Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 591: Loạn phương Bắc

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, tôi không khỏi lấy làm kinh ngạc, thật sự không ngờ họ lại sắp xuống tay với phái Luyện Đan!
Phái Luyện Đan là một môn phái lớn của phương Bắc, đồng thời cũng là một trong tam đại môn phái của Đạo môn. Hiện giờ đại đa số các môn phái phương Bắc đã quy thuận lão tổ Diệp gia, chỉ còn sót lại mỗi phái Luyện Đan là còn chống đối lại.
Xem ý của lão đạo sĩ này thì có vẻ họ muốn mượn thế lực phương Bắc để đối phó với phái Luyện Đan.
Lão đạo sĩ kia dừng một lúc rồi nói tiếp: "Sở dĩ Đạo môn vẫn còn loạn lạc là bởi vì môn phái quá nhiều, quá hỗn tạp. Chỉ cần chúng ta thống nhất hoàn toàn Đạo môn Nam - Bắc thì Đạo môn mới có thể có được thái bình vĩnh viễn. Nếu như phái Luyện Đan không chịu hợp tác, vậy thì chúng ta đành phải diệt trừ nó để chấm dứt hậu hoạn!"
"Giết! Giết! Giết!" Lão đạo sĩ này vừa nói xong, đệ tử của Thiên Tự môn đã kích động reo hò hết cả lên. Có thể thấy được họ đang rất muốn lập công, ánh mắt lúc liếc về phía chúng tôi rõ ràng là rất đắc ý, cứ như đang khoe khoang rằng đệ tử Thiên Tự môn của họ mới là nhất, còn người của mấy môn phái chúng tôi chỉ phù hợp với công việc giặt giũ quét nhà.
"Mọi người trật tự, trật tự nào!" Lão đạo sĩ đè hai tay xuống, xung quanh tức thì yên tĩnh lại. Sau đó, ông ta tiếp tục nói: "Phái Luyện Đan không dễ đối phó như chúng ta tưởng tượng, hơn nữa hiện giờ còn có một người tên là Triệu Tử Long trấn thủ ở đó, không dễ bắt đâu. Chúng ta là thế lực phía Nam, không thể vượt quá ranh giới, chỉ có thể âm thầm ra tay giúp đỡ thôi. Lần này chủ yếu là thế lực Đại Thần môn của Đông Bắc, nhớ kỹ đó, tuyệt đối không được giọng khách át giọng chủ. Mọi người trở về chuẩn bị một chút, đến giờ Sửu sẽ bắt đầu xuất phát! Hi vọng mọi người có thể sớm ngày trở về!"
Sau khi lão đạo sĩ giải thích xong xuôi, đệ tử Thiên Tự môn liền quay trở về thu dọn đồ đạc. Tôi được sắp xếp đi tuần tra núi và gác đêm. Cùng đi với tôi là một đệ tử mới nhập môn, chắc cũng chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, tên là Điền Kê, là một cậu nhóc người Quảng Tây.
Điền Kê là một kẻ lắm lời, lúc chúng tôi đi tuần núi, miệng cậu ta cứ nói liên tục không ngừng. Tôi thì không thấy phiền lắm, lúc thì còn cười đáp lại, lúc thì lại chẳng nói gì.
"Những đệ tử của Thiên Tự môn kia rõ là khinh người. Phải nhờ quan hệ mới vào được Thiên Tự môn chứ trên thực tế đạo hạnh thấp không chịu được, có những người còn chẳng bằng đệ tử Hoàng Tự môn chúng ta ấy chứ!"
Thấy Điền Kê oán giận, tôi cũng có hứng hẳn, bèn hỏi cậu ta: "Điền Kê, đệ tử Đạo môn phân chia dựa theo đạo hạnh, sao những người này lại có thể vào Thiên Tự môn được thế?"
"Hơn trăm đệ tử của Thiên Tự môn này đều là môn sinh của các sư thúc sư bá kia. Cũng nhờ mối quan hệ đó mà họ mới vào được Thiên Tự môn. Nói chung thì lợi hại nhất Đạo môn hẳn là đám đệ tử của Địa Tự môn, có tổng cộng khoảng chừng ba trăm người. Nhưng ngày thường họ cũng không qua lại với chúng tôi mấy, cả ngày chỉ tu luyện ở sân luyện võ thôi. Nói thật thì tôi cũng muốn vào Địa Tự môn!" Điền Kê nói với giọng ngưỡng mộ.
Đệ tử Địa Tự môn mà Điền Kê nói có lẽ là đám đệ tử đấu pháp với tôi. Mấy trăm đệ tử đó rất đặc biệt, không phải đến từ cùng một nơi mà là tự tổ chức thành một nhóm ở trong Đạo môn.
Người phụ trách huấn luyện họ chính là vị đạo sĩ trung niên kia. Mà thực lực của họ có lẽ cũng mạnh nhất trong số các đệ tử ở núi Miêu Vương.
Nghĩ đến đây, tôi lại không kìm được muốn dò hỏi tên họ của người đó. Thấy bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, tôi bèn chớp thời cơ hỏi: "Điền Kê, cậu có biết vị đạo sĩ trung niên chỉ huy họ tên là gì không?"
Điền Kê nhăn mày nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Tôi cũng không biết tên ông ta, chỉ biết sư huynh đệ của Địa Tự môn đều gọi ông ta là Lâm sư huynh. Tôi nghe nói, đạo hạnh của Lâm sư huynh rất cao, có khả năng còn vượt qua cả lão tổ. Còn có sư huynh đệ nói, ông ta là truyền nhân cuối cùng của phái Mao Sơn nữa kìa!"
Lâm sư huynh ư? Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải tìm người đó để chào hỏi một tiếng. Nếu không có ông ta thì e là tôi đã chết ở trong tay ba trăm đệ tử kia rồi.
Còn phái Mao Sơn mà Điền Kê nhắc đến thì cũng đã biến mất từ lâu, lúc còn trong thời kỳ đỉnh cao, danh tiếng của họ còn vượt qua cả tam đại môn phái của Đạo môn. Nhưng phái Mao Sơn của họ lại có một quy củ rất kì lạ, đó chính là không được cưới vợ sinh con.
E là cũng chính vì nguyên nhân này mới dẫn đến sự biến mất của phái Mao Sơn. Nhưng lại có tin đồn rằng phái Mao Sơn có quá nhiều kẻ lừa đảo nên mới khiến phái Mao Sơn xuống dốc. Thật chẳng biết thế nào.
Trò chuyện một lúc, tôi phát hiện ra Điền Kê là người rất đơn giản, không có ý đồ xấu nào khác. Cũng chính vì nguyên nhân này mà tôi mới bắt đầu thử thăm dò cậu ta: "Điền Kê, cậu có biết chuyện của phái Phù Lục và phái Huyền Chân không? Mặc dù tôi từng được nghe nói không ít, nhưng trước giờ chưa từng được gặp người của hai giáo phái này bao giờ."
Nghe vậy, Điền Kê hơi kinh ngạc "Xem ra anh còn nhập môn muộn hơn cả tôi ấy nhỉ, tôi kể anh nghe nhé, phía hậu viện Đạo quan của chúng ta có giam giữ mười mấy đệ tử của phái Phù Lục và phái Huyền Chân. Bọn họ không chịu quy thuận lão tổ, bảo là muốn đợi chưởng môn của họ đến. Đùa chứ, đám người đó cũng cứng đầu thật cơ. Cho dù đệ tử Thiên Tự môn hành hạ như thế nào thì đám người đó vẫn không chịu quy thuận. Nhất là tên dẫn đầu của họ, một người tên Vương Kỳ Bằng, một người là lão thợ làm vàng mã, còn có một người tên là Dương lão tam. Mấy người này là thảm nhất, ngày nào cũng phải chịu đại hình. Nhưng họ vẫn khăng khăng không chịu quy thuận, một mực nói phải đợi anh Cửu của họ quay về."
Nghe đến đây, tôi âm thầm siết chặt nắm đấm, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng xương vang lên răng rắc.
Trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng trước mặt Điền Kê, tôi vẫn phải giả bộ vui vẻ: "Đám người này cũng ngốc ha, rõ là biết Lý Sơ Cửu đã chết rồi còn muốn đợi hắn về nữa. Nếu như họ quy thuận lão tổ thì làm sao có chuyện gì được!"
"Haizz!" Điền Kê thở dài một tiếng rồi nói: "Nói vậy chứ thật ra tôi cũng khâm phục cái anh Lý Sơ Cửu đó phết đấy! Lúc trước ông ta đơn thương độc mã đến núi Miêu Vương, tuy ông ta thua nhưng trong lòng mấy đệ tử chúng tôi đều biết đó là do lão tổ lén giở trò, nên ai cũng ngầm khâm phục ông ta. Thật ra tôi cũng kính trọng ông ta, mà hơn ba trăm đệ tử của Địa Tự môn này thậm chí còn đi chăm nom mấy người đệ tử đang đợi Lý Sơ Cửu trở về nữa kìa. Ấy mà đợi đã... không đúng..."
Cậu ta nói đến đây, có vẻ như phát hiện ra điều bất thường, bèn nhìn chằm chằm vào tôi, càng nhìn thì mặt cậu ta càng cứng đờ ra, chân cũng đồng thời lùi về phía sau.
Tôi biết cậu ta đã phát hiện ra thân phận của tôi. Thấy cậu ta có vẻ muốn hô toáng lên, tôi vội vàng mở miệng trước: "Điền Kê, yên tâm đi, tôi không giết cậu đâu!"
Thấy vậy, Điền Kê ngay lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn tôi: "Anh phải nói lời giữ lời đấy, tuyệt đối đừng có giết tôi! Nếu không, cho dù tôi có đến âm tào địa phủ, tôi cũng sẽ nói với những người khác rằng Lý Sơ Cửu anh là kẻ không giữ chữ tín!"
Bị cậu ta chọc cười, tôi bật cười khe khẽ rồi nói: "Điền Kê, nếu như tôi muốn giết cậu thì cậu không có khả năng sống sót để đứng trước mặt tôi đâu. Tôi sẽ không giết cậu, nhưng tôi cũng hi vọng cậu không tiết lộ tin tức của tôi ra ngoài, cậu có làm được không?"
Thật ra tôi cũng đang đánh cược, nếu như tin tức của tôi bị lộ ra ngoài, chắc chắn tôi sẽ gặp phải nhiều phiền phức. Dù sao thì Diệp Thiếu Khanh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, thân phận của tôi hiện giờ là một người đã chết.
Nhưng tôi tin tưởng Điền Kê, tôi đồng ý đánh cược một lần.
Điền Kê hơi nhướng mày, sững ra vài giây rồi mới hỏi tôi: "Lý Sơ Cửu, anh thật sự không sợ tôi tiết lộ chuyện của anh ra ngoài à?"
"Không sợ!" Tôi lắc đầu nói: "Điền Kê, tôi tin cậu! Nếu như cậu tiết lộ tin tức của tôi ra ngoài, vậy thì có nghĩa là Lý Sơ Cửu tôi đã nhìn lầm người!"
Nói xong, tôi quay người đi xuống núi. Nhưng vừa mới đi được vài bước, Điền Kê lại gọi với lại: "Lý Sơ Cửu, bọn họ đều cho là anh đã chết rồi, hà cớ gì phải trở về nữa? Giờ Đạo môn là thiên hạ của lão tổ. Một mình anh không đối phó được đâu. Còn không bằng cứ sống an nhàn như thế này tiếp..."
Nghe thấy vậy, tôi liền dừng bước rồi quay đầu lại nhìn cậu ta: "Điền Kê, trước giờ tôi không phải sống cho riêng mình. Lần này tôi trở về là vì những người còn đang đợi tôi. Hơn nữa, tôi cũng không cam lòng..."
Tôi không nói tiếp câu sau, bởi vì tôi biết Điền Kê sẽ không hiểu được. Sau khi xuống núi, tôi phát hiện ra dưới chân núi có vài chiếc xe buýt. Trên xe vẫn còn in mấy chữ lớn, đó là "Giao lưu kĩ thuật văn hóa Đạo gia".
Nhưng những thứ này chỉ để lòe người thôi, mục đích thật sự là muốn đưa đệ tử Thiên Tự môn đi đối phó phái Luyện Đan. Tử Long giờ còn đang ở đó, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện.
Tôi lẻn lên trên chiếc xe buýt cuối cùng, một là vì chiếc xe cuối cùng chắc chắn sẽ không ngồi kín chỗ, như vậy sẽ dễ che giấu được thân phận của tôi. Hai là nếu như Điền Kê thật sự đi báo cáo lại thì tôi cũng dễ chạy trốn.
Khoảng chừng một phút sau, trên núi vẫn chẳng có động tĩnh gì, vậy có nghĩa là Điền Kê chưa hề làm lộ thông tin của tôi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, hơn một trăm đệ tử của Thiên Tự môn đều tập trung lại dưới chân núi. Nhưng điều tôi không ngờ rằng là người dẫn đầu lại chính là vị đạo sĩ trung niên kia - Lâm sư huynh!

Bình Luận

0 Thảo luận