Sau khi nghe thấy Chu Tước ra lệnh tàn sát, tôi biết rằng mình không thể nào tiếp túc ẩn náu được nữa. Đây là những thôn dân tôi khổ cực tu luyện mười năm để bảo vệ, há có thể để hắn tàn sát họ ngay trước mắt mình?
Tôi nháy mắt với Dương lão thất một cái, anh ta tức thì đứng ở bên cạnh tôi, thêm một đệ tử Linh tộc nữa, ba người chúng tôi hợp thành một nhóm. Linh tộc không mang nhiều người đến lắm, hầu hết đều đang ngăn cản ở đầu thôn không cho người bên ngoài vào.
Bởi vậy cho nên phân nhóm để đi lục soát cũng rất ít, chỉ có sáu bảy nhóm. Tôi với Dương lão thất cố tình đi sau cùng, nhân lúc các nhóm đang tản ra, tôi bèn thì thầm vào tai anh ta: "Lão Thất, lát nữa chúng ta sẽ âm thầm ra tay. Hắn muốn giết người dân thôn Ma Câu của tôi, vậy thì tôi sẽ bắt tất cả bọn chúng phải chôn theo. Đến lúc đó không được để bất cứ ai sống sót, có cơ hội là phải giết ngay!"
"Dạ." Dương lão thất nghiêm túc gật đầu, xốc tinh thần lên, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đánh nhau một trận thoải mái rồi.
Lúc này Thanh Long và Chu Tước đang quan sát toàn thôn, tựa như đang muốn tìm ra cội nguồn của trận pháp. Thấy hai người họ không đi tìm cùng nhau, tôi vội vàng mừng thầm, như vậy thì cơ hội để chúng tôi có thể ra tay sẽ lớn hơn.
Các nhóm lục soát khác đã bắt đầu động thủ, chia nhau đi lục soát từng căn nhà một. Còn tôi và Dương lão thất thì dưới sự dẫn đường của một đệ tử Linh tộc khác cũng bước chân vào một căn nhà.
Tôi nhớ rất rõ ràng, căn nhà chúng tôi đang lục soát chính là nhà của chú Tư. Tất cả vẫn còn quen thuộc như xưa, lúc đẩy cửa đi vào, bên trong đều là mạng nhện và bụi đất, bầu không khí tràn ngập mùi mốc ngai ngái.
"Tôi đi lục soát bên trong, các cậu lúc soát những phòng khác, nhớ lục soát kĩ vào, tuyệt đối đừng bỏ qua chỗ nào hết!" Đệ tử Linh tộc dặn dò một tiếng rồi cất bước vào trong phòng.
Hắn ta vừa mới đi vào, tôi bèn nối gót theo. Tên đệ tử Linh tộc này vẫn rất cảnh giác, sau khi thấy tôi đi vào thì nhíu mày, quát lớn: "Không phải tôi đã bảo hai người đi lục soát các phòng khác sao? Cậu đi theo tôi làm gì? Bên trong thôn này là an toàn rồi, chẳng đến lượt cậu phải sợ đâu!"
"Tao đâu có sợ!" Tôi lắc đầu, nở một nụ cười quái đản, sau đó đột ngột chuyển đề tài, lạnh lùng nói: "Tao chỉ là muốn giết mày mà thôi!"
"Mày... rốt cuộc mày là ai?" Tính cảnh giác của tên đệ tử Linh tộc này rất cao, sau khi bị tôi uy hiếp thì vội vã lùi về sau một bước, đồng thời giơ kiếm ngắn nhắm ngay về phía tôi, nhìn tôi với vẻ cảnh giác cao độ.
Tôi nở một nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng tiếp lời: "Vậy tao sẽ để cho mày chết rõ ràng chút, tao chính là người mà chúng mày trăm phương ngàn kế muốn tìm cho bằng được - Lý Sơ Cửu!"
"Lý Sơ Cửu, là mày, hóa ra lại là..." Tên đệ tử Linh tộc nghe thấy tên tôi bèn tức thì há miệng định kêu lên.
Sao tôi có thể cho hắn cơ hội đó được, hắn ta còn chưa kịp kêu lên, tôi đã vọt tới trước mặt hắn, nhanh như cắt bóp lấy cổ hắn rồi vặn gãy.
Sau khi giải quyết xong người này, Dương lão thất cũng bước vào, tháo khăn trùm đầu xuống, thở dài một hơi, cất giọng mắng: "Đội cái này trên đầu đến là khó chịu! Chẳng khác nào tự đày đọa bản thân, cũng chẳng biết đám Linh tộc nghĩ kiểu gì mà lại bắt đội cái khăn trùm đầu này nữa!"
Đệ tử Linh tộc đều mặc trang phục như vậy, nói thật là tôi cũng không thấy quen, cảm giác hít thở không được thoải mái cho lắm. Nhưng như vậy cũng có lợi cho việc chúng tôi trà trộn vào trong đội quân của Linh tộc.
Tôi cũng tháo khăn trùm đầu xuống, hít thở sâu mấy cái rồi lên tiếng: "Lão Thất, tình cảnh của chúng ta hiện giờ rất tệ. Trong thôn toàn bộ đều là người Linh tộc. Những người khác không vào được, khi họ tìm thấy những thôn dân còn sống kiểu gì cũng sẽ có một trận ác chiến. Lát nữa anh phải nhớ lấy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì giữ lấy mạng sống mới là quan trọng nhất. Người lợi hại nhất ở đây là Thanh Long và Chu Tước, bọn họ muốn hợp lực giết tôi cũng không phải chuyện dễ dàng. Chỉ khi anh an toàn thì tôi mới không phải lo lắng gì nữa, mới có thể dứt khoát chiến đấu với họ một trận!"
Dương lão thất hiểu ý tôi muốn nói, nên lần này cũng không cố chấp nữa mà chỉ gật đầu rồi nói: "Anh Cửu, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ không khiến anh phải phân tâm đâu."
"Vậy thì tốt, có thế nào cậu cũng nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt đấy." Tôi dặn dò thêm lần nữa rồi lại đội khăn trùm đầu lên, tiếp tục đi ra khỏi cửa tìm những phân nhóm khác.
Lúc chúng tôi đi ra chỉ có hai người, nhưng những nhóm khác hình như không để ý mấy. Tôi vẫn luôn chú ý động tĩnh của Chu Tước và Thanh Long, nhìn thấy bọn họ vẫn còn đang tìm trận pháp trong thôn, bấy giờ mới tạm yên tâm.
Sau khi trông thấy một nhóm đệ tử Linh tộc bước vào căn nhà cách vách, tôi và Dương lão thất bèn lẻn đi theo. Chúng tôi vừa đi vào, nhóm người đó đã phát hiện ra chúng tôi.
Người đứng đầu nhóm đương nhiên là không nhận ra chúng tôi, chỉ trêu đùa như có như không: "Các chú đi ra chỗ khác mà tìm đi, đừng cướp công lao của bọn anh!"
"Ha ha ha..." Tôi cười quái đản, đi từ từ về phía chúng, "Tao không cướp công lao của chúng mày, tao muốn mạng chó của chúng mày hơn!"
Ba người này ngay lập tức phát hiện ra điều bất thường. Không để chúng kịp phản ứng lại, tôi và Dương lão thất đều đồng thời ra tay, không cho chúng bất cứ cơ hội nào có thể đánh trả, một chiêu là giải quyết xong.
Dương lão thất lau vết máu trên con dao găm, kích động nói: "Anh Cửu, nói chứ giết đám oắt con này, tôi chẳng hề có cảm giác tội lỗi, ngược lại lại còn rất kích động nữa là đằng khác!"
"Ha ha ha!" Tôi bật cười, "Giữ sức đi, lát nữa còn nhiều người phải giết lắm. Bọn chúng là tà đạo, làm chuyện thương thiên hại lý, chết là đáng!"
"Vâng." Dương lão thất lại gật đầu, sau đó chúng tôi tiếp tục đi tìm những nhóm khác. Thôn Ma Câu vốn dĩ cũng không rộng lắm, có hai nhóm có tốc độ lục soát khá nhanh.
Chỉ trong thoáng chốc mà đã lục soát được nửa thôn. Mà càng đi về phía sau, dấu hiệu của người sống lại càng rõ ràng. Trên mặt đất được quét rất sạch sẽ, những chỗ bỏ hoang trước đây gần như đều được khai phá thành miếng đất thửa ruộng.
Không chỉ có rau củ mà còn có cả lúa nước hoa màu. Tôi ngó thử rau củ trên đất, rất tươi, nhưng chất lượng không được tốt cho lắm. Không phải do mùa đông, mà là do chịu ảnh hưởng từ màn sương quỷ bao trùm bên ngoài.
Mà lúc này lại đang có hai nhóm người đều tụ tập phía trước một căn nhà, đây là căn nhà được xây bằng gạch duy nhất trong thôn, so với các căn nhà khác thì đẳng cấp rõ ràng đã tăng lên nhiều.
Căn nhà bằng gạch này tôi quen đến không thể nào quen thuộc hơn được. Đây chính là nhà của trưởng thôn, ngoài sân được quét tước rất sạch sẽ, vừa nhìn là đã biết thường ngày đều có người ở.
Hai nhóm đệ tử Linh tộc này tranh nhau một trận, nhóm thắng xông vào trước. Bọn chúng đều muốn tìm thấy người còn sống sót ở thôn Ma Câu để cướp đoạt phần công lao này.
Bọn chúng đã đi tra soát được hơn một nửa thôn mà vẫn không nhìn thấy người sống, vậy có nghĩa là họ đã trốn đi, chắc chắn sẽ không ở trong nhà. Tôi thấy nhóm bị thua kia đã đi lục soát căn nhà khác, nên cũng đi theo vào trong nhà trưởng thôn.
Quả nhiên, sau khi chúng tôi bước vào, người bên trong lập tức gào lên: "Cút, đây là chỗ bọn tao phát hiện ra trước! Đừng hòng cướp địa bàn của bọn tao! Có điều nếu như bọn tao tìm được người sống sót ở trong thôn thì có thể tặng một người cho mày tha hồ giày vò!"
"Ha ha ha!" Nghe thấy hắn nói vậy, tôi nổi cơn giận, sau khi cười lạnh một tiếng, tôi chậm rãi áp sát hắn. Hắn còn chưa hoàn hồn lại thì tôi đã giơ dao găm trong tay lên, cứa một đường rạch ngang cổ họng hắn.
Cùng lúc đó, Dương lão thất cũng đã giải quyết xong hai tên còn lại. Tôi nhìn bọn chúng ngã xuống đất, lạnh lùng cất tiếng: "Nhớ cho kỹ, tao là Lý Sơ Cửu! Đây là nhà của tao, không ai có thể làm hại người trong thôn ngay trước mặt tao. Bất kể là ai, tao cũng tuyệt đối không cho phép!"
Bọn chúng ngã vào trong vũng máu, hai mắt mở to trừng trừng, đọng lại trong đó là nỗi khiếp sợ và không cam lòng, cuối cùng thân thể co giật, hai chân hơi đạp một chút rồi cũng tắt thở.
Tôi nhẩm tính, bây giờ chúng tôi đã giải quyết được hai nhóm. Trừ nhóm của chúng tôi ra thì còn lại bốn nhóm nữa. Nếu như chúng tôi tiếp tục ám sát chúng thì những người còn lại sẽ phát hiện ra ngay.
Nhưng trước lúc đó, tôi nhất định phải tìm được những thôn dân còn sống sót kia đã. Trưởng thôn đã chết đuối dưới sông, cộng thêm dấu hiệu có người sống ở trong thôn, hiện giờ tôi hoàn toàn có thể xác định rằng thôn Ma Câu vẫn còn có người sống.
Chỉ có điều không biết là còn bao nhiêu người sống sót đây.
Lúc chúng tôi đi ra, những nhóm còn lại đã lục soát đến cuối thôn. Căn nhà phía sau cùng chính là nhà văn hóa thôn. Đi qua nhà văn hóa chính là ngọn núi kinh khủng kia!
Đến giờ trong lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên, không phải vì lo lắng oan hồn bên ngoài mà là tôi đang nghĩ đến Quỷ đế kia. Chúng tôi đã vào trong thôn rồi mà Quỷ đế vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Chẳng lẽ hắn không có ở trong thôn? Nhưng nếu như hắn ở bên ngoài thì cũng phải có động tĩnh gì rồi chứ?
Lúc tôi hoàn hồn lại, một nhóm đệ tử Linh tộc đã đứng trước một căn nhà cũ nát, ngói trên nóc nhà cũng đã rơi xuống lỗ chỗ, thậm chí vách tường bằng gỗ cũng đã bắt đầu tróc ra.
Mà chỗ ở cửa lại có không ít mạng nhện, xem chừng có vẻ rất mỏng. Mà căn nhà này... lại chính là nhà của tôi, từng viên ngói từng viên gạch tôi đều quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Lúc này nhóm đệ tử kia đã đẩy cửa đi vào. Tôi vội vàng đuổi theo, không nói hai lời liền giải quyết hết cả ba người bọn chúng, không cho chúng bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Căn phòng quen thuộc, cách bày trí quen thuộc, tất cả vẫn còn được lưu giữ đầy sống động trong ký ức của tôi. Cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua cũng không thể nào quên được.
Trong lúc tôi định bước vào phòng mình, bên ngoài đột nhiên có người kích động hô lên: "Tôi tìm được rồi, tìm được rồi này! Mọi người mau tới đây, căn nhà cũ này hình như có người sống!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận