Sự thay đổi đột ngột của gã bảo vệ này quả thực khiến tôi phải giật mình, nhất là đôi tay đang túm lấy cổ tay tôi, tôi có thể cảm nhận được mồ hôi ở lòng bàn tay và cơ thể đang run lẩy bẩy của hắn ta.
Khi tôi nhìn về phía hắn ta, ánh mắt hắn ta mải miết nhìn về phía nhóm học sinh đang dần tiến gần đến cổng, thần sắc càng lúc càng căng thẳng, thì thầm lần nữa: "Đi mau, đây là cơ hội cuối cùng của cậu rồi! Nếu cậu không đi, cậu đừng bao giờ mong có thể bước ra khỏi nơi này được nữa."
Sắc mặt của gã bảo vệ lúc này rất dữ tợn và đáng sợ, bàn tay đang túm tay tôi cũng càng lúc càng siết chặt hơn, giống như không dám nói tiếp vậy. Lòng tôi hiểu rõ, chắc chắn gã bảo vệ này biết được mọi chuyện ở trường bổ túc này. Nếu bây giờ tôi nghe theo lời khuyên của hắn ta mà bỏ đi, vậy thì tôi cũng không thể nghe ngóng được manh mối gì nữa.
Vả lại, tôi tìm hắn ta là để nghe ngóng chân tướng về trường bổ túc này mà. Tôi không hề lên tiếng, đợi khi nhóm học sinh lục tục kéo đến kia đi tới cổng mới đặt mông ngồi phịch xuống ghế, cười hi hi mà đùa giỡn một câu: "Ông anh à, anh đừng dọa em nữa, con người em đây không nhát gan đến thế đâu."
Tôi vừa mới dứt lời thì những học sinh ở bên ngoài nhờ gã bảo vệ mở cổng. Bảo vệ thấy tôi không có ý định rời đi thì chỉ mỉm cười bất lực, thở dài một tiếng rồi mới ra ngoài mở cổng cho chúng.
Mà lúc này tôi mới phát hiện ra, cả hai chân của gã bảo vệ là giả, hắn ta đeo chi giả. Nhìn từ đằng trước thì không phát hiện ra được, nhưng nếu nhìn từ đằng sau sẽ thấy ngay cổ chân lộ ra khi hắn ta cất bước, hóa ra là chi giả.
Những học sinh vừa tiến vào cũng im lặng đến lạ kỳ, đồng loạt đi về phía dãy nhà của mình. Đợi khi chúng biến mất ở khúc ngoặt của hành lang, gã bảo vệ mới đóng cổng, quay về phòng gác.
Thấy hắn lại tìm thuốc lá trên người, tôi vội vàng đặt một bao thuốc khác vào tay hắn ta, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười. Gã bảo vệ cũng cười cười theo, sau đó nhanh chóng bóc bao thuốc, lấy ra một điếu, tự mình châm lửa.
Sau khi hút được vài hơi, hắn ta mới nhìn tôi và cười hềnh hệch, "Cái thằng nhóc này, ban nãy bảo cậu đi sao cậu không đi, cứ nhất định phải ở lại cái trường bổ túc này đợi chết à?"
Tôi không biết phải trả lời hắn ta thế nào nên lắc đầu: "Ông anh à, tôi cũng muốn đi đấy, nhưng không thể đi trong trạng thái mơ hồ như thế được. Tôi muốn biết tại sao anh bắt tôi rời đi?"
Tôi hỏi như thế khiến đôi mắt của gã bảo vệ ghim chặt vào tôi. Đôi bên nhìn thẳng vào mắt nhau mất mấy giây, cả hai không chịu nhượng bộ, sau cùng gã bảo vệ mới cười ha ha và nói: "Cậu thực sự muốn biết chuyện của trường bổ túc này hả?"
"Vâng." Tôi gật đầu, không nói thêm điều gì khác, tôi sợ nói nhiều nói dai thành nói sai.
Gã bảo vệ cũng không vội vàng, hắn ta bật đèn đường ở phía trước và đằng sau phòng bảo vệ, lấy thêm một cây đèn pin và một cây dùi cui điện từ trên giá gỗ sau lưng rồi nói: "Anh bạn nhỏ, tôi nhìn ra được, cậu khác với những người kia lắm. Mùi hương trên người cậu, thêm cả cảm giác mà cậu mang đến cho người ta đã đủ chứng minh cậu không phải là người bình thường, mà là đạo sĩ. Nhưng nơi này khó tin hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, cậu muốn biết chuyện xảy ra ở nơi này thì theo tôi đi một vòng nhé."
Tôi không ngờ gã bảo vệ lại thông hiểu như vậy khi có thể nhìn ra thân phận của tôi từ đầu. Nhưng những người ngày ngày giáp mặt với học sinh như hắn ta tất nhiên chỉ cần liếc mắt đã biết tôi đóng giả học sinh.
Tôi không hề cảm thấy tò mò, chỉ muốn biết năm ngoái đã xảy ra chuyện gì với ngôi trường bổ túc này. Quan trọng nhất, liệu phân thân của Ma Vương có ra tay với những người theo học tại đây không?
Nhưng biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng, đây cũng là kinh nghiệm thử mãi chưa sai lần nào của tôi.
Khi tôi và gã bảo vệ bước ra khỏi phòng trực ban thì trời đã tối rồi. Tòa nhà tập thể kiểu cũ đầu tiên trước mặt tôi chính là tòa nhà giảng dạy của trường bổ túc này với tổng cộng bốn tầng. Bờ tường đã bong tróc, để lại những dấu vết loang lổ, đến cả gạch ngói cũng đổi màu, cho người ta cảm giác rất cũ nát.
Hành lang bên dưới tòa nhà giảng đường còn có cả sân vườn, trông cũng cũ lắm rồi, không hề có chút sức sống nào, thế nhưng trên lối đi vẫn có sắc xanh lan tràn, mang đến một chút hơi thở sự sống cho tòa nhà này.
Quy mô của trường bổ túc ban đêm này không quá lớn, dường như chỉ có hai tòa nhà, một nhà chính là tòa nhà giảng đường vừa mới nhắc đến, còn một tòa khác là tòa nhà ở phía sau giảng đường, chỉ cao hai tầng, thấp hơn một nửa so với tòa giảng đường, cũng là kết cấu nhà tập thể kiểu cũ.
Phòng ốc ở tòa nhà này vẫn sáng đèn, chắc hẳn là nơi nghỉ ngơi cho các giáo viên. Đèn đường bên trong trường bổ túc không hề nhiều, rất u ám. Mà đằng sau tòa nhà sinh hoạt là một ngọn núi thấp, mọc đầy những cây bụi thấp lè tè. Trong ấn tượng của tôi, hình như không có một trường học nào mà không có rừng cây ở phía sau.
Gã bảo vệ dẫn tôi vòng qua tòa nhà giảng đường, đợi khi bước tới hành lang ở bên cạnh mới tắt đèn pin trong tay, tốc độ cũng chậm đi, "Anh bạn nhỏ, cậu cứ gọi tôi là Trương Tam nhé."
"Vâng." Tôi gật gật đầu, lễ phép gọi "anh Trương Tam". Trương Tam hình như không quan tâm đến việc tôi gọi hắn ta là gì, sau khi giới thiệu bản thân xong, hắn ta mới bắt đầu nhắc về chuyện xưa của trường bổ túc ban đêm này, "Trường bổ túc ban đêm Kiềm Thành vốn là trường bổ túc lớn nhất ở khu vực này, nhưng năm ngoái xảy ra hai sự kiện rất kỳ dị. Một là hai nữ sinh nhảy lầu tự sát, hai là tầng bốn của khu giảng đường bị cháy, cũng là phòng học lớp quản lý hành chính mà các cậu đi đấy. Từ sau khi hai chuyện này xảy ra, trường bổ túc ban đêm Kiềm Thành không ngừng sa sút, những giáo viên đứng lớp có người chạy trốn, có người bỏ đi. Vốn tưởng rằng ngôi trường bổ túc này sẽ biến mất hẳn, nhưng nào ngờ, chưa được bao lâu sau, những giáo viên kia quay lại hết. Còn cả những học sinh sống sót sau vụ hỏa hoạn cũng quay lại đi học. Không chỉ có vậy, những học sinh này còn kéo thêm học sinh khác tới trường. Có điều, họ nín thinh không nhắc gì tới hai chuyện quái quỷ từng xảy ra năm ngoái."
Trước kia Trình Vũ Phi từng kể rõ cho tôi nghe về sự việc xảy ra tại trường bổ túc ban đêm Kiềm Thành, nghe nói sau khi hai nữ sinh kia nhảy lầu tự sát, khu vực này từng bị đồn có ma. Nhưng sau đó cũng chẳng hiểu tại sao mà chuyện đó cũng dần dần bình ổn lại, trường bổ túc ban đêm khôi phục sức sống vốn có.
Manh mối mà Trình Vũ Phi điều tra ra được giống hệt với những gì Trương Tam đã nói, nhưng câu nói sau cùng của hắn ta khiến tôi thấy hứng thú. Khỏi cần nghĩ cũng biết, chuyện này vẫn còn uẩn khúc. Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt ấy, nhất định có thể điều tra ra rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Tối nay là ngày giỗ của hai nữ sinh nhảy lầu kia, bây giờ những học sinh đó quay lại hết vào thời điểm này. Vả lại, tôi cũng quan sát thấy biểu cảm của họ không ổn lắm. Chuyện này càng lúc càng mơ hồ. Tôi sợ rằng nó có liên quan tới phân thân của Ma Vương.
Lúc này Trương Tam dẫn tôi vòng tới phía sau trường, cũng không vội đi kiểm tra những nơi khác mà đặt mông ngồi phịch xuống tảng đá, châm một điếu thuốc và bắt đầu rít.
Thấy hắn ta không nói gì, tôi mới chủ động hỏi chuyện: "Anh Tam, ban nãy nghe ý của anh thì hình như anh cũng không biết tình hình cụ thể khi đó?"
"Ừm." Trương Tam mỉm cười gật gật đầu, "Anh bạn nhỏ, không giấu gì cậu, tôi mới đến nơi này từ năm ngoái, sau khi sự việc xảy ra. Nhưng... nhưng..."
Trước đó cảm xúc của Trương Tam vẫn khá ổn, nhưng khi nhắc đến vấn đề này, hắn ta bỗng chốc có vẻ mất khống chế, thậm chí hối hận đến mức phát khùng, đấm mạnh vào tảng đá bên cạnh mình. Cú đấm này cực kỳ dồn lực, đến mức tôi còn thấy cả máu tươi đầm đìa chảy ra.
Tôi không hề ngăn cản, đợi sau khi cảm xúc của Trương Tam bình tĩnh hơn mới chỉ vào đầu gối của hắn ta, đi thẳng vào vấn đề: "Anh Tam, nếu tôi đoán không nhầm thì chân của anh e rằng chỉ mới đứt gần đây thôi, đúng không? Hay nói cách khác, chân của anh có liên quan đến ngôi trường này?"
Hai chân giả của Trương Tam được che chắn rất kỹ lưỡng, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào nhìn ra được. Vả lại, dường như hắn ta vẫn chưa quen với đôi chân giả của mình, đi một lúc sẽ phải ngừng lại nghỉ ngơi. Về điểm này, ban nãy đi theo hắn ta tôi mới phát hiện ra, cũng chứng minh rằng chân của hắn ta là vết thương mới xuất hiện gần đây.
Trương Tam cũng nhìn tôi mà mỉm cười, nhưng trong nụ cười toàn là nét cay đắng. Biểu cảm trên gương mặt cũng dần dần bình ổn hơn, hắn ta châm thêm điếu thuốc nữa, hít một hơi thật sâu, dường như đến cả khói thuốc cũng không thèm nhả ra, Trương Tam mới bắt đầu kể: "Cậu nói không sai, cái chân này do chính tôi cầm dao chặt đấy."
Nếu là người bình thường nghe thấy đáp án này chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức hít sâu một hơi, nhưng đối với tôi mà nói, tôi đã thấy quá nhiều rồi. Lòng tôi cũng có dự tính riêng, bèn hỏi: "Anh Tam, có phải ở trường bổ túc ban đêm này có thứ gì đó níu lại, không cho anh đi?"
"Ừ." Trương Tam cũng không thấy ngạc nhiên, hắn ta bình thản gật gật đầu, "Trước kia tôi không hề làm việc ở nơi này, do chính em trai ruột của tôi nói với tôi rằng nó có một công việc thời vụ rất được, bảo tôi đi làm thay cho nó. Sau khi đến đây rồi, tôi mới phát hiện ra mình không thể rời đi được. Không chỉ riêng tôi, chỉ cần là giáo viên và học sinh của trường bổ túc ban đêm này, không ai có thể rời khỏi trường. Trừ khi có thể tìm được quỷ chết thay, nếu không sẽ phải ở lại đây mãi mãi. Khi ấy hiệu trưởng nói rồi mà tôi không tin, thu dọn đồ đạc chạy ngay trong đêm. Nhưng khi về nhà, sau khi tôi đi ngủ, một cơn đau khủng khiếp đột nhiên ập đến. Khi mở mắt ra tôi đã thấy mình cầm dao chặt hai chân mình."
Nói đến đây, nước mắt của Trương Tam không thể nén được nữa, chảy dọc theo gò má. Tôi không an ủi hắn ta, cũng không biết phải an ủi như thế nào. Kể ra thì hắn ta cũng là một người bất hạnh, bị chính em trai lừa đến đây làm quỷ chết thay.
Kiểu phản bội từ anh em ruột này có lẽ còn đau hơn nhát dao đó cả trăm lần.
Tôi âm thầm thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn Trương Tam, nhấn mạnh từng chữ khi hỏi: "Anh Tam, người không cho anh rời đi chắc hẳn là hai cô gái đã nhảy lầu tự sát, đúng không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận