Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 802: Đạo ấn mở đường

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Tôi không ra tay ngay lập tức, trong lòng cũng không cảm nhận được chút đau đớn nào khi đã tê dại hoàn toàn. Tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là phải tiễn Tử Long và lão quỷ lên đường.
Đợi khi tận mắt nhìn Lý Tiêu Vũ rời khỏi đảo Trường Thọ, tôi sẽ tận mắt tiễn họ lên đường. Lúc này lão quỷ cũng đã tỉnh dậy vì đau đớn, cơ thể co giật kịch liệt, ông ta khổ sở gào lên với tôi: "Sơ Cửu, ra tay. Giết tôi đi..."
Lão quỷ còn chưa nói dứt câu đã nhìn thấy thanh kiếm dài trong tay tôi và cả Tử Long bên cạnh ông ta. Nhìn thấy Lý Tiêu Vũ đang chậm rãi rời đi, ông ta lập tức hiểu được tâm ý của tôi nên bật cười lớn: "Tốt! Tốt lắm! Có Tử Long đi cùng với tôi, hai ông con tôi sẽ không cô độc trên đường xuống hoàng tuyền. Ha ha..."
Lão quỷ nói như vậy, Lý Tiêu Vũ đột nhiên òa khóc nức nở. Cô ấy khóc rất đau lòng, nhưng vẫn không quay đầu, vừa khóc, vừa lảo đảo đi về phía lối ra.
Tôi cắn chặt môi, máu tươi nóng ấm chảy dọc theo cằm xuống đến hầu kết, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống. Đợi khi Lý Tiêu Vũ bắt đầu đi lên núi, tôi mới chậm rãi giơ thanh kiếm lên.
Một luồng sáng lạnh lẽo sượt qua gò má của lão quỷ, lão quỷ lập tức nhắm mắt lại, mỉm cười nói rằng: "Kết thúc rồi, kết thúc hết rồi. Sơ Cửu, ra tay đi!"
"Được!" Tôi nghiến răng nghiến lợi hô lên một tiếng, thanh kiếm dài trong tay đột ngột đâm về phía cơ thể Tử Long. Nhưng khi thanh kiếm của tôi sắp đâm vào cơ thể anh ấy thì có ai đó đột nhiên hét lên từ phía bãi biển: "Dừng tay, cậu không thể giết anh ấy được!"
Giọng nói đột ngột xuất hiện khiến tôi lập tức dừng động tác tay, ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn bắt gặp một con thuyền nhỏ màu đen đang nhanh chóng lướt về phía chúng tôi. Chỉ chưa đầy mười giây, chiếc thuyền này đã tới trước mặt chúng tôi.
Lúc này tôi mới nhìn thấy người trên thuyền, hóa ra là Diệp Chu Tinh. Lúc này đây trông cô ấy có vẻ rất yếu ớt, mặt mũi trắng bệch, như thể đứng cũng không vững.
Sau khi nhìn rõ gương mặt cô ấy, tôi mỉm cười lắc lắc đầu và nói: "Diệp Chu Tinh, chị không phải đối thủ của tôi, tôi không muốn giết chị. Tử Long là người nhà của tôi, cho dù sư phụ tôi còn sống, cũng sẽ chọn cách làm giống như tôi. Cho dù tôi phải để Tử Long chết đi trong tỉnh táo, anh ấy cũng không thể biến thành một ma đầu độc ác. Chị đi đi, nể tình Tử Long, tôi thực sự không muốn giết chị."
Diệp Chu Tinh nghe thấy câu nói của tôi mà nhíu mày, nghiến răng nói: "Lý Sơ Cửu, lần này tôi đến không phải để biến Tử Long thành ma đầu, mà là để cứu anh ấy."
Diệp Chu Tinh vừa dứt lời đã nhảy xuống thuyền, sợ tôi không tin nên cô ấy giải thích thêm: "Chỉ có chiếc thuyền của sông Ngân Hà mới có thể đưa Tử Long tìm tới hang ổ của Linh tộc."
Tôi nhìn ánh mắt hiện giờ của Diệp Chu Tinh rất chân thành, không giống như đang nói dối. Vả lại, quả thực cô ấy đi thuyền tới đây, nhưng Đoạt Phách làm sao có thể để cho cô ấy quay lại cứu Tử Long?
Thấy tôi không nói gì, Diệp Chu Tinh bật cười tự giễu: "Lý Sơ Cửu, tình yêu của tôi dành cho Tử Long không thua kém bất cứ người nào. Tôi đã nói rồi, người đàn ông của tôi cho dù không phải là nhân trung long phượng cũng phải là anh hùng cái thế. Tử Long là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nếu biến thành ma đầu tàn ác, làm sao có thể làm anh hùng cái thế trong lòng tôi được? Cậu có thể chết vì anh ấy, tôi cũng có thể. Chỉ khi nào đứng ở phía đối địch với các cậu, Đoạt Phách mới tin tôi."
Nghe thấy lời nói của Diệp Chu Tinh, tôi sững sờ tại chỗ. Tôi nằm mơ cũng không ngờ rằng, biểu hiện khác thường trước đó của cô ấy thực chất là để cứu Tử Long.
"Tôi đã thăm dò rõ ràng đường tới Linh tộc rồi, tôi đưa mọi người đi. Cậu nhất định phải tìm thấy ao máu Hồng Liên ở tận cùng của sông Minh Hà, để Tử Long trở thành anh hùng của tam giới." Diệp Chu Tinh nói thêm một câu, giọng điệu rất gấp gáp.
Tôi hoàn hồn lại, bèn hỏi cô ấy với vẻ tò mò: "Chị tới cứu chúng tôi, không sợ Đoạt Phách giết chị à?"
Lòng tôi đã tin tưởng cô ấy rồi, nhưng tôi sợ Đoạt Phách sẽ tới. Dù sao thì hắn ta cũng là một mối họa rất lớn, tôi sợ sẽ lại xảy ra sự cố. Tôi trở nên dè dặt, bởi vì tôi thực sự không thể thua được nữa.
Diệp Chu Tinh cắn răng nói: "Đoạt Phách sẽ không xuất hiện đâu, hắn ta tới địa ngục Cửu U rồi. Còn cả chuyện của lão quỷ nữa, tôi có cách cứu ông ấy."
"Cách gì cơ?"
Diệp Chu Tinh không trả lời tôi ngay mà hướng mắt về một bên khác của đảo Trường Thọ, "Sau khi tôi và Đoạt Phách rời đi, tôi từng thăm dò về chuyện vu độc. Đoạt Phách từng phân tích cho tôi nghe, vu độc trên người cá vảy đen là bởi vì nó từng ăn thịt người chết. Những người chết này có oán khí, cộng thêm vu thuật của ông lão đánh cá mới khiến vu độc trở nên khủng khiếp như vậy. Mà nếu muốn giải được vu độc của ông lão đánh cá để lại, phải tìm xem những con cá vảy đen đó rốt cuộc đã ăn máu thịt của ai."
Diệp Chu Tinh nói như vậy, tôi lập tức hiểu ra ngay, buột miệng thốt ra một địa danh: "Vịnh Trầm Thủy!"
"Đúng vậy!" Diệp Chu Tinh gật gật đầu, "Chỉ cần cậu tìm được xương cốt mà cá vảy đen để lại sau khi ăn thịt người, dùng bột xương hòa với nước để uống là có thể hóa giải được vu độc trên người lão quỷ."
"Hóa ra là thế!" Mà lúc này Lý Tiêu Vũ cũng quay lại, nghe được phương pháp mà Diệp Chu Tinh nói tới thì lập tức nói: "Sơ Cửu, vậy bây giờ chúng ta tới vịnh Trầm Thủy thôi!"
"Tôi lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Tiêu Vũ, cô với Diệp Chu Tinh ở lại chăm sóc Tử Long. Tôi đưa lão quỷ tới vịnh Trầm Thủy, đợi khi tôi tìm được thuốc giải sẽ lập tức quay về đón mọi người, chúng ta đi tìm hang ổ của Linh tộc."
Giữa Lý Tiêu Vũ và Diệp Chu Tinh vẫn luôn có địch ý, nhưng lần này không ai giương cung bạt kiếm mà đồng loạt gật đầu.
Sau khi sắp xếp cho họ xong, tôi mới khiêng lão quỷ lên thuyền, chạy thẳng tới vịnh Trầm Thủy. Con thuyền này không có mái chèo, chỉ có thể dùng chân khí để đẩy nó đi. Tôi không dám làm lỡ thời gian, vung chưởng đánh xuống mặt biển, chiếc thuyền lao vọt đi như một mũi tên.
Lão Trần từng nói với tôi về vị trí của vịnh Trầm Thủy, cách đảo Trường Thọ không hề xa. Vả lại, tốc độ của con thuyền này rất nhanh. Tuy rằng thân thuyền hẹp, nhưng cực kỳ thăng bằng, về cơ bản không thấy chòng chành.
Lão quỷ vẫn đang bị trói trên ghế, lúc này cũng bật cười mà cảm khái: "Cả đời tôi từng giúp người ta xem số mệnh, vẫn luôn đùa giỡn mấy người quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý. Thực chất chính bản thân tôi còn không tin vào số mệnh, nhưng lần này tôi tin rồi. Vận mệnh lúc nào cũng thú vị thế đấy, tuyệt vọng và hi vọng đan xen nhau, người nào có khả năng chịu đựng kém, e là đã bị giày vò đến chết từ lâu rồi. Bây giờ tôi cũng đã hiểu ra một câu nói, đó là tự mình nắm giữ vận mệnh. Nắm giữ vận mệnh không phải là điều khiển vận mệnh, mà là sống sao cho có hi vọng dưới sự sắp xếp của vận mệnh, đây mới là cách giải thích đúng nhất. Người nào chịu được sự giày vò này, làm sao có thể sống đời tầm thường được? Người mà tôi từng nhìn nhầm cũng không ít, chỉ có cậu và Tử Long là không hề sai."
Tôi biết thừa bản lĩnh nói ngon nói ngọt của lão quỷ, may mà cả tôi lẫn Tử Long chưa từng để tâm tới những thứ này. Nhìn ông ta suy yếu quá, tôi cũng không nói gì thêm, chỉ hứa chắc như đinh đóng cột: "Lão quỷ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ để ông sống tiếp, tuyệt đối không nuốt lời."
Lão quỷ thấy tôi không muốn nói nhiều thì cũng không tiếp tục nói nữa, sau khi gật đầu thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tốc độ của con thuyền nhất nhanh, sau khi vòng qua khu vực đảo Trường Sinh, khoảng chừng nửa giờ đồng hồ gì đó, tôi nhìn thấy vách đá trước mặt đột nhiên xuất hiện một chỗ lõm rất lớn, rộng chừng hai mươi mét, tiến vào theo chỗ lõm là nhìn thấy một thung lũng rất sâu.
Trên đỉnh của thung lũng là khe núi rộng chừng ba mươi bốn mươi mét. Ánh nắng từ trên khe núi chiếu vào trong, có thể nhìn thấy nước biển bên trong đang bốc hơi nước. Ánh sáng hắt lên từ mặt biển phản chiếu vào vách đá hai bên thung lũng, trắng nhờ nhờ, trông có vẻ quỷ dị và đáng sợ. Đây chắc hẳn là vịnh Trầm Thủy mà họ nhắc tới.
Tôi xoay chuyển con thuyền màu đen, tốc độ cũng giảm đi khá nhiều, bởi vì trên hải vực của vịnh Trầm Thủy có không ít vật trôi nổi. Vịnh Trầm Thủy này khá giống với suy đoán trước kia của tôi, nó là vùng lõm vào của núi đá trên biển. Chỉ cần là thứ gì ở vùng biển gần đó cũng sẽ trôi dạt vào vịnh biển này.
Mà ngay khi tôi vừa tiến vào phạm vi của vịnh Trầm Thủy, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rợn người phát ra từ mặt biển. Tiếng khóc rùng rợn này có cả tiếng trẻ con, cũng có tiếng của người lớn, trầm bổng đan xen, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Lão quỷ nghe thấy tiếng khóc rùng mình kia cũng đột ngột mở mắt, nhìn về phía tôi: "Sơ Cửu, gần nơi này có oan hồn!"
"Ừ!" Tôi gật gật đầu đáp: "Chỉ là một số oan hồn thôi, không đáng phải sợ. Ông đừng lo lắng, những việc khác cứ giao cho tôi."
Vừa dứt lời, tôi bắt đầu trở tay kết ấn, hai tay đan vào nhau, đồng thời gộp thành đạo chỉ. Đợi khi tôi đọc xong một lần chú ngữ đuổi tà, đạo chỉ của tôi mới chỉ thẳng về phía trước.
Trong thoáng chốc, chân khí huyền chân trào ra như thác, tụ thành một ấn Thái Cực lơ lửng trong khoảng không trước mũi thuyền. Ấn Thái Cực vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra từng luồng sáng vàng.
Ấn Thái Cực phát sáng này giống như một đèn bão treo trước mũi thuyền, rọi sáng cả hải vực trước mũi thuyền. Khi ánh sáng màu vàng chiếu lên mặt biển, tôi thấy từng bóng oan hồn trắng nhách hoảng loạn tháo chạy.
Không khó để nhìn ra, những oan hồn này chắc hẳn là người bị dìm chết ở biển. Sau khi chết, xác của họ trôi dạt tới vịnh Trầm Thủy, oan khí của vịnh Trầm Thủy quá nặng, quỷ sai sẽ không tới đây câu hồn. Dần dà, họ biến thành cô hồn dã quỷ du đãng khắp nơi.
Tôi vốn định siêu độ cho họ, nhưng bây giờ tôi không có đủ thời gian, chỉ có thể đợi khi hoàn thành mọi việc rồi quay về siêu độ cho họ. Nếu không siêu độ cho họ, nơi này sẽ càng có thêm nhiều người chết.
Mà bây giờ tôi tiến vào vịnh Trầm Thủy, thứ cần tìm chính là những thi thể đã bị cá vảy đen rỉa mất...

Bình Luận

0 Thảo luận