Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 320: Bùa thần Thần Châu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Đại tư tế ra tay quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xông đến trước mặt chúng tôi. Bàn tay vồ một cái, nhằm thẳng đến cổ tôi.
Thân thể tôi né sang một bên tránh thoát sự tấn công của hắn, thuận thế đưa tay lên giữ chặt cổ tay hắn. Nhưng vừa túm được cổ tay đại tư tế, cánh tay của hắn lại vặn một cái, một luồng sức mạnh to lớn bỗng dâng trào, chớp mắt đã thoát được tay tôi.
Sau khi tránh được tay tôi, hắn định đá chân về phía bụng tôi. Tôi đè một tay xuống, ấn chặt lấy bắp chân hắn.
Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm nhau, chúng tôi đều lùi về sau vài bước. Vừa mới đứng vững lại, chúng tôi đã lại tiếp tục đợt tấn công thứ hai về phía đối phương. Tôi vung Thước Trấn Hồn sang, đại tư tế cũng phản ứng rất nhanh nhạy, hắn ung dung thoát được đòn tấn công của tôi.
Mặc dù không thể đánh trúng đại tư tế, nhưng tôi vẫn có thể ép hắn không ngừng lùi lại. Ngay sau đó, song chưởng của đại tư tế bỗng cùng lúc xuất hiện, đánh mạnh về phía tôi.
Bàn tay to khỏe của hắn đập lên trên Thước Trấn Hồn của tôi, khiến kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái của tôi tê rần. Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, hai chúng tôi đã giao thủ với nhau mười mấy chiêu.
Không có người nào rơi vào thế hạ phong, cả hai vẫn đang thăm dò thực lực của đối phương, cũng đã bắt được sơ hở của đối phương. Vừa nãy đại tư tế cố tình để tôi khiêu chiến hắn, hiển nhiên là không muốn tôi sống sót rời khỏi trại Cổ Miêu. Hắn muốn dùng cách này để giết tôi.
Sau khi giao thủ với đại tư tế được một lúc, tôi đã biết được cách tấn công của hắn. Hắn không có nhiều chiêu thức võ công, toàn bộ đều dựa vào sức mạnh và khả năng phản ứng của bản thân. Còn tôi tập võ từ nhỏ, nên chiếm ưu thế hơn ở mặt này.
Bất kể đòn tấn công của hắn có mạnh bạo đến đâu, tôi đều có thể hóa giải. Tôi và đại tư tế đều biết, nếu như chúng tôi cứ tiếp tục đánh thế này, e là đánh đến lúc mệt bở hơi tai cũng không phân được thắng bại.
Sau khi ý thức được điều này, tôi bắt đầu chuẩn bị sử dụng đạo thuật. Sau khi hắn đánh lùi lại về phía sau, tôi thuận thế lấy ra một tấm bùa Ngũ Lôi. Rồi xông thẳng về phía hắn, tìm cách đánh nghi binh, ép hắn lùi về sau một bước.
Đúng lúc đại tư tế lùi lại, tôi lại xông tới lần nữa, ném bùa Ngũ Lôi về phía hắn, tay cũng lập tức kết thành ấn Ngũ Lôi. Miệng niệm thần chú, bên tai chỉ nghe thấy tiếng sấm vang ầm ầm.
Bấy giờ đại tư tế mới hốt hoảng, chính là vào lúc này, tay tôi nhắm thẳng cổ hắn ta. Đúng lúc tôi sắp túm được cổ hắn thì bỗng thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cái của hắn chợt xuất hiện một tia sáng màu lục đầy ma quái.
Khoảnh khắc đó, đại tư tế bỗng đột nhiên tỉnh táo lại, hai tay bắt được cổ tay tôi, nở nụ cười quỷ dị.
"Sơ Cửu, cẩn thận, là cổ Kim Tàm!" Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, lão quỷ đã hét lên.
Nhưng muộn rồi, lúc lão quỷ nhắc nhở tôi, tôi đã nhìn thấy cổ Kim Tàm bò ra từ lớp da trên mu bàn tay của đại tư tế, rồi chui thẳng vào trong cổ tay tôi.
Lúc bấy giờ tôi chỉ cảm thấy một cơn đau nhói, cánh tay tôi tức thì chết lặng như đá. Đại tư tế còn đạp mạnh một cú lên bụng tôi, cứ thế tôi bị đá bay ngược ra ngoài.
Cả người tôi lăn trên đất vài mét mới dừng lại. Mà độc tính của cổ Kim Tàm này thật đáng sợ, chỉ trong vài giây mà cả người tôi đã chết lặng, không còn bất kì tri giác nào.
Tay tôi cũng không cầm nổi Thước Trấn Hồn nữa, thước cứ vậy mà rơi xuống đất.
"Lý Sơ Cửu, ngươi thua rồi, đây chính là thần thuật lợi hại nhất của cửu động thập trại chúng ta. Đạo thuật của các ngươi chẳng đỡ nổi một đòn đâu!" Đại tư tế cười nhạt: "Trong lúc ngao du đến núi Miêu Vương, khi ấy ta vô tình nhận được lời triệu hoán của tổ tiên Miêu Vương mà may mắn có được cổ Kim Tàm này. Đây là chỉ thị của Miêu Vương, là Miêu Vương muốn chúng xông ra khỏi thập vạn đại sơn! Ha ha ha..."
Đại tư tế vừa mở miệng, người Miêu xung quanh lại đồng loạt sôi trào. Giết tôi rõ ràng có thể làm tăng thêm khí thế cho bên họ.
Cơ thể đã chết lặng hoàn toàn, cũng may là vẫn còn có thể nói chuyện. Tôi cười, thẳng thừng vạch trần lời nói dối của hắn: "Đại tư tế, vốn dĩ không phải Miêu Vương triệu hoán ngươi đi tìm cổ Kim Tàm, chắc chắn có kẻ nói cho ngươi biết đúng không? Nói cho tôi biết, rốt cuộc kẻ đó là ai?"
"Xem ra ngươi cũng không quá ngốc, vẫn còn chút ý thức!" Đại tư tế nhếch mép cười: "Không sai, ngươi đoán đúng rồi đấy, thông minh lắm. Nhưng đây không phải người mà ngươi có thể trêu chọc được. Muốn ta nói cho ngươi biết ư, vậy thì đứng dậy đánh thắng ta đi!"
"Sơ Cửu không xong rồi, người trúng phải độc cổ Kim Tàm không thể nào sống sót được, dù cho có là Đại La Thần Tiên cũng không cứu nổi cậu ta mất! Hầy!" Cùng lúc đó, lão quỷ cũng tiếc hận thở dài.
"Không đâu, tôi tin Sơ Cửu! Nếu như Sơ Cửu chết vì độc cổ Kim Tàm, vậy tôi sẽ khiến cho tất cả người của cửu động thập trại chôn cùng em ấy!" Tử Long uất hận nói.
Tôi đang nhìn Lâm Y Y, lúc cô ấy nhìn thấy tôi, cuối cùng cũng lắc đầu, nước mắt chảy xuống, lăn qua gò má. Thấy cô ấy như vậy, chẳng hiểu sao tôi bỗng mừng thầm. Thì ra trong lòng Y Y vẫn còn có tôi!
"Đều đã kết thúc cả rồi!" Đại tư tế bật cười, xoay người định rời đi.
"Ai nói là đã kết thúc? Đây chỉ vừa mới bắt đầu thôi!" Khoảnh khắc hắn xoay người, tôi bỗng bật đứng dậy, cười ha hả nhìn hắn.
Đại tư tế còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng xì xào đầy khó tin của người Miêu xung quanh. Bọn họ chẳng thể ngờ được, tôi bị trúng cổ Kim Tàm mà vẫn còn sống sót nhăn răng.
Ngay cả lão quỷ cũng thắc mắc: "Sao lại có thể như thế được? Sơ Cửu trúng cổ Kim Tàm mà chẳng xảy ra chuyện gì ư?"
Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, đại tư tế mới đột ngột quay người lại, nhìn thấy tôi vẫn không sao, hắn híp mắt, lộ rõ vẻ khiếp sợ và không tin, lắc đầu hoài nghi: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Cổ Kim Tàm chính là thứ độc nhất thiên hạ, sao ngươi lại không hề hấn gì?"
Tôi nhếch miệng cười: "Đại tư tế, cổ Kim Tàm quả thật rất lợi hại. Nhưng hình như ngươi đã quên mất còn một loại cổ độc còn kinh khủng hơn cổ Kim Tàm của ngươi nhiều!"
Tôi nói đến đây, đại tư tế cũng đã nghĩ ra. Hắn trợn to hai mắt, nhìn tôi bằng vẻ khó tin, hỏi: "Lẽ nào... Âm cổ của trại Cổ Miêu đang ở trên người ngươi?"
"Không sai!" Tôi gật đầu, cười nói: "So với cổ Kim Tàm của ngươi, Âm cổ mới là thứ kinh khủng nhất. Cổ Kim Tàm của ngươi đã không còn nữa, nó đã bị Âm cổ trong cơ thể ta nuốt mất rồi!"
Sở dĩ ban nãy tôi muốn đứng ra đại diện cho trại Cổ Miêu khiêu chiến đại tư tế cũng là bởi vì trong cơ thể tôi có Âm cổ. Nhưng vì Y Y không thừa nhận chuyện giữa chúng tôi nên tôi không có cơ hội nói ra điều đó.
Âm cổ chính là thứ tượng trưng và đại diện cho trại Cổ Miêu, sở dĩ trước đó tôi đưa ra quyết định này cũng là vì nghĩ mình sẽ dùng Âm cổ để chứng minh thân phận.
Điều tôi không nghĩ đến là tên đại tư tế kia bỗng dưng giận tím mặt, vẻ mặt vặn vẹo, trông rất kinh khủng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đại tư tế bỗng quay đầu nhìn về phía Lâm Y Y, tức giận nói: "Xem ra, cô đã thất thân cho hắn rồi. Lúc trước ta còn tưởng rằng Tiên Linh Bà đời trước tiếp tục nuôi Âm cổ trên người cô, không ngờ lại bị người ngoài đoạt đi! Cô là cái đồ Tiên Linh Bà dơ dáy, đáng chết! Vợ của Miêu Vương ta phải là người sạch sẽ, thân thể trong trắng! Chờ ta giải quyết xong hắn rồi sẽ trừng phạt cô!"
Nghe vậy tôi mới hoàn toàn hiểu rõ. Hóa ra đại tư tế muốn lấy Y Y không phải vì muốn có được thế lực của trại Cổ Miêu mà là còn muốn chiếm Âm cổ của cô ấy.
Nhưng hắn đã tính sót mất một chuyện, Âm cổ trên người tôi thật ra là do tôi tự mình nuốt. Đúng là người tính vĩnh viễn không thể bằng trời tính!
Lúc này dường như đại tư tế đã hoàn toàn biến thành một dáng vẻ khác, thái độ quý ông trước đó đã biến mất, thay vào đó là một đại tư tế ác ma.
Tôi còn đang nghĩ thầm, đại tư tế liền nhìn về phía tôi, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ là một người Hán đê hèn, không xứng có được Âm cổ. Âm cổ là của ta, có được Âm cổ là ta có thể trường sinh bất tử. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết!"
Đại tư tế vừa dứt lời, cơ thể bỗng rung lên, trong phút chốc tôi đã có thể cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ phát ra từ cơ thể hắn. Lúc cảm nhận được luồng khí này, tôi cũng thấy hoảng.
Bởi vì tôi biết người Miêu không biết tu đạo, lại càng không có khí tức. Bây giờ hắn bộc phát ra khí tức, khiến tôi giật cả mình.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Sao ngươi có thể luyện được khí tức? Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta... ta là đại tư tế của trại Vu Sư!" Đại tư tế cắn răng đáp: "Ngươi phải nhớ cho kĩ, không phải chỉ có đám người Hán thấp hèn các ngươi mới có thể tu đạo, người của trại Vu Sư chúng ta cũng có thể!"
Ánh mắt hắn đằng đằng sát khí, ngay cả tôi nhìn mà cũng phải run thầm trong lòng. Bỗng lúc này, tôi thấy hắn lấy ra một tờ giấy vàng.
Tờ giấy vàng này chỉ là loại giấy vàng mà chúng tôi thường dùng để vẽ bùa. Đại tư tế cắn nát đầu ngón trỏ, định dùng máu trên đầu ngón tay để vẽ.
Tôi hoàn toàn không ngờ được rằng hắn còn biết cả thuật bùa chú. Tôi đang chăm chú nhìn hắn vẽ bùa chú, còn chưa kịp nhìn ra hắn định vẽ bùa chú gì thì lão quỷ sau lưng tôi bỗng hô lên: "Chẳng lẽ... đây chính là bùa Tương Tây Thần Châu trong truyền thuyết?"

Bình Luận

0 Thảo luận