Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 652: Noi gương áp dụng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Sắp xếp xong hai người quan trọng là Lâm Tiêu và A Cẩu, chúng tôi mới bắt đầu nghiên cứu phạm vi khu vực quản lý của Đạo giáo phía Bắc.
Chúng tôi không quen thuộc với vùng Đông Bắc, nên tất nhiên không có quyền lên tiếng, vị đạo trưởng đứng đầu kia mở lời trước: "Anh bạn trẻ Sơ Cửu, lúc ban đầu, mặc dù ngoài mặt khu vực quản lý của chúng tôi và phái Luyện Đan không phân chia rõ ràng, nhưng cũng đã ngầm định rõ, chỉ có điều hai bên tự hiểu với nhau chứ không tuyên bố ra ngoài. Từ Sơn Hải quan về phía Bắc tới Mạc Hà đều là khu vực quản lý của chúng tôi, bất luận là người tu đạo hay Hắc Bạch Tát Mãn đều tôn chúng tôi lên làm người đứng đầu! Còn từ Sơn Hải quan đến vùng gần Tần Lĩnh là khu vực của phái Luyện Đan! Hiện giờ phái Luyện Đan và Tát Mãn giáo đều đã quy thuận Đạo giáo phía Bắc, theo lý mà nói thì không còn phân chia khu vực quản lý nữa! Lão đây có ý kiến thế này, không biết có nên nói ra hay không?"
Vị trưởng lão đứng đầu lớn tuổi nhất trong số các trưởng lão. Nhưng ông ấy không giống với đám lão đạo sĩ ngạo mạn ở phía Nam, suy nghĩ của ông ấy tương đối rõ ràng, cũng tương đối cởi mở tiếp nhận những điều mới mẻ.
Hơn nữa, khi Dương lão thất đề nghị đưa Tát Mãn giáo quy thuận Đạo giáo, ông ấy cũng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ chúng tôi, thế nên tôi có ấn tượng rất tốt với người này.
Tôi mỉm cười lịch sự, vội vàng nói: "Trưởng lão, xin ông chỉ ra lối đi đúng đắn!"
Trưởng lão cười, lắc đầu đáp: "Ngu kiến của lão đây chính là bắt đầu từ Đông Bắc đến Tần Lĩnh, mỗi một thành phố chúng ta sẽ xây dựng một đạo quán thực sự! Trong đạo quán không chỉ có người tu đạo chính thống, mà còn có người của Tát Mãn giáo trước đây, thậm chí cả người của phái Luyện Đan! Để bọn họ sinh hoạt cùng với nhau, như vậy có thể cùng nhau hòa nhập tiếp nhận. Hơn nữa, bọn họ cũng không thể ở cố định trong đạo quán, phải thường xuyên luân chuyển! Còn chuyện quản lý những đạo quán nhỏ lẻ đó, đương nhiên là việc của đại bản doanh Đạo giáo phía Bắc! Tương tự, phía Nam ta cũng có thể làm như vậy. Noi gương áp dụng, liên kết mỗi một góc của Hoa Hạ lại với nhau. Sau đó lại tiến hành trao đổi luân phiên, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Đạo môn Nam - Bắc chính thức kết hợp thống nhất!"
"Hay lắm, hay lắm!" Lâm Tiêu nghe xong những gì vị trưởng lão nói, không kìm được vỗ tay tán thưởng, lại kích động đứng lên: "Trưởng lão quả nhiên tài trí, nghĩ ra được cách hay như vậy. Sơ Cửu, nếu quản lý Đạo giáo Hoa Hạ theo cách của trưởng lão! Không cần nhiều lời, chắc chắn việc Đạo giáo Hoa Hạ đi đúng hướng chỉ là vấn đề thời gian! Đạo giáo không chỉ cần thống nhất Nam - Bắc, mà còn cần dung hòa học tập lẫn nhau, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn loại bỏ sự khác biệt giữa Đạo giáo Nam và Bắc!"
"Hay lắm!" Tôi nghe xong cũng nhiệt huyết sục sôi, vỗ tay khen ngợi: "Tương lai của Đạo môn phải dựa vào các vị rồi! Mọi người đều tận tâm tận lực, đổi lại cho Đạo môn một thời đại huy hoàng!"
"Sơ Cửu, cậu khách sáo quá. Đây là trách nhiệm của mọi người, còn cậu là tín ngưỡng của tất cả! Ài, chờ đã..." Chưa nói dứt lời, hình như Lâm Tiêu chợt nhớ ra chuyện gì khác.
Ánh mắt ông ta phấn khích đảo quanh một lượt rồi mới cười nói: "Từ ngày mai, sau khi tôi ban bố quy định mới, mọi việc đều phải làm theo quy tắc! Dương lão thất là người dẫn đầu Đạo giáo phía Bắc, bắt đầu từ mai chúng ta phải gọi cậu ấy là chưởng môn! Nhưng còn Sơ Cửu, cậu là người thống nhất toàn bộ Đạo môn Nam - Bắc, đến lúc đó chúng tôi nên gọi cậu thế nào đây?"
Tôi không ngờ Lâm Tiêu lại nói tới chuyện này, con người tôi ghét nhất là lễ nghi phiền phức. Nhưng vì quy tắc sau này của Đạo môn, tôi cũng phải học cách làm quen.
Dương lão thất ngẩn ra một lúc, cười nói: "Đơn giản, anh Cửu sẽ được gọi là đại ca của Đạo môn!"
"Lão thất, đừng nói bậy!" Tôi trừng mắt nhìn anh ta, lòng thầm nghĩ tên này đúng là giỏi đặt tên! Nếu người bình thường mà nghe thế, lại tưởng tôi làm xã hội đen ấy chứ.
Tôi thấy mọi người vẫn đang nghĩ cách gọi cho mình bèn vội vàng khước từ ý tốt của họ: "Các vị, ý tốt của mọi người, tôi xin nhận. Nhưng tôi hiểu tính cách của mình, tôi có thể giúp mọi người thống nhất Đạo môn Nam - Bắc, nhưng lại không có năng lực quản lý, những chuyện này đành giao lại cho mọi người thôi!"
"Sơ Cửu, cậu khiêm tốn quá rồi!" Vị trưởng lão đứng đầu cười nói: "Lão đây cũng có hiểu biết chút ít về văn hóa Đạo giáo, tôi biết người lập ra Đạo giáo chính là Trương Đạo Lăng Trương thiên tôn, sau cùng Trương thiên tôn đã tôn Thái Thượng Lão Quân làm tôn, về sau mới có Đạo giáo Tam Thanh. Tam Thanh tổ sư gia rồi tới Chân nhân, Chân nhân rồi tới Thiên sư! Nhìn khắp Đạo môn, ngày nay người xứng với danh xưng Thiên tôn, chỉ lác đác đếm được trên đầu ngón tay! Ngoại trừ đám cao thủ của bộ phận Đặc Biệt ra, có lẽ chỉ có Lý Sơ Cửu cậu, Triệu Tử Long, cùng Vương Lỗi là gánh nổi danh hiệu Thiên sư đó!"
Vị trưởng lão này suy nghĩ thấu đáo, đã nghe ngóng rõ chuyện về chúng tôi. Nhưng tôi không ngờ, ông ấy còn hiểu rõ văn hóa Đạo giáo đến vậy.
Nếu có ông ấy và Lâm Tiêu giúp đỡ Dương lão thất quản lý Đạo giáo phía Bắc, vậy thì Đạo môn phía Bắc ổn thỏa rồi!
Còn về danh hiệu Thiên sư, tất nhiên tôi không dám nhận, bèn vội vàng xua tay cười gượng đáp: "Trưởng lão, Lý Sơ Cửu tôi đạo thuật thấp kém, lại không có tu chân đắc đạo, bất luận thế nào cũng không dám nhận danh hiệu Thiên sư này!"
"Ha ha!" Nghe lời giải thích của tôi, vị đạo trưởng bật cười: "Sơ Cửu, lão đây không nói bây giờ, mà một lúc nào đó, cậu chắc chắn sẽ trở thành Thiên sư của Đạo môn! Ba người các cậu chính là sự tồn tại cao nhất trong Đạo giáo Hoa Hạ sau này! Lão đây chắc chắn không nhìn nhầm người, chúng tôi sẽ đợi đến ngày đó!"
Trưởng lão đã nói đến mức này, hoàn toàn không để tôi có cơ hội thoái thác. Nhưng từ trước đến nay tôi không để ý mấy thứ danh lợi ấy, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành xong việc của mình mà thôi.
Nhiệm vụ của tôi còn nặng nề, Đạo môn một ngày chưa thái bình thì tôi vĩnh viễn chưa thể buông tay. Cứ thế bàn bạc thêm khoảng nửa canh giờ, tôi thấy trời cũng đã tối, mới bảo mọi người về nghỉ ngơi.
Bởi vì từ ngày mai, bọn họ sẽ bắt đầu bận bịu. Đây là khởi đầu mới của Đạo giáo, cũng là một lần cải tổ, chuyển biến vĩ đại. Nếu thành công, Đạo môn nhất định sẽ vinh quang trở lại.
Lúc tôi trở về phòng, Tử Long vẫn đang hôn mê chưa tỉnh! Vương Lỗi ngủ bên cạnh anh ấy, không chỉ hai tay ôm lấy mà hai chân cũng kẹp chặt cả người, Tử Long y như con búp bê vải vậy.
Vương Lỗi ngủ rất ngon, hai ngày nay hầu như anh ta không lộ diện, vì xương sườn bị thương, ngoài linh đan diệu dược ra còn ăn thịt cá, sơn hào hải vị, cũng không ra khỏi cửa. Ăn no rồi lại ngủ, rất biết hưởng thụ cuộc sống!
Nhưng cơ thể anh ta rất lạ thường, mới có hai ngày đã giống như không có việc gì, có thể đi lại chạy nhảy, ăn uống. Nói thật, cơ thể của Vương Lỗi là biến thái nhất trong số những người tôi từng gặp!
Đạo giáo có một cách nói, đó là trước khi tu đạo thành tiên, sẽ trải qua một lần tẩy tủy luyện thể! Chính là khi cao nhân đạt đến cảnh giới này, thường sẽ tẩy tủy luyện thể chính mình, khiến cho chức năng cơ thể của họ càng khác hẳn so với người thường.
Tôi rất mơ hồ với khái niệm này, nhưng tôi có cảm giác, cơ thể Vương Lỗi đã trải qua tẩy tủy luyện thể. Nếu không sao có thể biến hóa khác thường đến vậy.
Đương nhiên, nếu như ngày nào cũng dùng thần dược của phái Luyện Đan, chức năng cơ thể cũng sẽ rất khủng! Nhưng với Vương Lỗi, tôi vẫn chọn tin tưởng khả năng trước hơn.
Nhân lúc hai người đều chưa tỉnh lại, tôi bèn sắp xếp lại đồ đạc của họ. Đợi tới khi bọn họ tỉnh lại chúng tôi sẽ lập tức lên đường đi tìm Lý Tiêu Vũ.
Tôi cũng cho người thông báo với Lý Tiêu Vũ, bà ba Hoàng đã bị tiêu diệt, đương nhiên phái Luyện Đan không còn áp lực nữa. Cho dù lão tổ Diệp gia muốn đối phó với phái Luyện Đan, lão ta cũng lực bất tòng tâm.
Dù sao khoảng cách giữa Bắc và Nam cũng không thể đuổi tới trong một thời gian ngắn. Chiến tuyến kéo quá dài chỉ càng bất lợi thêm cho bọn họ! Nhưng tôi hiểu tính của lão tổ Diệp gia, chắc chắn lão ta sẽ không bỏ qua cho Lý Tiêu Vũ.
Lão ta nhất định sẽ dùng cách khác, âm thầm giải quyết Lý Tiêu Vũ. Tôi cũng đã cảnh báo cô ta luôn phải chú ý bảo vệ chính mình.
Điều tôi lo lắng nhất là bộ phận Đặc Biệt và người của Âm Dương đạo Nhật Bản ra tay! Cao thủ của bộ phận Đặc Biệt đương nhiên không cần nhúng tay vào, Âm Dương đạo lại càng thần bí khó lường.
Nếu như bọn chúng thật sự nhắm vào Lý Tiêu Vũ thì chắc chắn cô ta sẽ khó mà thoát được. Thế nên tôi buộc phải quay trở về. Khi nào Tử Long tỉnh lại, chúng tôi sẽ lên đường ngay.
Người nuôi thi cũng lo lắng cho an nguy của Lý Tiêu Vũ, anh ta đã rời khỏi Thần Tiên Trai trước. Với tốc độ của anh ta, chắc đã đến phái Luyện Đan rồi.
Mấy ngày nay tôi cũng ngủ không ngon giấc nên buồn ngủ không chịu nổi, ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên ghế. Căn phòng này chỉ có một chiếc giường, cũng may giường đủ rộng, tôi đành chen lên giường với bọn họ.
Vương Lỗi ngủ say như chết, hoàn toàn không biết gì. Tôi vừa nằm xuống, anh ta đã quay sang kẹp lấy tôi, còn chưa kịp đẩy anh ta ra thì tên này đã hôn một cái lên má tôi, còn ngu ngơ nói mơ: "Cô gái xinh đẹp, cô không chạy thoát khỏi móng vuốt của Lỗi gia tôi đâu... hè hè..."
Tên này thực sự còn chưa tỉnh, là đang nói mơ, nhưng vừa nói tay anh ta lại càng ôm chặt hơn. Toàn thân tôi nổi gai ốc, vội vàng đẩy anh ta ra.
Vừa mới đẩy ra, anh ta lại quay sang ôm lấy Tử Long! Tôi nhìn sang má Tử Long, đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Má trái của Tử Long còn lưu lại mấy vệt nước miếng!
Tôi vốn đang buồn ngủ rũ rượi, nhưng nghĩ tới Vương Lỗi ngủ cũng không đàng hoàng lại hết cả buồn ngủ, càng không dám nằm chung giường với anh ta. Không còn cách nào khác, tôi nhanh chóng lăn xuống giường, ngẩn ngơ ngồi trên ghế.
Ngồi được một lúc, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi không chịu được nữa, nằm bò ra bàn ngủ mất.
Không biết ngủ được bao lâu, bỗng nhiên bị giọng nói của Vương Lỗi làm giật mình tỉnh giấc: "Thôi rồi, mặt trăng rơi xuống giếng rồi!"
Nghe thấy tiếng anh ta hét lớn, tôi bật dậy, khuôn mặt ngơ ngác nhìn Vương Lỗi, tim đập thình thịch không ngừng, dường như muốn vọt ra khỏi lồng ngực tới nơi.
Người dọa người, thật sự có thể hù chết người!
Tôi trừng mắt lườm Vương Lỗi, tức giận mắng: "Lỗi gia, mẹ kiếp, anh lại lên cơn thần kinh đấy à?"
"Không! Bệnh thần kinh bị Lỗi gia tôi bỏ ở nhà rồi, lần này không đem theo!" Vương Lỗi thật thà đáp, sau đó mới nhớ ra chuyện kinh ngạc vừa rồi, lập tức tóm lấy bả vai tôi, hoảng sợ nói: "Anh Cửu, không xong rồi, không thấy anh Long đâu cả!"

Bình Luận

0 Thảo luận