Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 467: Dấu hiệu của người sống

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Ban nãy chúng tôi không để ý đến sự thay đổi của thời gian, nguyên nhân là do vầng trăng kia xuất hiện sớm, chứ không phải là do đã vào đêm thật. Mãi đến lúc này màn đêm mới thật sự buông xuống.
Đêm vừa buông xuống, những quỷ hồn ẩn nấp ở thôn Ma Câu đều xuất hiện hết cả. Xuất hiện đầu tiên là những cô hồn dã quỷ bao vây thôn Ma Câu năm đó. Không ngờ mười năm trôi qua, tất cả bọn chúng đều đã biến thành ác quỷ.
Năm đó bọn chúng không có nhiều ý thức cho lắm, chỉ biết làm việc theo lệnh của tôn chủ Linh tộc, để sau khi bao vây thôn Ma Câu tròn mười năm, tôn chủ sẽ tự mình đưa chúng đến địa phủ để đầu thai chuyển thế.
Nhưng bây giờ xem ra cho dù là tôn chủ Linh tộc có đến thì chúng cũng sẽ không nghe lệnh của ông ta nữa. Tất cả bọn chúng đều đang ở bên ngoài trận pháp, số lượng tụ tập càng ngày càng nhiều, âm khí cũng theo đó mà nặng dần lên, vô hình trung không ngừng gây sức ép lên trận Thái Cực Bát Quái của lão tổ Diệp gia.
Luồng kim quang chói lóa trên đỉnh đầu họ giờ đã bị âm khí ép cho dần dần mờ đi. Đặc biệt là sắc mặt của đám đệ tử Diệp gia, mặt ai cũng trắng bệch như sắp tuyệt vọng đến nơi.
Không riêng gì bọn họ, chỉ e là tất cả mọi người đều không ngờ rằng thôn Ma Câu lại có nhiều ác quỷ ẩn nấp như vậy. Tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh này tôi lại thấy vui mừng một cách dị thường.
Những ác quỷ này đều ở bên ngoài thôn, vậy có nghĩa là chúng còn chưa phá được trận pháp của ông nội, vẫn không thể vào trong thôn. Chỉ có điều âm khí của chúng quá kinh khủng, đến mức thu hút tất cả oan hồn trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây. Lâu dần, lấy ác sinh ác, tất cả chúng đều biến thành ác quỷ.
Thôn Ma Câu ba mặt giáp núi, đây mới chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, không biết phía sau núi của thôn Ma Câu sẽ còn có bao nhiêu ác quỷ nữa. Sự khủng bố này thật sự đã vượt ra khỏi tưởng tượng của tôi.
Nói thật tôi đã từng gặp không ít sóng to gió lớn, nhưng ngoại trừ Địa ngục Cửu U ra, thì nơi này chính là nơi tôi thấy kinh khủng nhất.
"Hu hu hu... hức hức hức..." Từng tiếng khóc u oán bỗng vang lên ở trên sông. Trong tiếng khóc có của người lớn, cả của trẻ nhỏ, nghe cực kỳ u ám, đến độ tê cả da đầu.
Cùng lúc đó, nước sông bỗng chảy xiết hẳn, vô số thuyền quỷ bằng giấy trắng cũng bắt đầu cập bờ. Lúc đến bờ, những con thủy quỷ kia bắt đầu hiện nguyên hình, lũ lượt bước xuống thuyền quỷ, đi lên bờ.
Số lượng quả thực quá nhiều, cả một đám đông lúc nha lúc nhúc, nhìn nhiều sẽ khiến người ta sởn cả tóc gáy. Ngay cả bản thân tôi giờ nhìn cũng thấy sợ.
Nếu như đơn độc xông vào nơi này thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
"Đi!" Giọng Chu Tước thay đổi, sau khi hét lên một tiếng, hắn bèn cùng Thanh Long dẫn đầu chạy về phía đầu thôn. Đám đệ tử Linh tộc đi sau thấy vậy đều đồng loạt tuốt vũ khí ra, rồi xông về hướng đầu thôn.
Tôi và Dương lão thất cố tình tụt lại phía cuối đội ngũ, vừa chạy tôi vừa quay đầu lại nhìn. Những ác quỷ kia hiện tại đã bắt đầu xông tới trận Thái Cực Bát Quái của Diệp gia.
Ngay cả Hoàng đại tiên mà Bà Ba Hoàng mời ra cũng chịu ảnh hưởng. Vốn dĩ lúc đầu còn có vẻ lười nhác, nhưng trong nháy mắt đã trở nên hung ác vô cùng.
Lúc này tôi thật sự rất mong bọn họ có thể đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương, như thế với tôi mới là trăm cái lợi mà không có một cái hại nào. Tốc độ của Thanh Long và Chu Tước rất nhanh, bọn họ xông đến con đường nhỏ dẫn đến đầu thôn trước tiên. Xung quanh không có ác quỷ, tất cả đều đã bị trận pháp và Xuất Mã Tiên chắn ở bên ngoài.
Lúc chúng tôi xông đến đầu thôn, tôi đã trông thấy cây đa đứng sừng sững ở đó. Tôi lại nhìn vào bên trong, thôn Ma Câu không có lấy một chút sương quỷ nào, giống như đã bị làn sương quỷ chia tách ra thành hai thế giới.
Đã mười năm trôi qua, cây đa đại thụ trước mắt dường như vẫn chẳng hề thay đổi. Không khô héo, cũng chẳng cao thêm, tựa như vẫn duy trì dáng vẻ của mười năm trước.
Kỳ quái là giờ đang ở giữa trời đông giá rét mà cây đa đại thụ này lại chẳng hề có lấy một cái lá khô. Trên mặt đất cũng vô cùng sạch sẽ, không một bóng lá rơi.
Ngược lại, lá cây trên cành vẫn bừng bừng sức sống, ý xuân dạt dào, giống như bây giờ không phải đang giữa mùa đông mà là đang độ đầu xuân vậy.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do ông nội tôi làm ra. Tôi cố gắng muốn tìm ra chiếc quan tài mà ông nội tôi treo ở trên cây, nhưng cành lá quá rậm rạp nên không tài nào tìm được quan tài của ông.
Tôi lại tụt xuống phía sau cùng của đội quân, trong lúc nhất thời tôi bỗng lo sốt vó. Hiện giờ tôi thật sự chỉ cách thôn Ma Câu có một bước chân mà thôi. Giây phút này, tôi thật sự rất muốn xông vào trong đó mà hô to: "Các cô các bác ở thôn Ma Câu ơi, cháu Lý Sơ Cửu đã trở về, cháu trở về cứu mọi người rồi đây!"
Câu nói này nghẹn lại nơi cổ họng, không phải không hét lên được, mà là tôi nhẫn nhịn nuốt lời đó xuống. Nhưng khóe mắt tôi bấy giờ đã ươn ướt, thân thể run rẩy vì kích động. Tôi đợi ngày này đã mười năm, mười năm đằng đẵng, quá lâu, thật sự đã quá lâu rồi.
Hiện giờ Thanh Long và Chu Tước đang dừng ở chỗ đầu thôn, im lặng phút chốc, sau đó cả hai người họ đều gật đầu, dẫn đầu đoàn đi vào trong thôn. Đợi sau khi tất cả mọi người đều bước vào trong thôn, chúng tôi đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Bên trong và bên ngoài thôn giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Trong thôn không hề có làn sương quỷ, hơn nữa cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Nhất là chỗ chính giữa thôn, bỗng dưng biến thành một thửa ruộng vuông vắn.
Thửa ruộng này đã bị đào lên, bên trên còn sót lại một chút rau dưa bị đông lạnh. Chỉ là nhà cửa xung quanh thôn tất cả đều bị bỏ hoang, tựa như không có người ở.
Cửa nhà và mái hiên đâu đâu cũng có thể nhìn thấy mạng nhện chăng đầy.
Thấy vậy, tim tôi bỗng đập nhanh thình thịch, chớp mắt lệ nóng tuôn trào. Các dấu hiệu trước mặt này cho thấy, trong thôn Ma Câu vẫn còn có người sống. Bọn họ ở trong thôn tự cung tự cấp mà gắng gượng sống đến nay.
Vậy là thôn Ma Câu vẫn còn có người sống. Dù cho tình hình thôn Ma Câu bất thường và đầy rẫy nguy hiểm, trăm quỷ vây thôn, thủy quỷ chặn sông, nhưng vẫn còn có người sống sót.
Giờ khắc này, tôi thật sự rất muốn quỳ khóc trên mảnh đất đã sinh ra và nuôi nấng tôi. Tôi muốn nói thật to cho họ biết, Lý Sơ Cửu tôi chịu khổ suốt mười năm ròng rã chính là để chờ đến ngày trở về cứu họ.
Tôi đã sắp không khống chế được sự kích động trong nội tâm nữa, nước mắt cứ thế lăn xuống, cơ thể lại càng run rẩy. Dương lão thất thấy tôi kích động quá, bèn vỗ lên vai tôi một cái thật mạnh.
Tôi nhìn về phía anh ta, hai mắt anh ta cũng đã đỏ hoe, anh ta cắn răng, khẽ thì thầm bên tai tôi một câu: "Anh Cửu, cậu đã quay về, cuối cùng cậu cũng sắp hoàn thành lời hứa của chính mình rồi!"
Anh ta không nói thì không sao, nói xong thì tôi lại càng không kìm nén được, nước mắt cứ chảy ròng ròng, kích động đến mức sắp hít thở không thông. Tôi cắn môi thật chặt, cố gắng không để mình phát ra tiếng.
Môi đã bị cắn nát, nhưng tôi không cảm thấy đau. Mười năm rồi, tôi chưa từng khóc nhiều như thế này, vẻ kiên cường mà tôi vẫn luôn ẩn nhẫn giờ phút này đã sụp đổ hoàn toàn.
Nếu như không có người của Linh tộc ở đây, e là đã tôi đã khóc rống lên rồi. Tôi cố gắng nén lại nỗi kích động trong lòng, lặng lẽ đi về phía trước vài bước, đợi đến khi đi đến dưới cây đa, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn.
Ở giữa cây đa đại thụ này vẫn còn mắc một một cỗ quan tài bằng gỗ. Không có dấu hiệu mục nát, trông vẫn như mới, vẫn giống như mười năm trước khi tôi ra đi.
Còn ông nội của tôi, để bảo vệ dân làng, không để cho oan hồn phía bên ngoài tiến vào thôn đã dùng chính bản thân mình để làm mắt trận. Giờ phút này đây, ông nội tôi vẫn còn đang nằm trong cỗ quan tài gỗ ngay phía bên trên đầu tôi.
"Ông nội, Sơ Cửu đã quay về, quay về thăm ông rồi đây! Ông đợi Sơ Cửu một lát, chờ Sơ Cửu giải quyết đám ác ôn này sẽ lập tức để ông nhìn thấy ánh mặt trời!"' Tôi thầm thề trong lòng, bởi vì quá kích động nên lồng ngực bức bối không thể hít thở nổi, chỉ có thể sụt sịt mũi mãi.
"Tôn chủ nói đúng, thôn này quả nhiên vẫn còn người sống! Nhìn thế này thì có vẻ đã trốn đi hết rồi!" Lúc này, Chu Tước mới mở miệng lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời, Thanh Long liền nói tiếp: "Thôn này có trận pháp bảo vệ cực mạnh, ngay cả mấy ngàn ác quỷ bên ngoài cũng không xông vào được. Người kết trận này không đơn giản đâu, đến trận Thái Cực Bát Quái do lão tổ Diệp gia tọa trấn cũng không ngăn nổi, vậy mà người này có thể ngăn cản được ác quỷ bên ngoài. Hơn nữa, sau khi chúng ta vào trong thôn cũng không trông thấy Quỷ đế kia nữa. E là ngay cả Quỷ đế cũng không thể đi vào trong đây. Thôn Ma Câu này cũng ma quái quá đấy."
"Mặc kệ mấy thứ này đi." Chu Tước lắc đầu nói: "Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà tôn chủ giao phó trước đã, giết sạch người sống ở nơi này, sau đó đi tìm bọn Lý Sơ Cửu là có thể kết thúc nhiệm vụ rồi. Nói thật chứ cái nơi quỷ quái này tôi cũng chẳng muốn ở lâu thêm một khắc nào nữa."
Thanh Long ừ một tiếng đáp lại, rồi cũng chẳng nói thêm gì khác. Mà ngay lúc Chu Tước đang định ra lệnh, một đệ tử Linh tộc bỗng nhiên chạy tới, hốt hoảng kêu: "Hộ pháp, không hay rồi, người của Diệp gia và Thần Tiêu môn sắp không ngăn nổi nữa. Xem chừng có vẻ cũng sắp tiến vào thôn rồi!"
Nghe đệ tử này báo lại, Chu Tước nhíu mày lại, rồi sau đó ánh mắt hắn lộ rõ vẻ lạnh lẽo, đoạn hắn nói: "Các ngươi đi chặn ở vị trí đầu thôn, tuyệt đối không được để cho bọn họ vào đây! Bọn họ mà tiến vào thì cứ giết cho tôi! Tôi đã biết ngay là bọn họ không cản nổi mà, giờ chỉ có thôn Ma Câu này là an toàn. Chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ của tôn chủ trước, đợi đại quân của tôn chủ đến, chúng ta có thể bình yên vô sự rời khỏi thôn Ma Câu rồi."
"Dạ vâng, hộ pháp!" Sau khi Chu Tước hạ lệnh, đại đa số đệ tử Linh tộc đều đến chặn ở chỗ đầu thôn.
Tôi không ngờ Linh tộc lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả tay sai mà cũng có thể như thế. Người của Diệp gia và Đại Thần môn giờ vẫn còn đang ở bên ngoài khổ sở chống chọi với mấy ngàn ác quỷ, nhưng chẳng ngờ được Linh tộc đã vứt bỏ họ từ lâu.
Lúc tôi đang thở dài ngao ngắn, Chu Tước lại hạ một mệnh lệnh tàn sát: "Những đệ tử Linh tộc còn lại nghe lệnh, các người cứ ba người làm một nhóm, cẩn thận lục soát cả cái thôn Ma Câu này cho tôi! Nhìn thấy người sống, cứ giết chết không cần luận tội! Bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ, thậm chí là cả súc vật cũng không được tha!"

Bình Luận

0 Thảo luận