Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 792: Chuyện cũ của thầy mo

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
So với đám người mặc áo bào đen đến từ đại bản doanh Linh tộc này, tôi lại thích Linh Trường Sinh và Thanh Long hơn. Đám người mặc áo bào đen ẩn nấp ở đảo Trường Sinh này không coi ai ra gì, giọng điệu ngông cuồng ngạo mạn.
Từ cách nói có thể nghe ra được, thái độ của bọn chúng đối với Đạo giáo rất không hữu hảo! Có thể tưởng tượng ra đệ tử Linh tộc cũng như vậy, đám cao nhân trưởng lão hộ pháp chắc chắn cũng tràn ngập thù hằn với Đạo giáo. Bởi vì đây không phải trường hợp cá biệt, mà là bầu không khí căm hận và mối thù sống chết nhiều năm nay trong nội bộ Linh tộc.
Nhưng với đạo hạnh hiện giờ của tôi, nếu liều chết một trận, chắc chắn còn có thể đánh bại cả Linh Trường Sinh. Cho nên tôi hoàn toàn không thèm để tâm đến ba tên mặc áo bào đen Linh tộc không coi ai ra gì đứng trước mặt.
Dưới sự khiêu khích của tôi, ba tên mặc áo bào đen đều giận dữ. Sau khi lạnh giọng hô to một tiếng "muốn chết", tên mặc áo bào đen cầm đầu trực tiếp phát động tấn công nhằm về phía tôi. Vũ khí trên tay hắn là một thanh loan đao tinh xảo, rất nhỏ nhưng cũng rất sắc bén, đây có lẽ là vũ khí bản môn của Linh tộc.
Có thể nhìn ra, thực lực của bọn chúng không kém, chỉ vài bước đã xông tới trước mặt tôi, cơ thể đột nhiên vọt lên, loan đao cứ vậy nhắm thẳng mặt tôi bổ xuống! Chỉ thấy một luồng ánh sáng lạnh loáng qua trước mặt, tốc độ nhanh đến kinh người!
Tôi cười nhạt, đồng thời bước sang bên cạnh một bước, giơ chân đá vào bụng hắn ta. Tên mặc áo bào đen bổ hụt xuống khoảng không, lập tức bật người lên không trung, vừa hay né được đòn tấn công của tôi.
Hắn vừa đáp xuống bên trái, loan đao trong tay đã lần nữa lướt qua cổ tôi, lại một luồng sáng lạnh lóe lên! Tôi không nhượng bộ, dấn người lên trước, đánh mạnh một quyền vào ngực hắn.
Tên mặc áo bào đen cầm đầu không kịp tránh né, vội vã dùng tay còn lại chắn trước ngực. Một tiếng ầm vang lên, hắn ta bị tôi đánh lùi lại mấy bước.
Đến khi hắn đứng vững lại, tôi trông thấy đôi mắt hở ra của đối phương tràn ngập sự phẫn nộ. Hắn hừ lạnh một tiếng, lần nữa xông vào tôi, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, tay múa loan đao không một kẽ hở, từng luồng ánh sáng lạnh lướt qua người tôi.
"Hừ! Phải công nhận, quả thực các ngươi không cùng một cảnh giới với đám đệ tử Linh tộc bên ngoài! Các ngươi co đầu rụt cổ quá lâu, vốn chẳng biết gì về sự thay đổi ở thế giới bên ngoài, cũng không biết hiện giờ Đạo giáo đã mạnh đến thế nào? Đêm nay, ta sẽ thay Đạo giáo diệt trừ cái dáng vẻ ngạo mạn của các ngươi!" Tôi hừ lạnh, lùi lại một bước, đồng thời đánh ra một chưởng về phía hắn!
Trong khoảng khắc, chân khí Huyền Chân trong cơ thể nhanh chóng phun trào, một luồng gió mạnh mẽ đánh thẳng vào tên mặc áo bào đen. Hắn còn chưa tiến đến gần tôi đã bị chân khí Huyền Chân đánh trúng, đầu tiên là đánh vào loan đao của hắn, tiếng kim loại chói tai vang lên, đối phương lập tức bay ngược ra sau.
Loan đao cũng rời khỏi tay, sau đó tôi bắt được cán đao ngay giữa không trung. Tên mặc áo bào đen vừa rơi xuống đất, lúc này tôi đã xuất hiện trước mặt hắn, không đợi tên đó đứng lên, loan đao trong tay tôi đã trực tiếp đâm xuyên qua vai đối phương.
Lực tay không nhỏ, một phần mũi đao cắm xuống mặt đất bên dười, ghim sống hắn trên mặt đất. Mũi dao của loan đao rất nhỏ, lại là vũ khí hình cung, hắn không dám cố rút đao ra. Nếu ngoan cố rút đao chắc chắn sẽ khiến cho vết thương càng nghiêm trọng hơn!
Tôi dẫm chân lên ngực hắn, lạnh giọng nói: "Ta đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta! Các ngươi trốn chui trốn lủi trên đảo Trường Sinh, hoàn toàn biến thành đám ếch ngồi đáy giếng rồi. Bất cứ một đệ tử nào của Đạo giáo cũng có thể đánh bại ngươi! Nói cho ngươi biết một điều, Đạo giáo bây giờ khác xưa nhiều rồi!"
Chân tôi bắt đầu tăng lực, tên áo bào đen cầm đầu rất khó chịu, nhưng không dám vùng vẫy kịch liệt, chỉ đành dùng ánh mắt phẫn nộ trừng tôi. Tôi vốn không định giết hắn, mà chỉ muốn đạp đổ uy phong của bọn chúng mà thôi.
Dù gì, tôi cũng còn muốn chúng dẫn tôi đến đại bản doanh của Linh tộc nữa mà.
Tiếp đó tôi nhìn hai tên mặc áo bào đen còn lại cười nhạt, ngoắc tay về phía chúng: "Hai ngươi, cùng nhau lên đi!"
"Giết hắn!" Một tên trong đó giận dữ thét lên, đồng thời giơ loan đao xông về phía tôi. Tôi không lùi lại mà tiến tới trước, tốc độ nhanh hơn bọn chúng, loan đao trong tay còn chưa hạ xuống, tôi đã đánh lên ngực mỗi tên một quyền.
Cơ thể chúng giống như con diều đứt dây, cùng bay ngược ra sau, nặng nề đập vào vách đá trước mặt. Rầm một tiếng, tấm bia đá dựng trước cửa bị va phải đổ sụp xuống đất, vừa hay đè chúng bên dưới.
Bọn chúng đều đeo mặt nạ nên không có máu tươi phụt ra, chỉ trông thấy từng giọt máu thấm qua mặt nạ nhỏ xuống. Còn nơi bia đá bị bật lên kia thì lộ ra vài khúc xương trắng.
Năm đó lão đánh cá dùng cá vảy đen hại chết tất cả thôn dân, có lẽ ông ta đã đem xác của bọn họ chôn xuống dưới bia đá này. Kể từ đó, lão đánh cá coi thôn Trường Sinh là nơi hiến tế phản lão hoàn đồng của lão.
Sau khi giải quyết xong ba tên đó, tôi mới nhìn về phía lão đánh cá, cười lạnh nói: "Ông dùng cá vảy đen để hại bạn tôi, bây giờ giao thuốc giải ra đây! Đừng cò kè mặc cả, nếu không tôi sẽ khiến ông chết rất khó coi đấy!"
Sức mạnh thầy mo trước kia của lão đánh cá thế nào tôi không rõ, chỉ biết hiện giờ ông ta chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi. Loại tà thuật phản lão hoàn đồng này vẫn chưa hoàn thành triệt để, ông ta chỉ là hoán đổi được thân xác, chứ sức mạnh vẫn chưa được thừa hưởng lại.
Lão đánh cá vốn cầm trong tay một thanh trường đao, sau khi nghe tôi nói thế, trường đao rơi thẳng xuống đất, ông ta híp mắt nhìn tôi: "Trên thế giới này chỉ có tao biết cách chữa trị cá vảy đen, ngoại trừ tao ra không có bất kỳ kẻ nào cứu được bọn mày! Lý Sơ Cửu, mày không uy hiếp được tao đâu, tao sống sót rời khỏi đây thì bạn mày mới có thể sống được!"
"Muốn chết!" Tôi giận dữ, xông thẳng tới, giơ chân đá vào bụng ông ta. Một hai phút sau, lão đánh cá mới ngẩng đầu lên, lau máu ở khóe miệng, vẻ mặt hung dữ nhìn tôi, điên cuồng cười lớn: "Lý Sơ Cửu, giết tao đi! Mày ra tay đi, chuyện đã đến nước này, tao đã không mong sống sót rời khỏi đây rồi. Nhưng có thể kéo theo hai kẻ đi cùng, tao cũng đủ lời! Giết đi, nếu không tao khinh thường mày, ha ha..."
Không sợ kẻ ngang ngược, chỉ sợ kẻ không thiết sống! Câu này dùng trong trường hợp bây giờ quả thực rất hợp. Lão đánh cá hại không ít người, đáng chết, tôi cũng không muốn tha mạng cho ông ta.
Nhưng nếu bây giờ tôi giết tên này thì sẽ hại đến lão quỷ và người nuôi thi Lạc. Cá vảy đen phát tác rất đặc thù, cơ thể sẽ tự thối rữa, gần giống với cổ độc, nhưng lại khó giải quyết hơn so với cổ độc.
Đối mặt với lão đánh cá không sợ chết kia, tôi lại có phần bị động, đang không biết phải nói thế nào thì người nuôi thi Lạc bỗng nhiên tỉnh lại: "Sơ Cửu, để tôi nói chuyện với ông ta!"
Cơ thể Lạc có vẻ không có gì đáng ngại, chỉ có chỗ cánh tay là bị anh ta cạy vảy cá ra, máu thịt đã bắt đầu xuất hiện vết thối rữa. Miệng vết thương không chảy máu nữa, nhưng vẫn có dịch mủ tanh hôi rỉ ra.
Tôi cởi dây thừng trên người anh ta ra, Lạc cười cười rồi mới đi tới trước mặt lão đánh cá, nhìn ông ta một lượt, sau đó lắc đầu nói: "Tôi cứ tưởng rằng mình là vu sư Đại Mạc cuối cùng, mấy năm nay cũng luôn tìm kiếm người trong tộc. Trong trí nhớ thời thơ ấu của tôi luôn xuất hiện cảnh tượng này. Người tộc chúng ta ở trên đỉnh núi tuyết thần thánh, múa cùng với gió, cầu phúc nuôi ưng! Mười dặm núi tuyết, trăm dặm thảo nguyên, đều có bóng dáng chúng ta. Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ấy, tôi đều không kìm được mỉm cười, có điều nghĩ rồi lòng tôi lại thêm khó chịu. Tại sao tộc chúng ta lại bị diệt vong, tại sao chúng ta lại biến mất?"
Lạc nói đến đây, cảm xúc có phần kích động, nét mặt u sầu, nhất là đôi mắt càng bi thương không nói nên lời! Một người đàn ông trung nghĩa như anh ta, bình thường cực kỳ trầm tĩnh. Nhưng sâu trong nội tâm của người đàn ông trầm tĩnh ấy luôn cất giấu một quá khứ mềm yếu, nhạy cảm.
Lão đánh cá bị Lạc nói có phần cảm thấy hổ thẹn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, lúc này Lạc hét lên: "Nhìn vào mắt tôi? Nói cho tôi biết, tại sao ông lại biến thành bộ dạng ngày hôm nay? Vu sư Đại Mạc chúng ta trước nay không bao giờ làm chuyện xấu, một lòng cầu phúc cho những người dân du mục. Sao ông lại có thể nhẫn tâm giết chết bao nhiêu người dân vô tội của thôn Trường Sinh như vậy? Lẽ nào ông không sợ... tổ tiên dưới suối vàng mà biết, sẽ không nhắm mắt được hay sao?"
Lúc này Lạc đã vô cùng giận dữ, từng câu từng chữ gần như thét lên. Tôi có thể hiểu tâm tình của anh ta, không dễ gì mới tìm được một người trong tộc. Đáng lẽ là cuộc gặp trùng phùng vui mừng, thế nhưng lại không ngờ người tộc mình đã biến thành một kẻ xấu tội ác tày trời.
Tức nước vỡ bờ, đứng trước sự chất vấn của Lạc, lão đánh cá cũng bộc phát, ánh mắt trợn trừng nhìn Lạc, vẻ mặt hung tợn, cười lạnh nói: "Đúng vậy? Tao cũng luôn tự hỏi chính mình, tại sao tộc chúng ta chưa từng làm điều xấu, mà cuối cùng lại rơi vào kết cục diệt vong, còn những kẻ tội ác tày trời thì lại sống tốt đến vậy! Tao không cam tâm, tao cũng muốn trường sinh bất tử, cũng muốn hưởng thụ mọi điều khoái lạc trên đời, cho dù phải giết rất nhiều người! Ha ha..."
Lúc này, lão đánh cá đã như hoàn toàn phát điên, nói tới sau cùng thì phá lên cười thất thanh.
"Bốp!" Tiếng cười của lão đánh cá còn chưa dứt, Lạc đã tát cho ông ta một cái, nghiêm nghị nói: "Người như ông không xứng là vu sư Đại Mạc! Cho dù tất cả vu sư Đại Mạc chết hết, chúng tôi cũng sẽ giữ phong độ và khí phách đến cùng! Tôi tuyệt đối sẽ không để... ông hủy hoại vinh quang và thanh danh của vu sư Đại Mạc!"

Bình Luận

0 Thảo luận