Tôi thấy Tử Long như vậy, lập tức ngây ra tại chỗ, có đánh chết cũng không tin tất cả những chuyện này là thật.
Nhưng sau đó cũng phản ứng lại rất nhanh, tôi vội vàng nhào tới, vỗ nhẹ lên mặt Tử Long: "Tử Long, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi!"
Nhưng Tử Long vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng tôi vừa lo lắng vừa sốt ruột, chỉ sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện! Tôi kiểm tra hơi thở của anh ấy, hô hấp rất yếu, dường như sắp không cảm nhận được nữa.
Tôi không để ý bây giờ có bại lộ thân phận hay không nữa, vội vàng lấy mấy tấm bùa ra, cổ tay rung lên, lá bùa phụp một cái bốc cháy. Mấy tấm bùa này vừa cháy lên, đám rắn đen treo trên cây cũng điên cuồng rút lui vào trong bóng tối.
Nhưng âm thanh "xì xì" vẫn quanh quẩn xung quanh chúng tôi, thậm chí tôi còn thấy được ánh mắt lom lom của chúng. Tận dụng cơ hội này, tôi vội vàng xốc Tử Long lên, chạy một mạch ra khỏi rừng, không ngoảnh đầu nhìn lại!
Sau khi chạy ra khỏi rừng, tôi vội vàng đặt Tử Long xuống đất. Tôi đã không thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy nữa rồi, giống như đã chết vậy.
Tôi liên tục vỗ lên mặt anh ấy, càng vỗ càng mạnh, nhưng anh ấy vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Tử Long, anh tỉnh lại đi, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, mau tỉnh lại cho em, mau lên..." Tôi hoảng loạn gào thét, đồng thời dùng kiếm Long Uyên cứa cổ tay mình!
Cơn đau như kim châm qua đi, máu trên cổ tay lập tức ồ ạt chảy ra! Tôi đặt cổ tay mình lên môi của Tử Long, cố gắng để cho máu chảy vào miệng anh ấy càng nhiều càng tốt.
Chừng nửa phút sau, tôi cảm thấy đầu hơi choáng váng, đây là dấu hiệu mất máu quá nhiều. Tôi thấy Tử Long không nuốt được máu nữa, bấy giờ mới lấy băng gạc trong túi ra, băng bó qua vết thương của mình.
Với thể chất của tôi mà nói thì hẳn là máu của tôi cũng có tác dụng giải độc! Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bởi vì tôi chưa từng thử bao giờ và cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.
Tôi để Tử Long nằm gối lên chân mình, sau đó vươn tay ra kiểm tra hơi thở của anh ấy. Lúc này tay tôi đã run rẩy, trong lòng lại càng căng thẳng.
Nếu như Tử Long thật sự chết rồi thì tôi tuyệt đối không thể nào chịu nổi!
"Có, có hơi thở!" Ngay khi ngón tay cảm nhận được hơi thở của Tử Long, tôi không nhịn được kích động hô lên. Bởi vì tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng hơi thở của Tử Long bắt đầu rõ hơn, không giống với trạng thái yếu ớt đến mức lúc có lúc không như trước đó!
Điều này chứng tỏ máu của tôi đã có hiệu quả, nhưng Tử Long vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi lại nhìn thoáng qua vết thương trên cổ anh ấy, còn đang lấm tấm rỉ máu đen.
Máu còn chưa khôi phục về màu đỏ tươi như bình thường, chứng tỏ độc rắn trong cơ thể Tử Long còn chưa giải hết, nhất định phải đẩy hết độc rắn trong cơ thể anh ấy ra ngoài. Nếu không, sớm muộn gì anh ấy cũng bị độc chết.
Nhận ra điều này, tôi lập tức hít sâu một hơi, bắt đầu giúp Tử Long hút nọc rắn trên cổ! Ngụm đầu tiên, không có cảm giác gì, máu trong miệng phun ra toàn bộ đều là màu đen.
Nhưng sau khi hút ngụm thứ hai, môi của tôi bắt đầu tê dại. Giống như ăn phải loại sốt cực cay, không có bất kỳ cảm giác gì.
Đến lần thứ ba, lưỡi tôi cũng tê rần. Mới đầu, tôi còn không nhận ra, đến khi phản ứng lại thì mới biết miệng mình đã sưng vù!
Nhất là đôi môi, hệt như được gắn hai cây giăm bông, vừa đỏ vừa sưng, miệng to gần như có thể nhét vừa một cái bánh bao!
Độc của loài rắn vảy sần này vượt xa cả sự tưởng tượng của tôi. Cho dù so sánh với rắn độc luyện cổ của Miêu Cương, e rằng nó cũng không kém là bao. Tôi tranh thủ lúc ý thức vẫn còn minh mẫn, lại tiếp tục hút một ngụm nọc rắn.
Nhưng còn chưa kịp quan sát tình trạng của Tử Long thì cơ thể tôi đã bắt đầu tê liệt. Chỉ trong một chớp mắt như thế, nửa người tôi đã không thể cử động được nữa.
Tôi vốn định xoay người nhưng không kịp, cứ như vậy ngã thẳng xuống đất, không có chút cảm giác nào. Tôi biết nọc độc của rắn đen vảy sần này không giết được mình, nhưng nó cũng sẽ khiến tôi phải chịu nhiều đau đớn.
Thậm chí tôi không có sức để quay đầu, cứ như vậy nằm thẳng đơ bên cạnh Tử Long. Sau một hồi nhìn chằm chằm bầu trời sao, cuối cùng cơn buồn ngủ bắt đầu thi nhau ập tới!
Rốt cục vẫn không trụ được, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
"Anh Cửu, anh Cửu..." Không biết bao lâu sau, tôi đột nhiên nghe thấy có người đang gọi mình! Giọng nói này, hình như là Dương lão thất và A Cẩu.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy A Cẩu với Dương lão thất ở bên cạnh. Sau khi thấy tôi tỉnh lại, họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Cửu, cậu làm chúng tôi sợ chết khiếp rồi!" Dương lão thất lắc đầu, lộ vẻ nghĩ mà sợ.
Tôi vẫn còn đang lơ ngơ, đến khi quay đầu nhìn, lại không thấy Tử Long đâu, lúc này mới vội vàng hỏi họ: "Lão Thất, Tử Long đâu?"
Dương lão thất cười nói: "Anh Cửu, cậu đừng lo, anh Long đã tỉnh lại lâu rồi! Giờ anh ấy đang đi thăm dò hoàn cảnh trong rừng, xem có cách nào tránh được đám rắn độc đó không!"
Nghe được tin Tử Long không sao, tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ mới phát hiện ra, hình như đang là buổi trưa.
Không ngờ giấc ngủ này của tôi lại lâu như vậy! Có điều, nghĩ tới nọc độc kinh khủng của loài rắn đen vảy sần kia, tôi lại không nhịn được nổi da gà. Mặc dù thứ đó không đến mức lấy mạng tôi, nhưng thật sự quá khó chịu.
Tôi hoạt động gân cốt một chút, miệng đã tiêu sưng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại nguyên trạng, quả thực dày hơn trước không ít, cứ cảm giác ngay cả nói chuyện cũng hơi khó nghe.
Tôi hỏi: "Lão Thất, A Cẩu, sao hai người lại tới đây? Đã xử lý xong những thi thể kia chưa?"
"Xử lý xong rồi, anh Cửu yên tâm đi!" A Cẩu ừ một tiếng, nói: "Ông nội Phương Bình An dễ nói chuyện lắm, ông ấy là người hái sâm, cũng từng thấy không ít chuyện cổ quái rồi! Sau khi trở về, chúng tôi kể lại mọi chuyện, ông ấy chẳng những không nghi ngờ, mà còn cảm ơn chúng tôi! Sau đó nghe nói hai người tới nơi này thì bảo tôi nhanh chóng đến đây thông báo, nói rằng nơi này không thể đến được!"
Tôi nghe A Cẩu nói vậy cũng cảm thấy hứng thú, vội vàng truy hỏi: "A Cẩu, ông nội của Phương Bình An nói thế nào?"
Dương lão thất tiếp lời, thuật lại: "Anh Cửu, ông ấy nói thế này! Theo lời ông ấy kể thì con sông này là một nhánh chảy xuống từ đỉnh Bất Lão, nhưng đỉnh Bất Lão này lại không phải vách núi cao, mà là một khu rừng quỷ dị, người dân địa phương bọn họ gọi nó là đỉnh Bất Lão! Nơi này là cấm địa ở chỗ họ, người bình thường căn bản không dám đến, bất kể là người hái sâm hay là người hái sâm, hễ đi lạc vào đỉnh Bất Lão đều một đi không trở lại!"
Theo những gì Dương lão thất vừa nói thì khu rừng trước mắt này hẳn là cấm địa đỉnh Bất Lão của bọn họ! Không ngờ, chỗ này lại là cấm địa ở đây!
Tôi không lên tiếng, A Cẩu lại nói tiếp: "Ông ấy nói, năm đó có một nhóm người hái sâm, đại khái khoảng tầm ba bốn chục người. Bọn họ đi vào khu rừng Bất Lão này rồi không bao giờ trở ra nữa! Anh Cửu, tôi lại nghĩ đến mấy xác khô trong ngôi mộ phong táng kia! Cậu có nghĩ bọn họ là cùng một nhóm không?"
A Cẩu nói đến đây cũng nhắc nhở tôi, trong ngôi mộ phong táng kia đột nhiên xuất hiện xác khô như vậy, rất có khả năng chính là đám người hái sâm biến mất lúc trước.
Nhưng rốt cuộc trong khu rừng Bất Lão này có thứ gì? Tại sao lại giết nhiều người như vậy?
Nếu như những xác khô trong động phong táng kia chính là những người hái sâm đã biến mất thì coi như trong lòng tôi đã có cơ sở. Những xác chết khô treo ngược kia được dùng để lấy thi du và máu tươi của họ để nuôi nhân sâm.
Nhân sâm đó cũng không phải thứ bình thường, nếu không, cũng chẳng cần đến chim chày gỗ và rắn đen vảy sần canh giữ.
Nghĩ đến đây, tôi mới lên tiếng hỏi: "A Cẩu, cậu có nói chuyện cây nhân sâm kia cho ông ấy nghe không?"
Tôi vừa hỏi như vậy, A Cẩu đã cười hề hề bảo: "Anh Cửu, tôi hỏi rõ từ lâu rồi! Ông cụ ấy nói, nhân sâm dùng thi du với máu tươi nuôi thành, không phải cho người sống ăn. Người ăn chẳng những không có tác dụng bổ dưỡng, mà ngược lại còn chết ngay tại chỗ!"
A Cẩu nói đến đây thì dừng lại, tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như phần sau đã hết chuyện.
Tôi sửng sốt một lát mới hỏi: "Ông già đó có biết thứ này được dùng để làm gì không?"
"Không biết!" A Cẩu lắc đầu: "Ông ấy cũng không biết thứ này dùng để làm gì, chỉ bảo chúng ta rời đi càng sớm càng tốt! Còn nói đó không phải thứ mà người bình thường chúng ta có thể chạm vào, chúng ta tuyệt đối đừng trêu chọc vào tiên gia! Anh Cửu, đó là nguyên văn lời ông ấy nói!"
A Cẩu càng nói như vậy, trong lòng tôi càng hiếu kỳ. Rốt cuộc khu rừng Bất Lão này ẩn chứa bí mật gì? Chắc chắn ông nội Phương Bình An biết chuyện gì đó nhưng không nói thẳng ra, mà chỉ bảo chúng tôi rời đi, hẳn là xuất phát từ sự kiêng kỵ nào đó, nên ông ta mới không dám nói ra bí mật của rừng Bất Lão này!
Tôi thấy Tử Long còn chưa trở về, bèn hỏi chuyện về Phương Bình An và những thi thể kia.
A Cẩu nói: "Ông cụ đó chăm sóc Phương Bình An, đang khuyên bảo cậu ta, hai thi thể kia thì đã thiêu rồi, đang chuẩn bị hậu sự! Anh Cửu, vậy chúng ta tiếp tục lên đường, hay là đi sâu tìm hiểu đến cùng?"
Thẳng thắn mà nói, hiện tại không chỉ mình tôi, mà chắc chắn cả Dương lão thất với A Cẩu cũng rất tò mò, tò mò không biết rốt cuộc trong khu rừng Bất Lão này ẩn chứa bí mật gì!
Sức hút này là sự hấp dẫn đối với người tu đạo! Đã vượt qua chính Đạo vốn có, là sự hấp dẫn vô hình không thể nào giải thích được!
Cả hai đều đang chờ câu trả lời của tôi, bấy giờ tôi mới mỉm cười nói: "Nếu đã gặp rồi thì chúng ta vào khám phá đến cùng đi! Không giấu hai người, tôi cũng muốn biết rốt cuộc bên trong có thứ gì! Tôi muốn biết, rốt cuộc tiên gia mà ông cụ kia nói là người hay ma?!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận