Giọng nói này là của Tử Long, vừa nghe thấy tiếng anh ấy tôi lập tức mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn theo phản xạ! Vừa quay lại thì trông thấy anh ấy và Vương Lỗi, hai người họ đang thong thả đi về phía tôi!
Tử Long mặc một chiếc đạo bào màu trắng, dáng người cao ráo mảnh khảnh, hai mắt sáng ngời lấp lánh! Nước da của anh ấy màu đồng khiến cho bộ áo bào càng thêm trắng sáng, còn trắng hơn cả tuyết!
Lúc nhìn thấy tôi, anh ấy nở nụ cười vô cùng ấm áp đã lâu không thấy.
Còn Vương Lỗi đi bên cạnh lại mặc một chiếc áo gió màu đen mỏng manh. Chiếc áo gió rất dài, rủ xuống tới tận mắt cá chân, miệng anh ta còn ngậm một cành cỏ đuôi chó, nhìn thấy tôi thì toét miệng cười, vẫn là nụ cười gian manh đó.
"Mẹ nó chứ, hai cái tên vô hình vô dạng này lại dám hoành hành ngang ngược ở núi Côn Lôn ư?" Vương Lỗi lên tiếng trước: "Lỗi gia ta đã nói rồi, trên đời này không ai có thể bắt nạt anh Cửu của ta! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ... à phì, nhầm nhầm, đánh anh Cửu cũng không nhìn Lỗi gia ta xem... à không, lại nói sai rồi. Tóm lại các người không được ức hiếp học sinh tiểu học như anh Cửu!"
Vương Lỗi nói có mấy câu mà nghe mắc mệt, tôi cũng toát cả mồ hôi, thật muốn đáp trả anh ta một câu 'miệng chó không mọc được ngà voi'!
Trong lúc Vương Lỗi bông đùa, anh ta với Tử Long cùng nhảy xuống con sông. Bọn họ vừa xuống, Câu Hồn vốn đang định giết tôi cũng thuận thế lùi lại phía sau mấy bước, ánh mắt lạnh băng nhìn Vương Lỗi!
Trong ánh mắt kia còn lộ vẻ sợ hãi!
Vương Lỗi trừng mắt nhìn hắn quát: "Tên khốn nhà ngươi, trông đã xấu xí tính tình lại chả ra làm sao. Cảm thấy tà khí của Ma vương lợi hại lắm đúng không? Vừa rồi trên đường đi ta đã ăn rất nhiều tỏi, để xem hơi thở này có phá được khí đen của ngươi hay không?"
Tên này nói rất nghiêm túc khiến tôi không nhịn được cười trộm. Bởi vì trong lúc anh ta uy hiếp Câu Hồn, còn bỡn cợt hà hơi về phía hắn!
"Vương Lỗi, mày đừng có vội ngông cuồng đắc ý, một lúc nữa chủ nhân của tao tới đây, xem mày còn ngông nghênh được nữa không?" Mặc dù tôi không nhìn thấy nét mặt của Câu Hồn, nhưng từ giọng điệu của hắn có thể cảm nhận được, hắn đã bị Vương Lỗi chọc tức nhưng lại bất lực không có cách gì đối phó được với Vương Lỗi!
Sau đó hắn hừ lạnh nói tiếp: "Mày thực sự nghĩ rằng bọn tao không giết được Lý Sơ Cửu ư? Mày nhầm rồi, bọn tao vẫn chưa giết hắn chính là để đợi bọn mày tới thôi! Mục đích của chủ nhân không chỉ muốn giết mình hắn, mà là muốn giết hết cả ba anh em bọn mày!"
"Ha ha?" Vương Lỗi phá lên cười, nửa cười nửa không đáp trả: "Mày tưởng Lỗi gia tao đây sợ chắc? Đến cả con gián tao còn không sợ, mà lại phải sợ mấy tên người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm như chúng mày? Cũng được thôi, Lỗi gia tạm thời không giết chúng mày, cùng chờ chủ nhân của chúng mày tới đây đi! Tao phải tra tấn từng đứa một trước mặt tên chủ nhân kia mới được!"
Câu sau Vương Lỗi đột nhiên đanh giọng, nhưng hai tên Câu Hồn, Đoạt Phách không thèm mở miệng. Bọn chúng không muốn đấu với Vương Lỗi, đương nhiên là muốn chờ chủ nhân của mình tới để đối phó với anh ta!
Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao Vương Lỗi và Tử Long lại đến đây? Anh ta đưa Tử Long đi tìm ao máu Hồng Liên ở Minh Hà, nhưng tôi nhìn dáng vẻ của Tử Long, sức mạnh tà ác trong cơ thể anh ấy vẫn chưa được loại bỏ, hay nói cách khác, có lẽ bọn họ vẫn chưa tìm ra ao máu Hồng Liên.
Tôi thấy có cơ hội lên tiếng bèn lập tức xen ngang: "Lỗi gia, Tử Long, sao hai người lại đến đây?"
Tôi vừa hỏi dứt câu, hai người bọn họ cùng mỉm cười, nhưng còn chưa kịp trả lời thì lại có tiếng nói vang lên từ trên vách núi: "Anh Cửu, bọn tôi cũng tới rồi đây!"
Tôi vừa nghe thấy giọng nói này, toàn thân không kìm được khẽ run lên, như thể không tin âm thanh đó là thật. Khi tôi quay lại nhìn về nơi phát ra tiếng nói, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Thiết xuất hiện!
Không chỉ có Tiểu Thiết, đằng sau cậu ấy còn có Lâm Tiêu, Vương Kỳ Bằng, Dương lão tam, Mạnh Doanh, ngoài bọn họ ra, theo sau còn có sáu bảy người tu đạo nữa! Bốn người mặc áo gai là do Trình Tùng đưa tới, còn ba người kia là đệ tử của Đạo giáo phía Nam!
Toàn bộ quần áo của bọn họ đều nhuốm máu đỏ, nhưng không thấy vết thương trên người. Nét mặt bọn họ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời lạ thường! Người của Đạo giáo Hoa Hạ vẫn còn sống, vậy chứng tỏ có lẽ Âm Dương sư của Âm Dương đạo đã bị tiêu diệt hết rồi!
Cả một đội gần năm mươi người chỉ còn lại mấy người bọn họ. Không cần nói cũng biết, trận chiến khốc liệt đến nhường nào! Nhưng chỉ cần vẫn còn người sống sót, thì đó chính là may mắn lớn nhất!
Điều tôi ngạc nhiên nhất là, Tiểu Thiết lại vẫn còn sống. Tôi nhìn bóng cậu ta đổ dài trên mặt đất, chứng tỏ là người sống, không phải hồn ma!
Tôi còn đang kinh ngạc thì Lâm Tiêu đã bước tới trước, chắp tay hành lễ: "Lý chưởng giáo, chúng tôi may mắn không thẹn với sứ mệnh, đã giết chết toàn bộ bọn giặc xâm lược rồi! Còn những đệ tử của Đạo giáo Hoa Hạ, họ chết vì chính nghĩa, hy sinh mạng sống cho đất nước, họ đều là những người đàn ông mang dòng máu Hoa Hạ, chết cũng vẻ vang!
Lâm Tiêu cất giọng hào sảng, từng câu từng chữ đều mang theo lòng chính nghĩa sắt son. Tôi có thể nhận ra, anh ta cũng rất mệt mỏi, sắc mặt có phần nhợt nhạt, có lẽ là vì đối phó với sứ giả Ngũ Hành nên đã bị thương!
Tôi cắn chặt răng, hô to: "Các anh em, mọi người vất vả rồi! Tên của mọi người, và cả tên tuổi của những người anh em đã ngã xuống, sẽ vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách Đạo môn, để các thế hệ đạo sĩ đời sau ca tụng mãi mãi!"
Tôi vừa dứt lời, mấy người bọn họ đều hướng về phía tôi cúi đầu hành lễ. Sau đó, tôi mới nhìn sang Tiểu Thiết hỏi: "Tiểu Thiết, làm thế nào mà cậu... cậu lại còn sống vậy?"
Tiểu Thiết cười hì hì đáp: "Anh Cửu, lúc anh bảo tôi đi tìm Lỗi gia và Tử Long thì tôi bị Thạch Minh Thánh Hàm bắt được! Vốn tôi cứ tưởng cô ta sẽ giết tôi, nhưng cô ta lại tha cho tôi một mạng, chỉ đánh ngất chứ không vứt xuống khe núi!"
Hóa ra là như vậy! Nhưng khi nghe được thông tin bất ngờ này, tôi lại có cái nhìn khác về Thạch Minh Thánh Hàm! Nếu cô ta giết Tiểu Thiết, sẽ không có ai đi thông báo cho Vương Lỗi và Tử Long, cũng sẽ không xảy ra chuyện thay đổi cục diện như bây giờ!
Nếu cô ta không làm như vậy, thật sự sẽ không có ai ngăn cản được cô ta cắt đứt long mạch Hoa Hạ!
Tôi ngẩn ra một lúc, đang định hỏi cô ta thì Vương Lỗi đã mở lời trước: "Em gái à, tại sao lại cho bọn tôi một cơ hội?"
Lúc này, Thạch Minh Thánh Hàm đang đứng ở đầu kia sông, cũng chính là phía dưới của chín cái đầu rồng! Nước mưa làm quần áo cô ta ướt sũng, mái tóc dài mềm mại cũng ướt nhẹp bết vào nhau!
Thân hình Thạch Minh Thánh Hàm vốn đã gầy gò, trông thế này lại càng thêm hao gầy cô độc! Lúc Vương Lỗi cất tiếng hỏi, Thạch Minh Thánh Hàm chầm chậm quay người lại, lắc đầu mỉm cười, không trả lời Vương Lỗi, trông dáng vẻ rất cô đơn!
Lúc này, Vương Lỗi không còn thái độ bỡn cợt khi nãy nữa, mà nhìn Thạch Minh Thánh Hàm bằng ánh mắt nóng cháy, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng, anh ta hỏi lại lần nữa: "Cô gái, cô đã cho Hoa Hạ một cơ hội, có phải vì Lỗi gia ta không?"
Vương Lỗi nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, sau đó lại bắt đầu đùa cợt: "Cô gái à, thật ra cô có thể dũng cảm hơn một chút! Chỉ cần cô lớn tiếng nói với Lỗi gia, nói cô thích tôi, chuyện này coi như xong xuôi ổn thỏa cả! Tôi nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, sau này Lỗi gia sẽ đi trấn lột tiền của học sinh tiểu học nuôi cô, để chúng ta được làm bạn giữa chốn hồng trần, sống một cuộc đời vui vẻ!"
Vương Lỗi nói xong những lời này, tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối! Tên khốn này, không lúc nào nghiêm chỉnh được cả! Nhưng có lẽ cũng nhờ da mặt dày như tường thành đó anh ta mới có thể bước vào trái tim của Thạch Minh Thánh Hàm, người trước nay chưa hề sống vì mình, phải không?!
"Đồ khốn, câm mồm cho ta!" Nghe Vương Lỗi nói xong, cuối cùng Thạch Minh Thánh Hàm cũng bộc phát cơn giận, sau khi trừng mắt nhìn Vương Lỗi, cô ta quát lên: "Tên háo sắc thối tha không biết xấu hổ, bà đây thật muốn xẻo cái miệng nhà ngươi đi!"
Nhìn dáng vẻ Thạch Minh Thánh Hàm lúc này, tôi lại không hề cảm thấy cô ta là một người phụ nữ cay nghiệt. Ngược lại, đây mới là dáng vẻ phụ nữ của cô ta khi ở trước mặt Vương Lỗi.
Thế nhưng Vương Lỗi lại là người ăn mềm không ăn cứng, anh ta cười hì hì nói: "Đánh là hôn, chửi là yêu, cô cứ việc đến hành hạ tôi đi, Lỗi gia tuyệt đối sẽ không phản kháng!"
"Cút!" Thạch Minh Thánh Hàm tức đến nghiến răng, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Vương Lỗi, nghiêm nghị nói: "Đồ khốn, bây giờ bà đây hối hận rồi! Hối hận vì từ đầu không giết chết ngươi, nếu giết ngươi rồi, bà đây cũng không phải chịu kết cục thế này! Giờ ta đã hết hy vọng, cho dù có sống sót quay về, Thiên quân cũng sẽ giết ta! Ta không sợ chết, nhưng bao nhiêu Âm Dương sư đã chết vì sứ mệnh cao cả của Âm Dương đạo. Vậy nên, cho dù thế nào, hôm nay ta cũng phải liều mạng cắt đứt long mạch Hoa Hạ của các ngươi!"
Tôi nhận ra, lúc này Thạch Minh Thánh Hàm đã hạ quyết tâm. Trước đó cô ta còn có phần do dự, nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, e là thật sự không ai có thể ngăn cản cô ta cắt đứt long mạch nữa!
Chỉ có duy nhất một cách, chính là giết chết cô ta!
Cùng lúc cô ta vừa dứt lời, Câu Hồn lập tức châm ngòi: "Tiểu thư Thạch cứ đi cắt đứt long mạch đi, hai chúng tôi liều chết bảo vệ cho cô! Chỉ cần cô cắt đứt long mạch Hoa Hạ, cô sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình. Đến lúc đó vận khí Hoa Hạ bị hủy, phía cô cũng có thể phát động lại chiến tranh, trở lại xâm lược, chiếm lĩnh Hoa Hạ rừng vàng biển bạc, tài nguyên dồi dào này! Cô sẽ trở thành anh hùng dân tộc, cũng sẽ là niềm tự hào của đất nước! Chủ nhân cũng sắp tới rồi, không ai có thể giết được cô đâu!"
"Được!" Lúc này Thạch Minh Thánh Hàm có phần dữ tợn, trông như người điên, cô ta cười lớn nói: "Câu Hồn, Đoạt Phách, phiền hai người giúp tôi ngăn chúng lại. Chờ tôi cắt đứt được long mạch Hoa Hạ rồi, tôi sẽ giúp hai người đối phó với đám kẻ thù này!"
"Thạch Minh Thánh Hàm, cô thật sự muốn tôi đích thân giết cô hay sao?" Ngay khi Thạch Minh Thánh Hàm nói xong, Vương Lỗi lập tức đau đớn hét to!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận