Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 528: Cửa vãng sanh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Bên trong đường hầm này vẫn tối đen như mực, căn bản không thể nhìn rõ thứ gì, thỉnh thoảng còn có gió lạnh từ bên trong thốc ngược ra.
A Cẩu có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm tối, thế nên anh ta đi trước mở đường, tôi ở giữa, lão quỷ và Đông Tử ở phía sau bọc hậu.
Vừa tiến vào đường hầm này đã cảm thấy bên trong rất âm u và lạnh lẽo, cho dù chúng tôi mặc áo bông dày cộp vẫn cảm nhận được cái lạnh xấu xương. Nhất là những cơn gió lạnh thổi thốc ra từ bên trong, chẳng khác nào cầm dao cứa lên mặt chúng tôi.
Nhưng bên trong lối đi này không hề ẩm ướt, chắc hẳn là do được thông gió quanh năm! A Cẩu đi ngay phía trước, bước đi rất dè dặt, mỗi một bước đều thăm dò từng chút, chỉ sợ trong lối đi này có bẫy rập.
Mà sau khi tiến vào lối đi này, tôi phát hiện ra không gian bên trong càng lúc càng rộng, cũng không phải do con người khai phá, mà là một hang động được hình thành tự nhiên. Tôi còn dùng tay sờ vào vách núi hai bên, toàn là vách đá lồi lõm không đồng đều, không hề có dấu vết đẽo gọt của con người, cũng không mọc rêu xanh.
Càng đi vào bên trong thì không gian càng rộng, một kiểu hang dung nham điển hình. Tôi dùng đèn pin chiếu sáng để quan sát tình hình bên trên hang động, phát hiện ra bên trên cũng được hình thành tự nhiên, giống như từng cây măng đá treo ngược trên đầu, thêm cả vòm hang không đồng đều, vừa nhìn đã biết là hang động tự nhiên rồi!
Có lẽ không ai ngờ được rằng bên trong núi Chung Nam rỗng ruột.
Đi được khoảng mười mét, bên trong vẫn đen như mực, không nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào. Thế nhưng hang động này không bằng phẳng, mà liên tục hướng lên trên.
Theo phán đoán trước đó của tôi, hướng đi của hang động này là sang bên trái, điểm cuối của bên trái chính là giếng trời rộng cả trăm mét. Qua được giếng trời đương nhiên sẽ là ngọn núi cô độc cao đến lẫn cùng với mây ở phía đối diện.
Đi được khoảng mười phút, chúng tôi không phát hiện ra điều gì bất thường, càng không có bẫy rập nào hết, tất cả thuận buồm xuôi gió. Đi tiếp khoảng mười phút nữa, A Cẩu ở phía trước đột nhiên vẫy vẫy tay, ra hiệu cho chúng tôi dừng lại: "Đợi đã, hình như phía trước có người!"
A Cẩu bất thình lình bật ra một câu như vậy khiến chúng tôi lập tức thấy căng thẳng, đèn pin cũng chiếu ngay về hướng ấy, nhưng A Cẩu chắn ở phía trước nên chúng tôi cũng không nhìn rõ được tình hình.
A Cẩu không nói gì, nheo mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Nhìn khoảng một hai phút gì đó, anh ta lắc đầu cười khổ: "Tôi cũng không nhìn rõ nữa, nhưng tôi cảm thấy không ổn lắm, mọi người nhớ cẩn thận!"
Sau khi nhắc nhở, A Cẩu tiếp tục đi trước dẫn đường. Lúc này đây, tôi cũng tiện đà tiến lên phía trước vài bước, vừa vặn sánh vai cùng A Cẩu đi mở đường. Đợi khi đi qua khúc ngoặt trước mắt, thứ xuất hiện trước mặt chúng tôi hóa ra là một cầu thang bằng đá!
Cầu thang đá này hướng thẳng tắp lên trên, cao khoảng mười mét. Đầu cuối của cầu thang này dẫn tới một mặt phẳng nhô ra từ vách đá.
Mặt sân này chiến khoảng một nửa hang động, đem lại cảm giác như kết cấu nửa tầng hai của các căn nhà chồng tầng. Các bộ phận khác của khác của hang động này trống huơ trống hoác, ngoài một số đá vụn ra, gần như không nhìn thấy thứ gì khác, thậm chí còn có cảm giác hoang vu đến cả cây cỏ cũng không mọc nổi,
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt phẳng cao gần mười mét kia, loáng thoáng thấy có ánh sáng màu trắng từ phía trên lọt xuống. Không chỉ như vậy, tôi còn cảm nhận được gió lạnh thấu xương từ trên mặt phẳng kia thổi xuống.
Sau khi thăm dò rõ ràng tình hình của hang động, tôi mới nhắc nhở họ: "Cẩn thận đấy, cầu thang đá này do con người xây dựng nên, không phải được hình thành tự nhiên đâu. Điều này chứng tỏ phía trên kia có gì đó! Lát nữa tôi đi trước dẫn đường, mọi người cách tôi khoảng hai mét. Đến lúc ấy gặp phải nguy hiểm gì cũng có cơ hội lui ra ngoài!"
"Sơ Cửu, cẩn thận đấy!" Lão quỷ ở phía sau nhắc nhở một câu, tôi gật gật đầu đáp lại rồi mới đi về phía cầu thang bằng đá.
Tôi không dám khinh suất mà bước đi rất cẩn thận, dè dặt, chỉ sợ không chú ý sẽ giẫm vào bẫy rập. Nhưng tôi đi được mười mấy bước rồi mà vẫn chưa có điều gì bất thường xuất hiện.
Lúc này lòng tôi cũng thả lỏng hơn, bèn đẩy nhanh tốc độ. Đợi khi hết bậc thang đá cuối cùng, tôi mới phát hiện ra cầu thang này có tổng cộng bảy bảy bốn chín bước.
Không cần nghi ngờ gì thêm, thiết kế của cầu thang này cũng được xây dựng theo số lượng bậc của Đạo môn. Mà đến khi bước tới mặt sân nhô ra giữa không trung, tôi lập tức chấn động vì cảnh tượng trước mặt mình!
Chỉ thấy trên vách đá của hang động có tới mấy chục lão đạo sĩ đang ngồi khoanh chân. Có thể nhìn ra được tuổi tác của họ khá già vì tóc và râu đã bạc trắng cả rồi.
Nhưng họ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thiền nhập định, hai mắt nhắm hờ, giống như đang ngủ vậy! Tôi không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào trên cơ thể họ, cũng không có âm khí hay mùi hôi của thi thể.
Ngược lại, nơi này có hơi thở Đạo gia rất nồng, những lão đạo sĩ này chắc đã rồi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà họ vẫn giữ được dung mạo như lúc sinh tiền!
Mà ở một bên vách đá khác của hang động khắc họa một bức tượng khổng lồ. Từ dung mạo của bức tượng này, bàn tay cầm phất trần, bộ đạo phục màu vàng trên người cùng lá bùa giắt trên hông.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây chính là tượng của Thái Ất Chân Nhân.
Mà vị trí chính giữa nơi hai vách đá này giao nhau còn có một cánh cửa đá kỳ lạ! Cánh cửa này được mở ra, nhưng giống như không có cửa, cứ đột ngột xuất hiện giữa vách đá như vậy đấy.
Nhưng từ góc độ của tôi nhìn ra thì chẳng nhìn được tình hình bên ngoài, do mây mù che phủ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trắng mơ hồ!
"Chắc hẳn đây là Thái Ất Chân Nhân rồi, còn những người ngồi ở phía đối diện chắc hẳn là các đời chưởng giáo từ trước tới nay của cung Thái Ất!" Đúng lúc này, lão quỷ mở lời trước: "Chẳng lẽ đây chính là Thần mộ trong truyền thuyết?"
"Ha ha..." Nghe thấy câu nói của lão quỷ, Đông Tử lập tức bật cười ha hả: "Nếu để người ngoài biết được Thần mộ mà họ tha thiết mong mỏi chỉ là một hang động rách nát, chắc sẽ hối hận đến xanh cả ruột mất! Thần mộ này sơ sài quá, đến cả một món đồ cũng không chừa lại! Con mẹ nó, chuyến này uổng công rồi!"
"Thực ra tôi đã nghĩ tới điều này từ lâu rồi, Thái Ất Chân Nhân là cao nhân đắc đạo, tuyệt đối không để đệ tử xây sửa huyệt mộ cho ông ấy đâu. Chỉ là tôi không ngờ Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân đơn giản đến mức này, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của tôi!" Lão quỷ cũng cười khổ và cảm thán một câu như vậy.
"Chỗ này chắc chắn không phải Thần mộ!" Tôi lập tức phủ nhận suy đoán của họ và nói: "Bức tượng trên vách đá này không phải cơ thể bằng xương bằng thịt của Thái Ất Chân Nhân, chỉ là tượng của ông ấy thôi. Vả lại, mọi người quên mất một điều, trong Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân có Cửu Đầu Sư! Đây mới là dấu mốc cơ bản nhất, trước tiên không nhắc tới Cửu Đầu Sư, chí ít cũng phải để lại pháp khí và đạo thuật! Nơi này chắc hẳn là nơi để các chưởng giáo của cung Thái Ất quy tiên thôi!"
"Những đạo sĩ nghèo khổ này, tôi thấy trên người họ cũng chẳng có pháp khí gì tốt đâu!" Mà khi tôi vừa dứt lời, Đông Tử đã trèo lên vách đá đối diện, giơ tay định chạm vào cơ thể của những đạo sĩ kia!
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi lập tức quát lên: "Đông Tử, dừng tay, đừng có động chạm lung tung!"
Thế nhưng câu nói này vẫn bị muộn, khi tôi ngăn cản Đông Tử, bàn tay của anh ta đã chạm tới cơ thể của một trong những lão đạo sĩ đó rồi! Chỉ với một cú chạm nhẹ, tôi nhìn thấy cơ thể của những lão đạo sĩ kia biến thành vô số đốm sao, giống như không phải cơ thể thực thụ mà chỉ là linh hồn đã suy yếu, vừa chạm vào là vỡ!
Chỉ trong thoáng chốc, cơ thể của mấy chục lão đạo sĩ biến thành vô vàn đốm sao trước mắt chúng tôi, bay thẳng về phía cánh cổng đá ở giữa!
"Đông Tử!" Tôi quát lên một tiếng với Đông Tử, Đông Tử giống như đứa trẻ làm sai, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Lão quỷ vẫn khá thích tính cách của Đông Tử, bèn nói đỡ cho anh ta: "Sơ Cửu, những người này chắc hẳn đã quy tiên từ lâu rồi. Bây giờ thân xác của họ quay về với trời đất, cũng coi như giúp họ giải thoát vậy."
Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, cũng không tiện nói gì thêm nữa. Dù sao thì thân xác mà các tiền bối Đạo môn để lại cũng bị Đông Tử phá hỏng rồi, về tình về lý, chúng tôi đều không nói được gì.
Tôi sợ Đông Tử tiếp tục động chạm lung tung nên dặn dò anh ta rất nghiêm khắc: "Đông Tử, nhớ lấy, đừng táy máy vào đồ đạc ở nơi này!"
Thực ra tôi hiểu được họ chứ, dù sao cũng là người người trộm mộ, sau khi xuống mộ, chân tay tự khắc không nghe lời bản thân nữa. Nhưng đây không phải huyệt mộ bình thường, đây là Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân!
Chúng tôi chỉ đến vì Cửu Đầu Sư chứ không phải vì muốn lấy bảo bối hay pháp khí bên trong Thần mộ. Từ khi đến Tần Lĩnh, tôi đã không có ý định lấy pháp khí trong Thần mộ. Thứ nhất là vì Cửu Đầu Sư, thứ hai cũng vì ngăn cản những quỷ kế đặc thù.
Nếu chúng tôi tìm được Thần mộ, tôi sẽ không để người khác phá hoại Thần mộ đâu!
Khi tôi vẫn đang dặn dò Đông Tử thì A Cẩu đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó, bèn nhảy lên vách đá! Tuy anh ta khá gầy gò nhưng thân thủ cực kỳ linh hoạt, sau khi nhảy lên, anh ta đứng ngay giữa cánh cổng đá!
Chúng tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Đông Tử đã dùng đèn pin chiếu sáng phần bên trên cánh cổng đá cho chúng tôi thấy. Nhờ có ánh đèn từ đèn pin, chúng tôi mới thấy trên phần đỉnh của cánh cổng này viết bốn chữ cổ: "Cửa Vãng Sanh"!
Ngay khi tôi nhìn chằm chằm vào mấy chữ này mà quan sát, A Cẩu đột nhiên hô lên một tiếng: "Anh Cửu, mọi người, mau nhìn xem, hình như bên ngoài cửa Vãng Sanh trồng hoa bỉ ngạn!"

Bình Luận

0 Thảo luận