Địa Tạng Vương Bồ Tát có con mắt tinh tường, bản lĩnh để nhìn chuyện trong thiên hạ, đương nhiên có thể nhìn thấu sự bối rối trong lòng tôi. Tôi không dám lên tiếng, chỉ kính cẩn gật đầu, chờ ông nói tiếp.
Nhưng Địa Tạng Vương Bồ Tát chẳng hề gấp gáp, vẫn chậm rãi, tựa như đang sắp xếp lại suy nghĩ. Khoảng nửa phút sau, ông mới mở miệng nói: "Từ xưa đến nay, trong thiên địa đã có yêu ma quỷ quái! Đạo trưởng trừ tà bắt quỷ, hòa thượng trảm yêu trừ ma! Quỷ quái khác với yêu ma, quỷ quái không có thân thể, từ oán khí mà thành! Mà yêu và ma cũng khác nhau, yêu là động vật thành tinh biến thành, đó là trời cao ban ân, cũng là vận may của bản thân chúng."
Lúc giải thích đến đây, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại tạm dừng lần nữa, hình như đang cho tôi thời gian để tự hỏi. Dừng lại khoảng mười giây, lúc này ông mới nói tiếp: "Trong yêu ma quỷ quái, thứ khó đối phó nhất, ngoan cường nhất là ma! Ma không có hồn thể, cũng không có thân thể, nó được hình thành từ tâm ma là thất tình lục dục của con người! Nhưng đã là người thì trong lòng luôn có tâm ma, chỉ khác nhau ở mức độ mà thôi. Có người muốn phát tài, không tiếc phải giết người phóng hỏa, đây là tâm ma! Cũng có người có thể làm ra chuyện không có tính người chỉ vì mong muốn riêng, đây cũng là tâm ma!"
"Cũng có người làm hại bạn bè, làm hại người thân, chỉ trọng lợi ích, đây cũng là tâm ma! Bần tăng giải thích đơn giản cho cậu vậy, phàm là người từng có ác niệm trong lòng thì sẽ có tâm ma! Bởi vậy mỗi người đều có tâm ma. Chỉ là phần lớn mọi người có thể khống chế tâm ma sâu trong nội tâm, lúc này mới có thể sống theo phép tắc. Nhưng có người không khống chế được tâm ma của mình, bước lên đường xấu để cuối cùng hại người hại mình! Dục vọng, dục niệm, yêu hận sân si đều là tâm ma! Dần dà liền xuất hiện ma!"
"Chính tà phụ thuộc vào nhau, có chính thì nhất định sẽ có tà, có tà cũng sẽ sinh ra chính! Giống như tà là bóng của chính, cho dù đi đến đâu, chỉ cần có ánh mặt trời thì cũng như bóng với hình! Cho nên không thể giết chết được ma, chỉ có Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Phật môn mới có thể đốt cháy thân thể nó! Nhưng nghìn năm sau, hoặc mấy trăm năm sau nó vẫn sẽ sống lại một lần nữa. Bởi vì chỉ cần có người thì sẽ có ma!"
Tôi nghe rất kỹ lời của Địa Tạng Vương Bồ Tát, sợ sẽ bỏ sót chữ. Trước đó tôi chỉ biết bản tôn của Minh Vương là ma, nhưng lại hoàn toàn không hiểu về nguồn gốc của ma.
Hiện tại nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát giảng giải như thế, tôi mới xem như đã biết đại khái về nguồn gốc của ma.
Sau khi thấy tôi suy nghĩ thông suốt, gật đầu thì Địa Tạng Vương Bồ Tát lại giải thích tiếp: "Ma là tà vật ở ngoài tam giới, không bị phụ thuộc vào tam giới, không bị ngũ hành trói buộc! Không biết thí chủ có nghe qua một câu thế này chưa? Vạn sự vạn vật, lấy người làm chủ! Tam giới ngũ hành, coi người làm đầu!"
Tôi có thể nghe hiểu lời này, nhưng ý nghĩa bên trong thì tôi vẫn không ngộ ra được.
Tôi khẽ lắc đầu, nói: "Bồ Tát, đệ tử không biết, mong ngài làm rõ!"
Địa Tạng Vương Bồ Tát cười hiền từ, giải thích: "Thí chủ, ý của hai câu này là trong tam giới, trong ngũ hành thì con người là chúa tể! Yêu tộc, Quỷ tộc, Ma tộc và sơn tinh thủy quái, tuy rằng chúng nó có năng lực khác hẳn người thường, hơn nữa lực sát thương, lực phá hoại cũng rất mạnh! Nhưng xã hội phát triển đến nay, con người vẫn càng ngày càng nhiều, hơn nữa vẫn luôn là chúa tể của tam giới! Tương phản, yêu ma quỷ quái lại càng ngày càng ít! Đây không phải là vì năng lực sinh tồn của con người mạnh mẽ ra sao mà là vì con người có khả năng vô hạn, chỉ cần đoàn kết thì có thể lật ngược trời đất, nghịch chuyển càn khôn! Nhưng cũng chính vì lí do đó mà tâm ma con người sinh ra cũng mạnh nhất! Thí chủ, bần tăng nói như thế, cậu có thể hiểu được ý của bần tăng không?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát nói vậy, tôi lập tức nghĩ đến lời Vương Lỗi nói với tôi trước kia. Cho dù địa ngục Cửu U khủng khiếp thế nào, chỉ cần Đạo môn đoàn kết lại thì cũng có thể đối kháng với thế lực tà ác!
Mà lời Địa Tạng Vương Bồ Tát nói hiện tại cũng mang ý nghĩa như vậy. Chỉ là Địa Tạng Vương Bồ Tát nói rất thấu đáo, phân tích vấn đề này cho tôi cặn kẽ.
Tôi nảy ra suy nghĩ trong đầu, nhưng ở trước mặt Địa Tạng Vương trí tuệ vô cùng thế này, tôi không dám nói lung tung. Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn luôn nhìn tôi, dường như đang đợi đáp án của tôi.
Tôi ngẩn ngơ một lúc, sau đó lấy hết can đảm nói: "Bồ Tát, ý của ngài là ma sinh ra vì người nên chỉ có người mới có thể tiêu diệt ma đúng không? Đây là tương sinh tương khắc theo lời hai bên Đạo và Phật!"
Sau khi nghe được lời này của tôi, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại vừa lòng gật đầu, nói: "Không ngờ thí chủ cũng là người có tuệ căn. Nhưng cậu khác với thí chủ Vương Lỗi, cậu càng có duyên với Đạo môn, đây cũng là cơ duyên của từng người các cậu! Thí chủ chỉ cần nhớ kỹ một điều, ma đúng thật là đại nạn của tam giới, sinh ra vì con người, đương nhiên cũng có thể bị diệt bởi con người!"
Tôi có thể hiểu được đại khái, nhưng muốn nghĩ thông suốt những lời Địa Tạng Vương Bồ Tát nói thì vẫn còn cần thời gian!
Cuộc trò chuyện với Địa Tạng Vương Bồ Tát lần này đã khiến tôi hiểu thêm rất nhiều! Ít nhất tôi đã hiểu rõ hơn về Minh Vương!
Trong lòng tôi cũng lo về chuyện của Tử Long, nhưng tôi vẫn cố nhịn không hỏi. Dường như Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng đang thử thách tôi, qua hai ba phút sau mới nói tiếp.
"Thí chủ, trái tim của bạn cậu đã bị Minh Vương lấy đi rồi, đồng thời Minh Vương còn đánh một luồng tà khí rất mạnh vào người cậu ấy! Tà khí này là của ma! Qua một thời gian dài, bạn của cậu ắt sẽ bị luồng tà khí này khống chế, sau đó biến thành con rối của Minh Vương! Tuy rằng không thể rời khỏi địa ngục Cửu U, nhưng ý niệm của Minh Vương có thể khống chế bạn của cậu. Chỉ có điều kỳ lạ là bần tăng lại không nhìn thấu được thân phận của bạn cậu!"
Lúc nói đến đây, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại bất đắc dĩ lắc đầu. Mà lời này của ông cũng khiến tim tôi chợt hẫng một nhịp. Địa Tạng Vương Bồ Tát là nhân vật như thế nào, là người đã sớm là đắc đạo thành Phật.
Ngay cả mệnh cách của tôi và Vương Lỗi mà Địa Tạng Vương Bồ Tát còn có thể nhìn ra được, thế mà lại không nhìn ra được mệnh cách của Tử Long! Hơn nữa trước đó Vương Lỗi có đề cập một lần với tôi, bảo rằng thân phận của Tử Long mới là khủng khiếp nhất.
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan đến thân phận thật của anh ấy?
Tôi còn đang khiếp sợ, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại mở miệng nói: "Bần tăng không nhìn thấu được bạn của cậu, nhưng bần tăng có thể cảm giác được cậu ấy là một biến số rất lớn, cũng là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm! Thí chủ muốn phá giải tà khí trong thân thể cậu ấy thì biện pháp duy nhất trước mắt chính là Hồng Liên Nghiệp Hỏa!"
"Hồng Liên Nghiệp Hỏa?" Tôi lặp lại một lần, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: "Bồ Tát, Hồng Liên Nghiệp Hỏa này ở trong ao máu Hồng Liên của địa ngục Cửu U, sao tôi dám để bạn mình tiến vào địa ngục Cửu U đây! Nếu để anh ấy vào thì thật sự không còn ai có thể ngăn cản anh ấy nữa."
"Thí chủ, đừng sốt ruột!" Địa Tạng Vương Bồ Tát cười cười, nói: "Hồng Liên Nghiệp Hỏa không chỉ có ở trong ao máu Hồng Liên! Ở cuối âm phủ, chính là nơi trời đất giao nhau cũng có một ao máu Hồng Liên. Âm phủ nối liền trời đất, một đầu khác nói với nơi sâu nhất của mặt đất, là địa ngục Cửu U! Chỉ dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa mới có thể đốt cháy tà khí trên người bạn cậu! Trừ cái này ra thì không còn biện pháp nào khác!"
Nghe thấy biện pháp này, lòng tôi lại càng tin tưởng. Chỉ cần tôi không từ bỏ thì nhất định có thể phá giải tà khí trên người Tử Long.
Ở cuối âm phủ cũng là một con đường khác để tiến vào Cửu U, nhưng chỉ có Linh Trưởng Sinh biết con đường này. Hiện giờ ông ta đã chết, chẳng có cách nào để hỏi nữa.
Suy xét đến điểm này, tôi mới nhìn về phía Địa Tạng Vương Bồ Tát: "Bồ Tát, không biết ở cuối âm phủ là nơi nào?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát khẽ lắc đầu, đáp: "Bần tăng cũng không biết, chỉ biết có lưu truyền một câu thế này! Cuối trời là đất, cuối đất là trời! Khi mặt trời và mặt trăng cùng chiếu sáng, trời đất trùng khít vào nhau sẽ có thể tìm được nơi trời đất giao nhau!"
Nói thật ra khi nghe thấy đáp án này, lòng tôi ít nhiều gì cũng có chút mất mát! Vốn dĩ tôi cho rằng Địa Tạng Vương Bồ Tát biết, nhưng không ngờ rằng ngay cả ông ấy cũng không biết đến nơi này.
Nếu đi tìm thì không biết có tìm được hay không? Nếu Linh Trường Sinh còn sống thì có lẽ còn có một chút manh mối!
Phần cuối của âm phủ nối với trời đất có một ao máu Hồng Liên. Mà Linh Trường Sinh biết ở cuối âm phủ là nơi liên thông với địa ngục Cửu U và dương gian. Đúng lúc địa ngục Cửu U là phần cuối của đất, vậy có phải phần cuối của trời đất sẽ ở hướng ngược lại không?
Nói cách khác, chỉ cần tìm được lối vào âm phủ mà Linh Trường Sinh biết đến, lại tìm theo hướng ngược lại thì chắc chắn có thể tìm được phần cuối của âm phủ, nơi liên thông giữa trời đất!
Tôi đã âm thầm sắp xếp và lên kế hoạch đại khái. Sau khi chào tạm biệt Địa Tạng Vương Bồ Tát, tôi rời khỏi tầng mười tám địa ngục, quay trở về dương gian. Đợi sau khi hồn phách của tôi trở lại thân thể, trời vẫn chưa sáng nhưng cũng không còn nhiều thời gian.
Lúc ra khỏi phòng, tôi còn có thể nghe được tiếng ồn ào từ phía đại điện. Xem ra bọn họ vẫn còn đang uống rượu. Suy cho cùng, lần này thắng trận hẳn là họ đang rất vui.
Lúc đến đại điện, tôi đã không thấy Tử Long và Lý Tiêu Vũ đâu nữa. Xem ra họ đã về phòng nghỉ ngơi rồi.
Sáng sớm tôi sẽ phải xuất phát nên không thể chờ đến hừng đông. Tôi bèn nhờ nữ đệ tử của phái Luyện Đan dẫn tôi đi gặp Lý Tiêu Vũ. Phòng của Lý Tiêu Vũ ở phía sau cùng, tôi không tiến vào sân sau mà ở bên ngoài chờ.
Đợi khoảng năm phút, tôi mới thấy Lý Tiêu Vũ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đi ra, mắt cô ta vẫn còn buồn ngủ, thoạt nhìn càng quyến rũ.
"Sơ Cửu, có chuyện gì?"
"Không có gì!" Tôi lắc lắc đầu, cười nói: "Tiêu Vũ, thời gian quá gấp, tôi dặn cô một việc! Có liên quan đến an nguy của Tử Long..."
Tôi vừa nhắc đến Tử Long, Lý Tiêu Vũ liền lộ vẻ lo lắng không thôi. Tôi còn chưa nói hết lời, cô ta đã lập tức đồng ý: "Sơ Cửu, cậu mau nói đi, rốt cuộc là biện pháp gì?"
Tôi ừ một tiếng, kể hết chuyện Địa Tạng Vương Bồ Tát nói cho cô ta nghe! Sau khi nghe xong, Lý Tiêu Vũ có vẻ rất kích động, nói: "Sơ Cửu, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi sẽ điều động hết mọi người để tìm được nơi mà cậu nói! Đợi cậu từ Đông Bắc về, chúng ta sẽ cùng đi đến nơi này, giải trừ tà khí trong cơ thể Tử Long!"
"Ừ." Tôi gật đầu thật mạnh, cười đáp: "Tôi cũng nghĩ vậy, buổi sáng bọn tôi sẽ lên đường! Nếu không xảy ra chuyện gì thì trong vòng ba ngày là bọn tôi có thể giải quyết xong Đại Thần môn, sau đó nhanh chóng quay lại."
"Được!" Lý Tiêu Vũ đã không còn buồn ngủ nữa, tự đi chuẩn bị đồ đạc mà tôi và Tử Long cần để chúng tôi lên đường.
Nhân lúc còn thời gian, tôi cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một lát. Đợi trời sáng, chúng tôi sẽ xuất phát...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận