ vẫn đang nghĩ cách trả thù chúng tôi đây mà.
"Lúc nãy, đó chính là mộ tổ của nhà họ Vương các người đấy. Bà thì hay rồi, chính mình bị dọa cho chạy mất!" Tôi hừ lạnh một tiếng, vợ của Vương Kiến Vỹ lập tức phân bua, vẻ mặt trông như sắp khóc tới nơi: "Đạo trưởng, chuyện xảy ra lúc đó quá đáng sợ. Tôi còn không đi thì e là sẽ chết vì sợ mất!"
"Ha ha..." Tôi cười khẩy, nói: "Bà sợ quá nên có thể bỏ mặc chồng mình sao?"
"Mẹ, đừng để những kẻ này lừa nữa! Bọn chúng chỉ muốn lừa tiền của chúng ta thôi. Tất cả đều là mánh khóe để lừa người, chúng muốn giẫm chúng ta để có thêm tiền đấy!" Ai ngờ tôi vừa nói xong thì Vương Kiệt bắt đầu mở miệng châm chọc.
Tôi lườm gã, gã sợ hãi run lên, vội vàng trốn sau lưng mẹ mình, còn kéo áo mẹ mình nói: "Mẹ, chúng ta mau đi thôi, con không muốn ở lại cái nơi nghèo nàn này nữa. Con đã không tắm mấy ngày rồi, con muốn về nhà. Nơi này, bố mày không bao giờ tới nữa. Ba con đã xảy ra chuyện, nhưng còn có con ở đây. Con sẽ tiếp quản công ty, chắc chắn sẽ làm tốt hơn cả ba. Con sẽ nuôi mẹ, chúng ta đi thôi!"
"Vương Kiệt, cậu đang nói về cái gì vậy? Cậu đi như vậy là định bỏ mặc ba cậu sao?" Điều tôi không ngờ là ngay cả khi Vương Kiệt nói ra những lời mất dạy như vậy mà vợ của Vương Kiến Vỹ vẫn che chở cậu ta.
"Nếu ông ấy chết rồi thì phải làm sao? Mẹ con tao cũng không thể ở đây để tìm ông ấy cả đời được. Tao sẽ trở về tiếp quản công ty, sau đó báo cảnh sát. Tao thà bỏ tiền cho đám cảnh sát chết tiệt kia cũng không muốn đưa cho những kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ như bọn mày!" Vương Kiệt vừa nói vừa trừng mắt nhìn bọn tôi!
"Khốn kiếp, đúng là không phải người một nhà không tiến chung một cửa! Các người, đúng là đáng đời!" Vương Kỳ Bằng thấy Vương Kiệt nổi nóng với tôi, cậu ta lập tức nổi giận chỉ vào Vương Kiệt quát to.
"Hừ! Chúng tao là người có tiền, đương nhiên là người một nhà! Sao có thể giống những kẻ lừa đảo nghèo kiết bọn mày, đã nghèo còn làm cao, đúng là lũ nông dân quê mùa, không có văn hóa, không có giáo dục!" Vương Kiệt không tỏ ra tức giận nữa, nhưng bắt đầu mỉa mai.
Khi gã nhìn tôi, tôi cười toe toét với gã. Gã còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã bước đến trước mặt gã, tóm cổ gã, nhẹ nhàng giơ lên, cười nói: "Đúng là chúng tôi đến từ nông thôn, nhưng chúng tôi sẽ không mất hết tình người, đến cha mình cũng mặc kệ! Đợi lát nữa trời tối, cậu đi với tôi đến mộ tổ nhà cậu!"
Gã bị tôi bóp cổ, nói không ra tiếng, mặt cũng đã đỏ bừng, tay không ngừng đập vào tay tôi. Gã còn định đá tôi, nhưng bị tôi đá vào bụng, bay thẳng ra xa vài mét.
Gã ngã xuống đất, cố gắng mấy lần mà vẫn không đứng dậy nổi, chỉ đành đau đớn ôm bụng nằm dưới đất, mồ hôi đầm đìa. Nhưng gã vẫn trợn mắt trừng tôi, giận dữ quát to: "Mày nhớ đấy, tao sẽ không tha cho mày đâu! Nhà tao có không ít quan hệ với Sở Cảnh sát, tao sẽ bảo họ bắt mày vào đó, giam mày cả đời! Xem bọn nghèo kiết xác bọn mày làm thế nào thoát ra?!"
"Đúng là ếch ngồi đáy giếng!" Vương Kỳ Bằng cười chế nhạo: "Mấy cái quan hệ đó của mày mà cũng đòi so sánh với anh Cửu sao? Đừng nói đến Sở Cảnh sát, ngay cả các ông lớn trên tỉnh cũng phải nể mặt anh Cửu! Đợi mày biết về bộ phận đặc biệt rồi thì mày mới hiểu, cái gì gọi là quan hệ?"
Tôi thấy Vương Kỳ Bằng còn tính nói tiếp bèn ngắt lời cậu ta, nói: "Vương Kỳ Bằng, hôm nay cậu trông chừng gã. Nếu gã dám trốn thì cậu cứ việc đánh gãy chân gã cho tôi! Bất kể thế nào, tôi cũng phải đưa gã đến trước mộ tổ tiên nhà gã, để tổ tiên của gã thấy con cháu bọn họ là loại người thế nào!"
"Được, anh Cửu cứ việc yên tâm giao gã cho tôi!" Vương Kỳ Bằng được tôi giao nhiệm vụ, đương nhiên rất vui mừng, cậu ta vẫn luôn muốn dạy cho tên này một bài học.
Nhưng vợ của Vương Kiến Vỹ thì lại bị chúng tôi dọa sợ, vội vàng kéo tôi lại, nói: "Đạo trưởng, gia đình chúng tôi chỉ có mình nó là con trai, xin đạo trường đừng trách tội nó! Cho dù cậu cần bao nhiêu tiền tôi đều..."
"Đủ rồi!" Tôi lạnh lùng ngắt lời bà ta, mắng: "Tôi đã nói rồi, chúng tôi không thích tiền của bà. Nếu bà muốn cứu chồng mình thì biết điều mà ở yên đó cho tôi. Nếu không, khi chúng tôi đã tẫn tâm tẫn nghĩa rồi, đừng trách chúng tôi không cứu chồng bà!"
Nghe tôi nói xong, vợ của Vương Kiến Vỹ lập tức xị mặt. Mặc dù bà ta bất mãn với thái độ của tôi, nhưng cũng không dám hó hé gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi chăm sóc Vương Kiệt.
"Anh Cửu, còn những anh em này thì phải làm sao?" Vương Kỳ Bằng hỏi tôi.
"Muốn tháo chuông còn cần phải tìm được người buộc chuông!" Tôi thản nhiên đáp, sau đó nói tiếp: "Đây không phải là độc của con cóc. Cậu xem đi, sắc mặt của họ đen xì, chỉ cần nhìn qua là biết, đó là do trúng tà khí! Nếu muốn cứu bọn họ thì nhất định phải tìm cho ra con cóc đã chạy thoát."
Sau đó tôi nhìn về phía trưởng làng, "Trưởng làng, nhà ông có gạo nếp không?"
"Có!" Trưởng làng còn hỏi tôi: "Đạo trưởng, cậu cần gạo nếp làm gì?"
Tôi nháy mắt với Vương Kỳ Bằng. Vương Kỳ Bằng ngay lập tức hiểu ý, kéo trưởng làng đi tìm gạo nếp. Một lúc sau, Vương Kỳ Bằng vác theo mấy cái vại lớn trở lại, bên trong đều là gạo nếp, ngoài ra còn có nửa bình rượu cao lương!
Vương Kỳ Bằng đặt tất cả các đệ tử của nhà họ Diệp bị trúng tà vào trong vại, tức thì khí đen trên khuôn mặt họ lập tức giảm bớt rất nhiều.
Sau khi xong xuôi tôi mới gọi trưởng làng đứng sang một bên để hỏi chuyện: "Trưởng làng này, mộ tổ của Vương Kiến Vỹ có phải có gì đó bất thường?"
Trưởng làng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng theo như tôi biết, mộ tổ của gia đình Vương Kiến Vỹ đã từng được di dời một lần từ rất lâu rồi, phía trên cùng của ngọn núi mộ phần đều là những ngôi mộ cũ. Sau đó những người trong làng Phượng Hoàng chúng tôi mà chết đều được chôn cất phía bên dưới. Tôi cũng không biết tại sao mộ tổ của gia đình Vương Kiến Vỹ lại chạy lên phía trên. Nhưng nhắc tới cũng kì lạ, trước đây Vương Kiến Vỹ rất nghèo, nghèo đến mức không có nổi một bữa cơm no. Sau này, sau khi ra ngoài làm ăn, anh ta đột nhiên trở nên giàu có. Đoán chừng cũng có liên quan đến mộ tổ nhà anh ta."
Tôi nghe vậy thì trong lòng đã có suy đoán. Vị trí chôn cất mộ tổ có phong thủy cực tốt, không phải người bình thường có thể nhìn ra. Như vậy có nghĩa là có người đã chỉ bảo cho Vương Kiến Vĩ.
Ngôi mộ tổ đó đã từng bị đào lên, tôi không biết đó là bác Diệp hay là người khác. Còn cả tên Long Dương nữa, mãi mà tôi vẫn không thấy gã xuất hiện.
Sau khi hỏi thăm về tình hình trong làng thì trời cũng đã tối. Trưởng làng bảo con dâu làm cơm tối, có rất nhiều người nên phải bày ra hai ba bàn. Nhưng người nhà họ Vương ai nấy đều không có cảm giác thèm ăn, hầu như không ăn gì.
Bọn họ đều nhìn tôi, nhưng tôi không vội, chỉ lo uống với trưởng làng. Nhưng vừa uống xong chén thứ ba, chiếc chuông ở thắt lưng tôi đột nhiên vang lên, con diều giấy trông coi ngôi mộ đã phát huy tác dụng.
"Đến rồi! Có người đến mộ tổ của nhà Vương Kiến Vỹ!" Tôi lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy, nhìn Vương Kiệt, cười bảo: "Đi, muốn cứu cha của cậu thì bây giờ theo tôi lên núi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận