Chúng tôi nhất trí kế hoạch, đều muốn tiến vào rừng Bất Lão này thăm dò. Mà vấn đề lớn nhất chúng tôi đang phải đối mặt bây giờ chính là đám rắn đen vảy sần trong rừng Bất Lão.
Loại rắn này cực độc, còn kinh khủng hơn cả rắn độc Miêu Cương dùng để luyện cổ. Đến cả tôi bị chúng cắn phải, cũng cần có thời gian mới khôi phục lại được. Lúc tôi vượt thập vạn đại sơn của Miêu Cương, côn trùng thú độc trong rừng cũng không ít.
Nhưng có lẽ chúng cảm nhận được khí tức trên người tôi nên đều tránh ra xa. Thế mà hôm nay gặp phải rắn đen vảy sần này, chúng chẳng những không sợ, lại còn gặp người là tấn công.
Tôi gần như bị cắn hai lần, cảm giác ấy thật sự quá khó chịu, có đánh chết tôi cũng không muốn bị cắn trúng lần nữa. Hơn nữa, lần này còn có Dương lão thất và A Cẩu cũng chuẩn bị đi vào.
Trong cơ thể bọn họ không có cổ Kim Tàm và Âm cổ, nếu như bị cắn thì rất có thể sẽ mất mạng.
Suy nghĩ một hồi mà mãi chưa ra cách nào. Tất cả mọi người đều bó tay, thật sự không nghĩ ra cách đối phó với đám rắn đen vảy sần này. Nếu như Lâm Y Y ở đây thì nói không chừng còn có cơ hội đuổi chúng đi!
Trầm mặc một lát, Dương lão thất bỗng nhiên lên tiếng: "Anh Cửu, tối hôm qua lúc ở nhà Phương Bình An, tôi phát hiện trong nhà bọn họ có lưu huỳnh, hơn nữa còn không ít! Rắn sợ lưu huỳnh, hai người chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay!"
Hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp truyền thống để đối phó với đám rắn độc này thôi. Ngoài lưu huỳnh, rượu hùng hoàng cũng có thể đuổi rắn, hiệu quả cũng rất tốt.
Tôi tính toán lộ trình đi về của Dương lão thất, hẳn là trong khoảng một tiếng có thể về đến nơi! Chủ yếu nhất là, trong những người bên cạnh tôi, lực chân của anh ta cũng coi như nhanh nhất, hẳn là có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Sau khi cân nhắc đến những yếu tố này, tôi mới đồng ý, nói: "Lão thất, anh đi nhanh về nhanh, đừng chậm trễ!"
"Được, anh Cửu, tôi đi ngay đây!" Dương lão thất ừ một tiếng, đứng dậy rời đi.
Sau khi anh ta đi rồi, tôi vẫn không thấy Tử Long trở về. Giờ đã là buổi trưa, ánh mặt trời rất mạnh, nhiệt độ cũng có chút ấm áp, cho dù ở nơi băng tuyết ngập trời này cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
"Anh Cửu..." Lúc này, A Cẩu cất tiếng gọi tôi. Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, A Cẩu cười bảo: "Anh Cửu, cậu bảo chúng tôi đi thăm dò tin tức Đạo môn Đông Bắc. Cậu đừng nói, chúng tôi thăm dò được thật rồi nha!"
"Ồ?" Tôi vừa nghe A Cẩu nói thế, lập tức hứng thú: "A Cẩu, nghe ngóng được tin gì à?"
A Cẩu gật đầu: "Khi chúng tôi đưa cha của Phương Bình An về, người nhà bọn họ đi tìm thầy chủ trì tang lễ suốt đêm. Nhưng thầy không dễ tìm, mãi đến khi chúng tôi đốt thi thể thành tro rồi, mới có mấy tên lừa đảo giang hồ đến chủ trì tang lễ! Đám đó đều là đạo sĩ giả mạo, lừa tiền người ta. Lúc ấy tôi với lão Thất nhận ra ngay, bắt được một tên trong số đó! Vốn định dạy cho hắn một bài học, nhưng lại vô tình phát hiện ra một tin tức!"
A Cẩu nói đến đây thì dừng một lát, nuốt nước bọt rồi nói tiếp: "Tên lừa đảo mà tôi với lão Thất bắt được nói, hiện tại hầu hết đạo sĩ phương Bắc và cả những người giao thiệp với Đạo môn, đều đến Thần Tiên Trai rồi! Thần Tiên Trai này chính là sào huyệt của Đại Thần môn, cũng nằm trong phạm vi lưu vực sông Tùng Hoa. Dựa theo lộ tuyến mà kẻ lừa đảo nói, hình như cách Phương Gia Đồn không xa, khoảng nửa ngày đường là đến được Thần Tiên Trai! Bọn họ vốn cũng muốn đi Thần Tiên Trai, nhưng không ngờ trên đường gặp phải đám tang, nên mới nghĩ thuận đường ghé vào lừa một ít tiền rồi đi tiếp."
Tin tức A Cẩu mang đến, không thể nghi ngờ là khiến tôi rất vui mừng. Lúc trước hoàn toàn không biết sào huyệt của Đại Thần môn ở đâu, chỉ biết ở trong phạm vi khu vực này, nhưng không biết cụ thể vị trí chính xác.
Bây giờ xem ra ông trời ưu ái chúng tôi rồi, có thể nói là hoàn toàn không tốn tí sức nào.
Khi nào điều tra rõ bí mật của rừng Bất Lão này xong, là chúng tôi có thể tiếp tục đi tìm hang ổ Thần Tiên Trai của Đại Thần môn. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, tôi cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Thời gian của chúng tôi không có nhiều, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt! Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ có Dương lão thất đem lưu huỳnh đến nữa thôi.
Sau khoảng mười phút, Tử Long cũng quay về. Tôi còn chưa kịp hỏi tình trạng của anh ấy thế nào thì đã bị vết thương trên cổ anh ấy làm cho kinh ngạc.
Tôi nhớ rõ ràng, ít nhất trên cổ anh ấy bị rắn độc cắn hai vết! Vùng thịt ở quanh vết thương hơi sưng tấy, mưng mủ. Nhưng chỉ sau một đêm ngắn ngủi, vết thương trên cổ anh ấy đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Tôi còn đang nghi hoặc, Tử Long đã hỏi: "Sơ Cửu, em không sao chứ?"
"Em không sao!" Tôi lắc đầu, vẫn không tin nổi nhìn vị trí trên cổ Tử Long. Trong lòng nghĩ kiểu gì cũng không ra, vì sao chỉ sau một đêm anh ấy đã có thể khôi phục lại như ban đầu?
Ngay cả thể chất đặc biệt như tôi, sau khi hút nọc độc rắn đen giúp Tử Long, qua cả một đêm vẫn chưa khôi phục lại được như cũ. Giờ cả miệng lẫn lưỡi vẫn còn hơi sưng, nói chuyện cũng không được lưu loát được như lúc bình thường.
Nhưng năng lực hồi phục của Tử Long thế này cũng quá biến thái rồi phải không?
"Sơ Cửu, sao vậy? Trên cổ anh có gì à?" Tử Long thấy tôi nhìn chằm chằm vào cổ mình thì tò mò hỏi tôi, đồng thời giơ tay xoa cổ!
Tôi thấy Tử Long như vậy, đoán chừng ngay cả bản thân anh ấy cũng không biết cơ thể mình có thay đổi.
Anh ấy không trông thấy được cổ mình, tôi bèn lấy gương Càn Khôn, mở ra rồi đưa cho anh ấy, nói: "Tử Long, anh nhìn vết thương của anh xem?"
Tử Long nghi hoặc nhíu mày, sau khi nhận lấy gương Càn Khôn thì cầm soi về phía vị trí vết thương. Vết thương đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu, nhưng tôi vẫn nhớ là vị trí đó hơi thấp xuống phía sau bên trái Tử Long một chút!
Tử Long đang soi gương lên cổ, tôi cũng muốn tiến lên xem cùng. Nhưng ai ngờ, tôi còn chưa nhúc nhích, Tử Long đã thả gương Càn Khôn xuống, đồng thời nhanh chóng đóng nó lại.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi bất ngờ nhìn thấy trong mắt anh ấy thoáng qua vẻ kinh hoàng. Loại kinh hoàng này là nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm, là loại kinh hoàng mà chỉ khi sợ hãi mới biểu hiện ra!
Tôi thấy anh ấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Tử Long, anh sao vậy?"
Tử Long nghe tôi hỏi thế, mới mỉm cười nói: "Sơ Cửu, anh không sao! Chỉ hơi ngạc nhiên thôi, sao vết thương của anh lại khỏi nhanh vậy nhỉ. Mới một đêm ngắn ngủi, mà ngay cả vết sẹo cũng cũng không còn!"
Quả nhiên, ngay cả bản thân Tử Long cũng không biết rốt cuộc là như thế nào!
Nhưng tôi lớn lên cùng anh ấy từ nhỏ, đương nhiên biết thể chất của anh ấy ra sao. Thể chất này tuyệt đối không phải là có từ khi còn bé, hẳn là sau khi trao đổi trái tim với Minh Vương, anh ấy mới có được khả năng đặc biệt này.
Dù sao thì... anh ấy cũng có thể sống mà không cần trái tim!
Trong lúc tôi còn đang trầm tư, Tử Long lại mỉm cười, bảo: "Sơ Cửu, anh đi kiểm tra lại tình hình xung quanh, nhất định không thể để cho thứ bên trong trốn ra ngoài được!"
Vừa dứt lời, Tử Long lại đi quanh khu rừng Bất Lão.
Ngay lúc anh ấy vừa rời đi thì A Cẩu lao tới, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Anh Cửu, anh Long không ổn!"
Tôi vừa nhìn thấy sắc mặt A Cẩu đã biết có chuyện rồi, nhưng vẫn cố hết sức, kiềm chế không biểu hiện ra ngoài. Tôi gật đầu ra hiệu với A Cẩu, lúc này A Cẩu mới nói: "Anh Cửu, vừa rồi lúc anh Long nhìn vào gương, tôi ở sau lưng tình cờ nhìn thấy hình ảnh trong gương Càn Khôn!"
Khi A Cẩu nói đến đây, nét mặt càng lúc càng nghiêm trọng. Hơn nữa, tôi có thể cảm giác được trong mắt anh ta còn có vẻ sợ hãi. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn vừa rồi A Cẩu đã nhìn thấy thứ vô cùng khủng khiếp.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn chưa dám lên tiếng. Bởi vì tôi không thể nào tưởng tượng được, rốt cuộc qua gương Càn Khôn, trong thân thể của Tử Long có cái gì?
A Cẩu thấy tôi không nói gì, cũng âm thầm hít sâu một hơi, nói: "Anh Cửu, ở trong gương Càn Khôn, anh Long vốn dĩ không có hình ảnh! Những gì tôi thấy... thấy được, chỉ là... chỉ là..."
A Cẩu nói đến phần sau thì lắp bắp, không nói rõ được. Tôi cũng không khá hơn anh ta chút nào, hai mắt trừng to, kinh ngạc không thốt nên lời.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu một cách khó hiểu, cũng cảm giác dường như càng ngày Tử Long cách mình càng xa!
Sau khoảng mười giây tôi mới hoàn hồn lại, cắn răng nói: "A Cẩu, nói!"
"Ừm." A Cẩu đáp rồi lại dừng một chút, sau đó dồn một hơi nói nhanh: "Anh Cửu, những gì tôi thấy ở trong gương Càn Khôn, chỉ là một đám hỏa diễm tỏa ra khí đen tà ác!"
Nghe A Cẩu nói thế, tôi lập tức giật mình! Gương Càn Khôn này là Lý Tiêu Vũ chuẩn bị cho chúng tôi, nó là pháp khí chí tôn. Đứng trước pháp khí này, không yêu ma quỷ quái nào có thể trốn thoát, hơn nữa nó cũng có thể phản chiếu ra chân thân.
Nhưng Tử Long chỉ là bị tà khí của Minh Vương khống chế thôi mà, tại sao trong người anh ấy lại có hỏa diễm? Hơn nữa, gương Càn Khôn lại không chiếu ra hình ảnh của anh ấy, chỉ nhìn thấy một đám hỏa diễm bị tà khí quấn quanh!
Chẳng lẽ Tử Long đã biến thành con rối của Minh Vương rồi?
Sau khi anh ấy bị Minh Vương lấy đi trái tim, nói chính xác thì anh ấy đã không còn là một người sống hoàn chỉnh nữa! Mà gương Càn Khôn này chỉ có tác dụng đối với tà vật, còn đối với người bình thường mà nói, nó chỉ là một tấm gương bình thường.
Nhưng cho dù là con rối, Tử Long cũng có thể nhìn thấy mình trong gương, vì sao ở trong gương Càn Khôn lại chỉ là một đoàn hỏa diễm? Ngay cả hình người cơ bản nhất cũng không có!
Tôi càng nghĩ càng rối rắm, tự hỏi có phải gương Càn Khôn có vấn đề hay không. Nhưng đến khi tìm gương Càn Khôn tôi mới phát hiện đã không thấy nó đâu rồi.
"Anh Cửu, gương Càn Khôn bị anh Long cầm đi rồi!" A Cẩu thấy tôi tìm gương Càn Khôn thì lên tiếng nhắc.
Vừa rồi tôi hoàn toàn không chú ý, bây giờ nhớ lại, càng cảm thấy Tử Long kỳ lạ!
Chắc chắn anh ấy có chuyện gì đó giấu tôi, giấu giếm tất cả những người anh ấy quan tâm! E rằng, chuyện này chỉ có một mình anh ấy biết mà thôi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận