Dương lão thất xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người! Không phải vì tên tuổi hay thân phận của anh ta, mà vì câu anh ta vừa nói.
Ngay cả đám đệ tử đang bao vây Lâm Tiêu và người nuôi thi cũng dừng lại, nhao nhao hướng mắt nhìn về phía Dương lão thất trên mái nhà!
Nóc nhà Dương lão thất đứng vừa hay chính là căn nhà gỗ phía sau lưng bà ba Hoàng! Lúc đầu tầm mắt có chút mơ hồ, hơn nữa ở khoảng cách xa, tôi không nhìn rõ được sự thay đổi của Dương lão thất.
Tới khi anh ta nhảy sang mái nhà chỗ bà ba Hoàng, tôi mới phát hiện ra. Lúc này, trên người anh ta mặc một chiếc áo bào đen rộng rãi. Đặc biệt, trên trán còn có một dấu ấn hình đám mây.
Ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi rất nhiều, tựa như từ thân phận một đệ tử bình thường, trở thành chưởng giáo vậy.
Lúc tôi đang tò mò quan sát anh ta, Dương lão thất cũng nhìn tôi bật cười. Nụ cười gian manh đó ngoại trừ Dương lão thất ra còn ai vào đây. Vừa rồi tôi còn hoài nghi thân phận của đối phương, nhưng giờ đã chắc chắn rồi.
Ngay sau đó, tôi chợt nhận ra một điều. Vừa nãy anh ta nhân lúc hỗn loạn rời đi, hóa ra không phải chạy trốn, mà là đi tìm mấy thầy mo Tát Mãn duy trì đại trận Chư Thần.
Trước đây, những thầy mo Tát Mãn đó đều là lực lượng đứng đầu Tát Mãn giáo, đương nhiên nhận ra nhẫn Hắc Ngọc trong tay Dương lão thất. Lẽ nào...?
Vừa nghĩ tới đây, tôi đã không kìm nén được nỗi kích động. Tôi âm thầm chắp ngón tay, cổ tay run lên, chân khí Huyền Chân điên cuồng chạy khắp cơ thể.
Trước đó phần thắt lưng bị thương nặng, chân khí Huyền Chân ngay lập tức bảo vệ chỗ bị thương. Cơn đau dữ dội thỉnh thoảng nhói lên cũng biến mất.
"Mày muốn làm gì? Cút xuống ngay cho tao!" Bà ba Hoàng mất một lúc mới phản ứng lại được, trông thấy cách ăn mặc của Dương lão thất, chắc rằng bà ta cũng đã đoán ra được tình hình có thay đổi.
Lúc đó tôi quan sát những đệ tử khác, rất nhiều đệ tử của Đại Thần môn cũng đã nhận ra cách ăn mặc của Dương lão thất. Thậm chí có người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Cơ thể Dương lão thất vốn đã cường tráng, mặc áo bào uy nghi lại càng oai phong lẫm liệt. Lúc trước, anh ta luôn đi theo sau tôi, nên chưa từng phát hiện ra anh ta lại có dáng vẻ tướng quân uy nghiêm đến vậy.
Nghĩ kĩ thì có thể do bọn họ đi theo tôi, nên đã làm lu mờ điểm sáng của chính mình?
Đôi khi tôi cũng tự hỏi, có nên để bọn họ ra ngoài đương đầu một mình hay không? Ở lại bên cạnh tôi, họ sẽ bị hạn chế rất nhiều, e là không thể vươn tới tầm cao mới!
Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ, Dương lão thất đột nhiên lạnh giọng quát lớn: "Bà ba Hoàng, lần này tôi tới đây chính là để báo thù cho giáo chủ U Minh! Bà tâm địa độc ác, lòng muông dạ thú, giáo chủ U Minh có lòng giữ bà bên cạnh, thế mà bà lại mưu quyền đoạt vị, còn giết chết cả nhà ông ấy. Cũng may giáo chủ U Minh ở hiền gặp lành, cuối cùng ẩn mình trong rừng Bất Lão, sống tạm bợ bao nhiêu năm nay!"
"Nói láo!" Bà ba Hoàng giận dữ thét lên, nhưng vẫn rất điềm tĩnh, đanh thép đáp trả: "Giáo chủ U Minh không còn hứng thú tranh chấp Đạo môn mới chủ động giải tán Tát Mãn giáo, sống cuộc đời ẩn cư bình phàm! Hừ! Mày muốn chia rẽ quan hệ giữa tao và Đại Thần môn, tốt nhất nên tìm cái cớ khác đi! Bởi vì cái cớ này của mày quá ngây thơ! Ha ha...!"
Bà ba Hoàng nói rồi tự mình cười lớn. Nhưng mấy người chúng tôi đều đã biết rõ chân tướng, nghe bà ta chối tội lại càng khinh bỉ. Con mụ đê tiện, đã sợ chết lại còn vô lại như vậy!
"Mày đừng có nói xằng nói bậy, dám vu tội cho bà ba Hoàng, tao nhất định phải khiến mày sống không bằng chết!" Lúc này người bên cạnh bà ba Hoàng đứng ra đáp trả Dương lão thất.
Tên đệ tử đó vừa lên tiếng, những tên khác cũng hùa theo: "Tên tạp chủng, cho dù mày sợ chết cũng không được buông lời bịa đặt! Ông đây cho mày biết, năm đó giáo chủ U Minh đích thân ra lệnh, muốn giải tán Tát Mãn giáo. Bà ba Hoàng sợ bọn tao không có nơi nào để đi mới lập ra Đại Thần môn, để bọn tao có chốn dung thân! Ông đây cảnh cáo mày, là đàn ông thì mau xuống đây đánh với tao một trận, đừng có đứng trên đó mà nói nhảm!"
Khả năng ứng biến của Dương lão thất cũng không tệ, anh ta không tức giận mà chỉ lắc đầu cười đáp: "Tôi nói cho các người biết, tất cả các người đều bị mụ yêu nghiệt đó lừa rồi. Mụ ta chặt đứt hai chân của giáo chủ U Minh, còn giết sạch người nhà ông ấy! Hôm nay tôi tới đây chính là muốn giúp ông ấy báo thù rửa hận! Nếu các người không tin, có thể nhìn xem thứ gì trên tay tôi đây! Nhìn đi, đây là cái gì?"
Dương lão thất vừa dứt lời, lập tức giơ cao chiếc nhẫn Hắc Ngọc lên. Ngay khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh ta, bầu không khí chớp mắt rơi vào im lặng.
Nhưng chỉ vài giây sau, hiện trường hoàn toàn náo loạn.
"Đúng thật, thứ mà tên kia cầm trên tay đích thực là nhẫn Hắc Ngọc của giáo chủ U Minh!"
"Đúng! Nhẫn Hắc Ngọc là tín vật của Tát Mãn giáo chúng ta, lẽ nào những gì tên đó nói là sự thật ư? Bà ba Hoàng thật sự đã giết chết giáo chủ và gia đình ông ấy?"
"Đừng nói trong chuyện này thật sự có khuất tất gì đấy nhé! Tôi nghe sư thúc đời trước từng kể, năm đó đúng là Tát Mãn giáo đã đóng chặt cửa thành. Hơn nữa rất nhiều đệ tử nòng cốt đều đột nhiên biến mất! Chẳng lẽ, chuyện này là thật?" Chỉ chốc lát, các đệ tử có mặt đã mỗi người một câu, bàn tán xôn xao.
Đám người đó không phải kẻ ngốc, mặc dù bọn họ không nói hẳn ra, nhưng trong lòng đã nghi ngờ bà ba Hoàng rồi.
"Hứ! Muốn vu khống ta? Không có cửa đâu!" Bà ba Hoàng đã tức phát điên, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vằn lên sát ý. Nhưng mụ ta còn chưa kịp động thủ, con chồn trong lòng đã nhảy phắt về phía Dương lão thất.
"Lão thất, cẩn thận..." A Cẩu vừa nhìn thấy lập tức hét lên đầu tiên. Anh ta muốn cảnh báo cho Dương lão thất, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị tôi ngăn lại: "A Cẩu, đừng nhắc, để anh ta tự ứng phó."
Trước đây tôi luôn muốn bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ tôi hiểu ra rồi. Chúng tôi không thể ở cùng nhau mãi, bọn họ cũng cần có cuộc sống của riêng mình, cần tự mình đối mặt.
Thế nên, sau này nhất định tôi phải nghiêm khắc hơn với họ.
Dương lão thất cũng đã phát hiện ra Hoàng Bì Tử của bà ba Hoàng, anh ta cười nhạt, mạnh mẽ quay người lại, thanh kiếm bằng tiền đồng đâm về phía trước, xuyên thẳng qua Hoàng Bì Tử đang lao tới đánh lén.
Dương lão thất giơ Hoàng Bì Tử lên cao, lớn tiếng nói: "Mụ yêu nghiệt kia, hôm nay bà nhất định phải chôn xác tại đây. Bà đã làm bao nhiêu chuyện xấu, hai tay dính đầy máu tươi, đáng phải chết!"
"Ha ha!" Bà ba Hoàng cười lạnh: "Chỉ dựa vào mày ư, có bản lĩnh đó không? Người đâu, giết chết tên nhãi nhép nói năng bậy bạ kia cho ta!"
Bà ba Hoàng phất tay, mười mấy tên cao thủ từ phía sau lưng bà ta đồng loạt bước ra. Có thể nhận thấy, có lẽ mười mấy tên này chính là hàng ngũ thân tín của bà ta.
Cũng có nghĩa là tuyệt đối không thể tha cho mười mấy tên này được.
"Ai dám ra tay? Chúng ta quyết không tha!" Ngay lúc ấy, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ phía sau Dương lão thất.
Cùng lúc giọng nói đó cất lên, tôi trông thấy mười mấy người già cả mặc áo bào đen xuất hiện sau lưng Dương lão thất. Khuôn mặt bọn họ đều được tô vẽ dày cộp, giống hệt như giáo chủ U Minh lúc trước.
Mặc dù không thể đoán được bọn họ bao nhiêu tuổi, nhưng có lẽ đều đã trên sáu mươi. Bọn họ vừa ra mặt, đám đệ tử Đại Thần môn lập tức cúi đầu hành lễ: "Cung nghênh Thập nhị trưởng lão!"
Tôi không hiểu tại sao họ lại là Thập nhị trưởng lão, sau này Dương lão thất mới nói cho tôi biết, mười hai vị trưởng lão này vừa hay chính là đại diện cho mười hai tiên gia của Tát Mãn giáo.
Mười hai vị trưởng lão không thèm để ý đến đám đệ tử xung quanh, lại càng không nhìn tới bà ba Hoàng, tất cả cùng đi tới trước mặt Dương lão thất, cung kính khom người hành lễ, đồng thanh hô lớn: "Giáo chủ trở về, Tát Mãn sống lại! Cung nghênh giáo chủ..."
Sau khi mười hai vị trưởng lão hành lễ xong, tất cả đều quỳ rạp xuống đất bái lễ. Đây là lễ nghi của Tát Mãn giáo, tuy rằng tôi không thích những nghi thức rườm rà này, nhưng vẫn cần tôn trọng tập tục và quy tắc của bọn họ.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là, nhìn thấy các vị trưởng lão quỳ xuống, không ít đệ tử Đại Thần môn đứng xung quanh cũng đều phủ rạp dưới đất, cùng tiến hành đại lễ và hô to: "Giáo chủ trở về, Tát Mãn sống lại! Cung nghênh giáo chủ..."
"Đứng lên hết cho ta, không được quỳ! Hắn là tên lừa đảo, hắn muốn chia rẽ chúng ta. Mau đứng lên cho ta, giết chết hắn cho ta! Mau lên..." Lúc này bà ba Hoàng đã phát điên, xông vào đám đông cố sức lôi kéo bọn họ đứng dậy.
Nhưng đám đệ tử đó quỳ dưới đất không chịu đứng lên, mặc kệ mụ ta tay đấm chân đá thế nào, bọn họ vẫn quỳ rạp dưới đất.
"Bà ba Hoàng, bà đã làm nhiều việc ác, còn giết chết giáo chủ U Minh! Cũng may trời cao có mắt, chúng tôi biết được chân tướng! Hôm nay, chúng tôi phải giết chết bà để báo thù cho giáo chủ, xây dựng lại Tát Mãn giáo!" Vị trưởng lão dẫn đầu trợn trừng đôi mắt như đồng xu, quát lên từng chữ.
Vị trưởng lão này vừa lên tiếng, đám đệ tử quỳ dưới đất đồng loạt đứng dậy, chầm chậm bao vây lấy bà ba Hoàng.
Lúc này bà ta đã trở thành mục tiêu của tất cả mọi người.
"Ha ha!" Bà ba Hoàng cười khinh bỉ, giận dữ nói: "Chỉ có mười hai tên rác rưởi các người mà đòi giết được ta ư? Đúng là viển vông. Được lắm! Các người đã muốn phản lại ta, vậy ta cho các ngươi được thỏa mãn, để các ngươi về Âm tào Địa phủ đoàn tụ với giáo chủ U Minh!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận