Lúc nãy Địa Tạng Vương Bồ Tát nói Vương Lỗi sẽ quy y Phật môn, tuy rằng không biết thực hư thế nào nhưng đây là một cơ hội để chúng tôi trêu chọc Vương Lỗi. Tôi và Tử Long chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.
Sau khi đuổi kịp Vương Lỗi, Tử Long mở miệng trêu trước: "Lỗi gia, thật ra tôi thấy anh làm hòa thượng cũng hợp lắm đó, không phải anh suốt ngày nói mình luôn cô độc sao! Nếu như xuất gia thì lục căn thanh tịnh, tha hồ hưởng thụ sự cô độc của anh rồi!"
Tử Long vừa nói vậy, tôi vội vàng tiếp lời: "Đúng đó, Lỗi gia, Tử Long nói không sai đâu. Dù sao anh tuấn tú như vậy, sau khi xuất gia nhất định sẽ là người đẹp trai nhất trong Phật môn. Nếu sau đó anh may mắn có thể vào được thế giới cực lạc Tây Thiên, trở thành Bồ Tát thì cũng có thể chăm sóc cho tôi và Tử Long!"
"Hai tên khốn kiếp, không ngờ cả hai lại muốn trù cho Lỗi gia ta chết vậy đó? Còn nói cái gì mà tiến vào thế giới Tây Thiên cực lạc, đúng là cái đồ ít học. Không văn hóa đáng sợ thật!" Cái lưỡi của Vương Lỗi đúng là dẻo thật, trắng còn có thể nói thành đen, đương nhiên là anh ta sẽ không chịu thua mà bật lại ngay.
Tôi và Tử Long cười vang. Tử Long lại trêu ghẹo: "Lỗi gia, tôi thấy anh cũng không thích con gái dưới trần gian. Chắc Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng vừa ý tý tuệ căn đó của anh đấy, cho nên mới đề nghị anh xuất gia! Anh cũng đừng phụ lòng kỳ vọng của ngài ấy, trở về dương gian rồi thì đi quy y cửa Phật ngay đi. Tôi và Sơ Cửu sẽ chăm chỉ đi thắp hương bái Phật cho anh."
Vương Lỗi trợn trắng mắt nhìn hai người bọn tôi, nói: "Bố đây còn chưa cưới vợ, có thế nào cũng không thể xuất gia được. Ánh mắt của lão hòa thượng kia không tốt, dự là nhìn nhầm rồi. Chưa kể, có muốn trốn vào Phật môn thì Lỗi gia ta cũng phải kéo hai tên khốn các cậu vào cùng. Không có hai người các cậu, Lỗi gia ta làm hòa thượng một mình cũng không vui."
Tôi và Tử Long lại cười ha ha, không tiếp tục trêu ghẹo anh ta nữa. Nhưng chúng tôi đều không ngờ sau này bởi vì Tử Long, lời nói của Địa Tạng Vương đã thành sự thật! Đương nhiên đây là chuyện sau đó!
Ngay lúc chúng tôi sắp tới dưới chân núi Kê Minh, Vương Lỗi đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, đôi mắt phát sáng nhìn xuống dưới chân núi, nước bọt cũng chảy xuống. Anh ta liếm lưỡi, kích động hô lên: "Ôi đệch, phía trước có một con gà trống to quá. Lỗi gia tôi đã lâu lắm rồi không được ăn thịt, hai người đừng giành với tôi!"
Nói xong, Vương Lỗi đã xông thẳng lên. Vừa nhìn thấy phương hướng anh ta chạy đi, tôi lập tức dở khóc dở cười. Con gà trống đó chính là gà vàng do Tử Long xếp bằng bùa, bọn tôi đã cưỡi nó để vượt qua núi Kê Minh.
Trong lúc tôi và Tử Long dở khóc dở cười, Vương Lỗi đã nhào tới, cắn thẳng lên người con gà. Anh ta vừa cắn được một miếng đã phun phì phì ra luôn.
Thế nhưng thứ anh ta phun ra không phải là lông gà, mà là mảnh giấy bùa.
"Ha ha..." Tôi và Tử Long đã cười đến chảy cả nước mắt. Vương Lỗi quay đầu lại, nhìn thấy hai người bọn tôi đang cười thì lúng túng gãi đầu gãi tai: "Thiệt là ngại quá, lâu rồi tôi chưa được ăn thịt, thèm chết đi được, vậy nên không nhìn ra là gà xếp bằng giấy. Có điều hai cậu không được nói chuyện này ra ngoài đâu đấy. Lỗi gia tôi còn chưa cưới vợ, tuyệt đối không thể để chuyện xấu hổ như vậy lan truyền lung tung được."
"Lỗi gia yên tâm đi, bọn tôi sẽ giả vờ không biết, chỉ thỉnh thoảng ngẫm lại để cười thôi! Ha ha..." Tôi thật sự không nhịn được cười, nói được mấy câu lại ôm bụng để cười.
Vương Lỗi trừng mắt nhìn bọn tôi. Sau khi đùa giỡn một phen, chúng tôi mới cưỡi gà vàng lên núi Kê Minh. Lúc đến thì khó, nhưng lúc về thì dễ đi hơn nhiều.
Nhìn thấy chúng tôi, con gà trống vàng của núi Kim Kê cũng không chạy tới tấn công. Đi qua núi Kê Minh rồi, chúng tôi lại băng qua dãy Ác Cẩu. Những con chó dữ trên núi chỉ chặn người đến chứ cũng không tấn công chúng tôi.
Sau khi rời khỏi dãy Ác Cẩu, con gà vàng bằng lá bùa mới biến mất. Mà sau khi nhìn thấy chúng tôi xuống dưới, âm binh đưa chúng tôi đến rồi chờ ở đường hoàng tuyền lập tức bay về phía chúng tôi. Âm binh dẫn đầu giơ ngón tay cái lên, nói: "Đạo trưởng lợi hại, không ngờ đạo trưởng lại có thể cứu người ra khỏi Địa ngục Cửu U đấy!"
Tôi chỉ biết cười khổ, bởi tôi không muốn nhắc đến những chuyện cửu tử nhất sinh mà mình đã trải qua khi ở trong đó. Âm binh cầm đầu cố ý đến đón chúng tôi. Sau khi đến Quỷ Môn Quan, Tử Long đột nhiên gọi gã lại, nói: "Đại ca âm binh, tôi muốn được gặp phán quan!"
"Hử?" Vừa nghe thấy Tử Long muốn tìm phán quan, âm binh cầm đầu lập tức nhướng mày, vẻ mặt như thể sợ chúng tôi sẽ lại gây chuyện gì đó, gã nói: "Đạo trưởng, đạo trưởng còn có chuyện gì sao? Đừng nói là mấy vị định đại náo điện Diêm Vương thật đấy nhé?"
"Đại ca âm binh nói đùa, cho dù cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám!" Tử Long cười lắc đầu: "Tôi muốn nhờ phán quan của mấy anh giúp một chuyện, xin anh thông báo một tiếng!"
"Chuyện này? Chuyện này không được đâu, mấy người đã quấy rầy Âm phủ nhiều lần, tôi sợ bề trên sẽ trách chúng tôi." Âm binh cầm đầu tỏ ra rất khó xử. Gã nói thế cũng đúng, chúng tôi đã quấy rầy Âm phủ nhiều lần, đừng nói là ma quỷ, cho dù là người cũng thấy phiền nữa là.
"Anh Long bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, chẳng lẽ còn phải đợi Lỗi gia ta tự đi mời phán quan của các ngươi đến à? Lỗi gia ta mà đi thì không dễ nói chuyện như thế nữa đâu!" Lúc này Vương Lỗi đột nhiên mở miệng.
Vương Lỗi đã từng chém giết âm binh ngay trước mặt Hắc Bạch Vô Thường, chỉ sợ chuyện này đã sớm truyền khắp Âm tào Địa phủ. Bây giờ Vương Lỗi vừa mở miệng, âm binh cầm đầu sợ đến run rẩy, vội đáp: "Lỗi gia đừng nóng giận, tiểu nhân lập tức đi tìm phán quan!"
Tiếng nói vừa dứt, gã đã chạy biến mất như một làn khói. Chỉ trong chốc lát, âm binh dẫn đầu đã mời phán quan đến. Phán quan vẫn hệt như trước, một tay cầm sổ sinh tử, một tay cầm bút Âm Dương. Nhìn thấy chúng tôi, ông ta hơi nhướng mày, vẻ mặt ghét bỏ giống như nhìn thấy mấy tên vô lại vậy.
Từ xa, ông ta đã quát lớn: "Ta hết lần này tới lần khác mắt nhắm mắt mở cho các ngươi đi, thế nên các ngươi coi Âm tào Địa phủ là nhà mình luôn rồi sao? Nói đi, nếu là thỉnh cầu quá đáng, ta sẽ nổi giận đấy!"
"Vâng!" Tử Long gật đầu, nói ngay: "Thưa đại nhân, lúc chúng tôi ở địa ngục Hỏa Sơn đã được một nữ quỷ cứu giúp. Tôi đã hứa với nữ quỷ này, nhất định sẽ giúp cô ta rời khỏi Mười tám tầng địa ngục. Hơn nữa, cô ta chưa từng làm việc xấu, tôi muốn xin đại nhân tha cho cô ta một lần, cho cô ta được đi đầu thai chuyển thế!
"Không được!" Ai ngờ phán quan lại phản bác luôn: "Sau khi chết, cô ta đã biến thành ác quỷ, rồi lại còn mãi không chịu xuống Âm tào Địa phủ. Đưa cô ta vào địa ngục Hỏa Sơn là trừng phạt đúng tội. Đợi sau khi cô ta chịu phạt đủ trăm năm mới có thể đầu thai chuyển thế!"
Vừa nghe được đáp án này, tôi thấy Tử Long có vẻ giận dữ bèn nói: "Thật sự không thể châm chước sao? Tuy rằng cô ta đã biến thành ác quỷ, thế nhưng cũng chưa từng hại người, hơn nữa còn làm chuyện tốt! Nếu dựa theo tiêu chuẩn của mấy người để phán quyết hình phạt thì cũng quá là không có tình người rồi!"
Phán quan cũng nổi giận, quát lớn: "Ta cảnh cáo các ngươi, đây là quy định của Địa phủ, ta làm việc theo quy định. Ta cũng nể mặt các ngươi lắm rồi, nếu còn ngang ngược, không biết lý lẽ thì đừng trách ta vô tình!"
"Câm miệng!" Phán quan vừa dứt lời, Vương Lỗi liền hừ lạnh một tiếng, nhìn ông ta bằng ánh mắt phẫn nộ, nói: "Mẹ nó, cả một cái Địa phủ to như vậy, thế mà lại không nói tới đạo lý? Ai cho ngươi ngông cuồng như thế hả? Quỷ tốt quỷ xấu mà ngươi cũng không phân biệt được, ngươi có tư cách gì để làm phán quan của Âm phủ? Hôm nay Lỗi gia ta đã bắt gặp, vậy thì ta quyết phải đòi lại công bằng cho nữ quỷ kia. Ngươi không muốn thả đúng không, Lỗi gia ta sẽ đi tìm lão già Diêm Vương kia, để xem lão ta có thả hay không?"
Nói xong, Vương Lỗi đi về phía thập điện Diêm La. Mà phán quan thì đương nhiên biết Vương Lỗi là ai. Ông ta phẫn nộ là vậy, song vẫn cắn răng nhịn xuống, nói luôn: "Được, các ngươi đều nói rằng cô ta không phải ác quỷ, vậy ta sẽ cho cô ta cơ hội được đầu thai chuyển thế!"
Vừa nói xong, ông ta đã viết một thủ dụ bằng bút Âm Dương, đưa cho âm binh cầm đầu rồi nói: "Đưa cô ta về đây, cho cô ta đến lục đạo luân hồi để chuyển thế đầu thai!"
Nghe được đáp án này, tôi và Tử Long mới thở phào nhẹ nhõm. Đây là lời hứa của chúng tôi với nữ quỷ, cuối cùng cũng coi như làm được. Nhưng tất cả những điều này đều là công của Vương Lỗi.
Rốt cuộc anh ta có thân phận thế nào? Đến ngay cả phán quan cũng không làm gì được anh ta? Đồng thời, trong lòng tôi cũng không ngừng cảm thán, đó là người sợ kẻ ác, quỷ cũng sợ kẻ ác! Tuy rằng phán quan có quyền lực rất lớn trong Âm tào Địa phủ, thế nhưng ông ta cũng sợ kẻ không ngán chuyện như Vương Lỗi.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi Quỷ Môn Quan, trở lại dương gian. Hồn của tôi vừa về đến căn nhà của lão quỷ thì lập tức tiến vào trong thể xác của mình.
Sau khi cảm giác choáng váng qua đi, tôi mới từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt ra, tôi nhìn thấy lão quỷ đang ở bên cạnh bảo vệ. Nhìn thấy lão, tôi tức thì giận tím mặt, đứng bật dậy tóm lấy cổ áo lão, quát: "Lão quỷ, chúng tôi đã tin tưởng ông, vậy mà ông lại dám bán đứng chúng tôi, tiết lộ chuyện chúng tôi xuống Địa ngục Cửu U cho tôn chủ Linh tộc! Ông có biết suýt chút nữa thì chúng tôi đã không thể về đây được rồi không! Tên khốn nhà ông, hôm nay nếu tôi không giết ông, sau này ông cũng sẽ hại chết chúng tôi thôi!"
Lão quỷ hoàn toàn ngơ người trước sự phẫn nộ của tôi. Đợi tôi nói dứt lời, lão vội vã lắc đầu, hỏi lại tôi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Lý Sơ Cửu, cậu làm gì vậy? Tôi vẫn luôn ở đây bảo vệ thân xác của cậu và Tử Long, chưa bao giờ rời khỏi căn nhà này nửa bước, sao có thể đi báo tin cho tôn chủ Linh tộc được? Hơn nữa, tôi cũng đã bảo với cậu là tôi đã hối cải để làm con người mới rồi mà. Lẽ nào tôi khiến mấy cậu không thể tin tưởng như vậy sao?"
Lúc này Tử Long cũng tỉnh táo lại. Anh ấy đứng dậy, lạnh lùng nhìn lão quỷ, nói: "Tôi vẫn luôn cho ông cơ hội, thế nhưng tại sao ông lại muốn làm như vậy? Tôi và Sơ Cửu không so đo những tội lỗi trước kia của ông. Nhưng ông hay lắm, không chỉ không biết cảm ơn, suýt chút nữa còn hại chết chúng tôi thêm một lần nữa! Lòng dạ ông đã ác độc vậy, sao tôi còn dám giữ ông lại nữa?"
"Hai người mau dừng tay, thả ông ấy ra!" Mà ngay vào lúc tôi tức giận muốn ra tay, Diệp Chu Tinh đột nhiên lao vào phòng, ngăn chúng tôi lại: "Không phải lão quỷ, là một người khác bán đứng hai người!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận