Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 450: Mệnh ta không do trời định

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Lúc này, lão quỷ có vẻ khá suy sụp, chỉ e là trước khi tới trấn Ma Câu, ông ta cũng không ngờ nơi này đã biến thành địa ngục trần gian. Chắc hẳn lần này cùng tôi tới thôn Ma Câu, lòng tự tin của ông ta cũng chịu đả kích không ít!
Ông ta có thể xuất hiện và giúp đỡ tôi không phải vì tôi từng tha cho ông ta một lần. Ông ta làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ tình yêu thương dành cho Tử Long. Lão quỷ không con không cháu, có thể nói ông ta đã coi Tử Long như con trai ruột của mình từ lâu.
Tôi sợ rằng cảm xúc của ông ta sẽ ảnh hưởng tới hai anh em Dương lão tam, bèn tiếp lời: "Lão quỷ, trời không tuyệt đường ai bao giờ, cho dù không có gỗ đào để làm bè mảng, tôi cũng sẽ đưa mọi người vượt qua dòng sông trước cửa thôn Ma Câu! Năm đó chỉ có tôi và Tử Long, cũng mới mười tuổi đầu, bị thuyền giấy đâm vào mà vẫn sống sót đấy thôi! Tôi tin rằng năm đó mình làm được, bây giờ cũng làm được!"
Lão quỷ đâu đến mức không hiểu được ý đồ của tôi, vội vàng mỉm cười hùa theo: "Sơ Cửu, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi nói như thế không phải vì sợ hãi! Tính mạng của tôi thuộc về các cậu, làm gì có chuyện sợ thủy quỷ kéo xuống nước? Chẳng qua, tôi cảm thấy mức độ hung hiểm của nơi này vượt xa khả năng tưởng tượng của tôi, chúng ta không thể chỉ làm việc bằng nhiệt huyết được, phải tìm được cách, từ đó giảm thiểu tối đa mọi thương vong!"
Tôi không phản bác lời nói của ông ta, cũng không tiếp tục nói gì nhắm vào lời nói của ông ta nữa. Thực ra trong lòng mọi người hiểu cả, chuyện thần bí này vốn dĩ khác thường, lại còn biến đổi không ngừng. Nếu chuyện gì cũng có cách giải quyết thì đâu cần tới những người tu đạo như chúng tôi!
Dám mạo hiểm, dám đối diện, đây mới là điểm khác biệt giữa chúng tôi với người thường, cũng là trách nhiệm cơ bản nhất của những người tu đạo.
Dường như Dương lão tam cảm thấy chướng mắt với vẻ lo lắng của lão quỷ, bèn nhìn thẳng về phía tôi: "Anh Cửu, nếu không có gỗ đào thì chúng ta dùng gỗ bình thường làm bè mảng! Loại thuyền giấy kia cho thủy quỷ chèo, còn bè của chúng ta do người tu đạo chèo. Một chính một tà va chạm, chắc chắn tà không thể thắng chính được!"
Không thể không thừa nhận, tuy rằng Dương lão tam chỉ ngang tuổi tôi hoặc lớn hơn một vài tuổi, nhưng vẻ chín chắn của anh ta luôn vượt xa tuổi tác thực tế.
Tính cách này, ngày sau chắc chắn sẽ làm nên việc lớn!
Tôi mỉm cười, gật đầu: "Dương lão tam nói không sai, muốn vượt sông, nhất định phải tự mình đóng thuyền. Cây gỗ xung quanh đã mục nát hết rồi, nhưng nhà cửa trong thị trấn này phần lớn được làm bằng gỗ đấy. Nếu thực sự không ổn thì chỉ còn cách cưỡng ép phá dỡ mấy căn nhà này thôi. Chúng ta phải làm xong bè gỗ trước khi Tử Long đến đây."
"Anh Cửu, không cần phá nhà đâu!" Đúng lúc này, Dương lão thất đột nhiên nở nụ cười xấu xa: "Anh Cửu, ban ngày khi đi thám thính tình hình trong thị trấn, em phát hiện ra trong trấn này có một tiệm bán quan tài. Vì tò mò nên em vào trong xem thử, phát hiện ra ở sân sau toàn là cây gỗ để đóng quan tài, có đủ loại gỗ thượng hạng luôn!"
"Hả?" Nghe thấy tin tức bất ngờ từ Dương lão thất, tôi lập tức mừng rỡ: "Nếu thật sự có gỗ thì chúng ta có thể bắt tay vào làm ngay bây giờ! Thời gian không còn nhiều nữa, nhiệm vụ lại nặng nề, phải nhanh chóng hoàn thành thôi!"
Đúng lúc này, tôi đột nhiên dừng lại, hướng ánh mắt về phía lão quỷ, mỉm cười hỏi: "Lão quỷ, nghe nói ông là người lớn lên bên sông, giao chuyện làm bè gỗ cho ông chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Sở dĩ tôi nói như vậy là để xua bớt cảm giác thất vọng và nguội lạnh trong lòng ông ta, dù sao thì những lời nói ban nãy của tôi và Dương lão tam - vô hình trung - vẫn khiến ông ta phải nghĩ ngợi. Thêm vào đó, trước nay lão quỷ vẫn cảm thấy chúng tôi không tin tưởng ông ta lắm, cứ như vậy rồi im lặng hẳn đi.
Vì tôi nói như thế nên lão quỷ ngẩng đầu lên, đôi mắt của ông ta bỗng chốc có thần thái hơn hẳn. Lão quỷ gật đầu đáp: "Sơ Cửu, cậu yên tâm, trước khi tôi theo ông thầy bói ngao du sơn thủy kia học tài nghệ, tôi chính là ngư dân bắt cá bên bờ sông, chuyện đóng thuyền với dệt lưới không thành vấn đề, cứ giao hết cho tôi là được!"
"Thế thì tốt rồi!" Tôi mỉm cười mừng rỡ: "Chuyện này đành nhờ cậy cả vào ông nhé! Chúng tôi có qua được sông để vào thôn Ma Câu hay không phụ thuộc hết vào ông đấy!"
Đóng bè gỗ không phải chuyện quá khó khăn, tôi cố tình giao cho lão quỷ phụ trách là để ông ta biết rằng, tôi tin tưởng vào ông ta!
"Được, bây giờ chúng ta bắt đầu ngay thôi!" Lão quỷ đứng dậy, đi trước để dẫn đường. Sau khi đi tới một con đường cũ trong thị trấn, tôi mới nhìn thấy tiệm quan tài mà họ nhắc tới.
Mặt tiền của tiệm quan tài này là kiểu nhà gỗ với hai tầng lầu điển hình, chỉ là do nhiều năm không ai ở nên đã xuống cấp trầm trọng. Dưới mái hiên treo biển hiệu của tiệm quan tài, nó đã rơi rớt xuống rồi.
"Anh Cửu, ở đây này!" Dương lão thất dẫn đầu mở cánh cửa ra, cửa vừa lớn, lớp bụi bặm từ trên rèm cửa lập tức rơi xuống. Dương lão thất vội vàng lùi về sau một bước, không ngừng dùng tay xua bớt bụi bặm, một tay khác bịt miệng, lúng búng nói: "Tuy rằng căn nhà này lâu lắm rồi không ai ở, nhưng đến cả mạng nhện cũng không có! Nghĩ thôi cũng đủ biết mức độ nguy hại của lớp sương mù kia khủng khiếp đến mức nào, đến cả con nhện cũng không sống nổi."
Khi Dương lão thất nói câu này thì lão quỷ đã bước vào trong trước. Lúc này đã gần chập choạng tối, lão quỷ châm ngọn nến trong nhà lên.
Ngọn nến vừa sáng, tôi đã nhìn thấy cách bày biện bên trong nhà chính. Hai bên nhà chính lần lượt bày mấy cỗ quan tài bằng gỗ mỏng, có cả một cỗ quan tài bằng thủy tinh. Mà ở nơi chính giữa của nhà chính bày không ít hình nộm, thêm cả một số nhánh trúc khô héo cùng không ít công cụ để làm hình nộm!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tôi đột nhiên sững sờ, tim cũng đập nhanh hơn. Không ngờ rằng mười năm sau, tôi vẫn quay về với nơi này! Tôi chưa từng đến nơi này, nhưng đây là nguồn gốc tội ác hãm hại cả gia đình và làm hại cả thôn Ma Câu.
Lão quỷ phát hiện ra tôi đứng sững người ở vị trí cửa lớn, quay đầu nhìn tôi, thoáng nhíu mày rồi cất giọng ngờ vực: "Sơ Cửu, sao thế? Cậu từng đến nơi này à?"
Nghe thấy câu hỏi của lão quỷ, tôi mới hoàn hồn, lập tức lắc đầu, mỉm cười chua chát: "Tôi chưa từng đến nơi này, nhưng cả đời tôi sẽ luôn ghi nhớ nơi này. Bởi vì mẹ của tôi và người nhà của tôi bị người của tiệm quan tài này hại chết!"
Bởi vì chưởng quỹ của tiệm quan tài năm đó chính là Chu Bát Tự. Mẹ của tôi bị đồ đệ Tả Âm của lão giết hại, thêm cả cỗ quan tài đỏ rực biến mẹ tôi thành oán hồn cũng xuất phát từ tiệm quan tài này.
Tôi kể hết những chuyện cũ đã đóng bụi mười năm trời cho họ nghe, lão quỷ nghe xong chỉ thở dài rồi lắc đầu, mỉm cười lầm bầm: "Tiền căn hậu quả, tất cả đã có số kiếp! Ngược xuôi ngang dọc, suy cho cùng người thường vẫn không thoát được kiếp luân hồi của số phận! Có lúc số phận vừa trùng hợp vừa tức cười như thế đấy! Tôi vẫn luôn cảm thấy có một câu nói sai rồi..."
Lão quỷ nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên kỳ lạ. Tôi cười cười, ra hiệu cho ông ta nói câu ấy.
Lão quỷ "ừm" một tiếng rồi nói tiếp: "Câu nói ấy chính là, không tin thì ngẩng đầu mà xem, ông trời có tha cho ai đâu! Trước kia xem bói cho đám nhà giàu, tôi thường xuyên dùng câu nói này để hù dọa những kẻ chột dạ vì làm việc xấu. Nhưng đối với cậu, Tử Long và Vương Lỗi, câu này nên đổi lại thành... không tin thì ngẩng đầu mà xem, số mệnh của ta do ta chứ không do trời!"
"Không tin thì ngẩng đầu mà xem, số mệnh của ta do ta chứ không do trời..." Tôi đờ đẫn lặp lại câu nói của lão quỷ, đột nhiên cảm thấy cảm động mà không hiểu nguyên do, lập tức hét lên một tiếng: "Hay cho câu số mệnh của ta do ta chứ không do trời, tôi thích câu này! Nếu ông trời không mở mắt ra mà nhìn, vậy thì chúng ta sẽ tự đi ngược số mệnh!"
Lão quỷ mỉm cười tủm tỉm gật gật đầu, nhưng trong đôi mắt của ông ta lại sáng ngời lên.
Sau đó, tôi tìm tòi lục lọi thêm một hồi ở nhà chính, quả nhiên tìm thấy một số đồ đạc mà trước kia Chu Bát Tự để lại. Không chỉ có sinh thần bát tự của gia đình tôi, còn có cả kế hoạch đại khái mà họ định chơi xỏ ông nội tôi.
Chỉ là bây giờ, tôi không thể hận nổi, Chu Bát Tự cũng là một người đáng thương. Không chỉ riêng gì ông ta, đến cả ông nội tôi cũng là người bị bác Diệp đùa bỡn.
Hung thủ gây tội thì thoải mái ngoài vòng pháp luật, nhưng có thể khiến sư huynh đệ từng thân thiết như anh em ruột chém giết lẫn nhau. Nếu tôi không giết được bác Diệp từ trước, có lẽ tôi không còn mặt mũi nào quay về thôn Ma Câu!
Vả lại, Lâm Y Y là vợ chưa từng vào động phòng của tôi, Lâm Y Y cũng là con gái duy nhất của Chu Bát Tự, tôi không biết đây là trò đùa của vận mệnh, hay là bước chuyển ngoặt.
Người đời trước chỉ trao nhau tội nghiệt, đến đời chúng tôi thì trao nhau hoan hỉ. Có lẽ, đây mới là cách tốt nhất để giải quyết hận thù. Chọn cách quên đi, sống trong hiện tại, mới là ơn huệ tốt nhất dành cho thế hệ của chúng tôi.
Nhà chính đã không còn thứ gì khác, Dương lão thất mới dẫn chúng tôi về phía sân sau. Chúng tôi đi trong sân sau rất chậm, thế mà đúng lúc này, Dương lão thất đi đằng trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chúng tôi, kinh ngạc hỏi: "Anh Cửu, cậu có nghe thấy âm thanh gì khác không?"
Dương lão thất nhắc nhở như thế, tôi vội vàng vểnh tai nghe ngóng, ban đầu nghe thấy tiếng "soạt soạt" rất chói tai, nghe kỹ lại, âm thanh dường như đang cầm dao gọt thân trúc, vừa nhẹ nhàng vừa chói tai. Nếu không chăm chú lắng nghe, không thể nào phát hiện ra được.
Trấn Ma Câu này đã không có người ở từ lâu rồi, tại sao còn xuất hiện âm thanh như thế này?
Tôi thấy nghi hoặc, bèn nhìn về phía phát ra âm thanh rất cảnh giác, hóa ra nó phát ra từ phía sân sau.
"Coi chừng đấy, chỉ e trong sân sau có người." Lão quỷ nhíu mày, thì thầm nhắc nhở.

Bình Luận

0 Thảo luận