Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 685: Vì Đạo môn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tòa Đạo quan đầu tiên trên núi Miêu Vương đã được xây dựng xong, theo như kế hoạch lúc trước là cần xây dựng hai Đạo quan, một là Đạo quan của phái Phù Lục, và một là Đạo quan của phái Huyền Chân.
Về sau, sau khi thống nhất được Đạo môn phương Bắc, tôi đã dự định xóa bỏ tam đại giáo phái vốn có của Đạo giáo, sau đó đưa tất cả quy về Đạo giáo, chỉ chia ra làm Đạo giáo phía Bắc và phía Nam. Mà cách của lão tổ Diệp gia cũng giống y như của tôi, thống nhất đưa những môn phái Đạo giáo quy thuận lão ta về gia nhập vào Đạo giáo.
Ngay cả bảng tên trên Đạo quan cũng không viết thêm bất kỳ cái tên nào, chỉ viết bốn chữ lớn Vô Lượng Thiên Tôn. Đạo quan này được tu sửa rất hoành tráng và khí thế, gần như chiếm toàn bộ đỉnh núi Miêu Vương, chắc là cũng tốn không ít tiền của và sức lực.
Phía trước đại sảnh chính của Đạo quan là một khoảnh đất trống, nơi đó cho đặt rất nhiều pho tượng của Tam Thanh tổ sư gia cũng như các vị tổ sư gia của các nhánh Đạo giáo. Trên nền đất còn lát cả đá xanh, thoạt trông rất uy nghiêm và bề thế.
Cầu thang đá thông đến đại sảnh chính vừa hay lại chia khoảnh đất trống này thành hai bên trái phải. Bên trái có khá nhiều giá treo binh khí, có lẽ ngày thường được dùng làm sân luyện võ.
Bên phải có không ít đôn đá, hình dáng gần giống như cái đệm để tĩnh tọa, hẳn đây là nơi tu đạo tu tâm. Giây phút này, tôi chợt có cảm giác mình phải nhìn nơi đây với cặp mắt khác xưa.
Mới ngày nào nơi đây vẫn còn là một ngọn núi hoang, mà giờ đã trở thành Đạo quan lớn nhất phía Nam. Tất cả những điều này đều do tôi gây dựng, nhưng cuối cùng lại bị lão tổ Diệp gia cướp mất.
Để tôi xem xem lần này lão có năng lực bảo vệ Đạo quan này hay không?
Thế nhưng những thứ đồ này chưa đến mức khiến tôi khó chịu, điều tôi khó chịu thật sự đó chính là một hàng người đang bị treo trên giá gỗ trên sân luyện võ.
Tuy không treo hẳn họ lên cao, nhưng vẫn bắt họ phải nhón chân mới chấm đất được. Cảm giác này rất khó chịu, cũng rất giày vò, một khi người bị treo không nhón chân là cơ thể sẽ bị treo lơ lửng. Mà nhón chân trong một quãng thời gian dài lại là một kiểu tra tấn đau đớn khác. Tay của họ còn đều bị treo lên cao, không có một phút giây nào là được gập xuống để nghỉ ngơi.
Xung quanh họ là những trụ đá để đặt đèn dầu, ánh đèn dầu soi tỏ gương mặt họ và thêm mười mấy tên đệ tử đang cầm roi giám thị ở phía sau, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy đám đệ tử kia tức giận quát mắng một tiếng, rồi quật roi lên người họ để xả giận.
Tôi nhìn mà khó chịu, bởi vì họ đều là người của tôi. Người ở chính giữa và cũng là người nhiều tuổi nhất, chính là ông thợ làm vàng mã. Ông ta cúi thấp đầu, không thấy có động tĩnh gì, không biết là còn sống hay không.
Treo bên cạnh ông ta là Vương Bằng và Dương lão tam, trên mặt họ đều có vết thương do roi để lại. Đặc biệt là quần áo của họ, cái nào cũng bị roi quật cho tơi tả thành từng vết rách đầm đìa máu.
Ngoài ra còn khoảng chừng ba mươi đệ tử khác cũng đang phải chịu cảnh tra tấn như vậy. Trong số ba mươi đệ tử này có người là đệ tử cốt cán lúc trước của phái Phù Lục của Tử Long, có người là đệ tử phái Huyền Chân mà tôi đích thân dẫn dắt.
Lúc trước, khi lão tổ Diệp gia âm thầm đoạt quyền thì bọn họ đã bị nhốt lại. Nhưng lúc mới đầu lão ta không động vào họ mà cho tới bây giờ mới ra tay, có lẽ là bởi vì Diệp Đường.
Diệp Đường oán hận tôi, chỉ mong sao tất cả những người bên cạnh tôi đều chết sạch nên cô ta chắc chắn sẽ không tha cho những người đi theo tôi.
"Lão tổ có lệnh, nếu như các ngươi đồng ý quy thuận, lão tổ sẽ bỏ qua chuyện cũ, không tính toán hiềm khích trước đây, cho các ngươi về làm đệ tử Đạo giáo một lần nữa! Nếu như vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ thì chỉ có một con đường chết mà thôi!" Một đệ tử cầm roi trong số người kia bỗng quát lớn.
Giọng người đó rất lớn, khiến ông thợ làm vàng mã vốn đang cúi thấp đầu cũng phải giật giật. Nhưng ông ta vừa mới ngẩng đầu lên đã ngay lập tức gục xuống, gần như đang ở trạng thái thoi thóp.
"Bố thèm vào!" Vương Kỳ Bằng gắt lên, lạnh giọng mắng: "Đạo môn này là mồ hôi công sức của anh Cửu, không có anh Cửu thì chúng mày đã bị Linh tộc bắt nạt, chèn ép không bằng một con chó rồi! Lão tổ Diệp gia? Mẹ kiếp! Rõ ràng lão ta là một tên ngụy quân tử bề ngoài thì đạo mạo, nhưng bên trong thì hèn hạ, dám dùng âm mưu quỷ quế để cướp Đạo môn khỏi tay anh Cửu. Tổ sư gia sẽ không tha cho kẻ như thế. Chúng mày cũng đừng làm càn, tao tin anh Cửu chắc chắn sẽ quay trở lại. Đến lúc đó tao sẽ bắt chúng mày quỳ gối trước mắt bọn tao, cho chúng mày nếm thử mùi vị bị người ta sỉ nhục!"
"Mẹ kiếp, chán sống rồi à!" Bị Vương Kỳ Bằng chọc giận, tên cầm roi kia phẫn nộ hừ lạnh chửi thề một tiếng, rồi nhấc roi lên quật lên người Vương Kỳ Bằng.
Cách một khoảng xa như vậy mà tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng xé gió vun vút, đủ để biết hắn quật roi mạnh đến thế nào. Thế nhưng có một điều mà tôi phải tự hào rằng Vương Kỳ Bằng không hề kêu gào vì đau đớn, cũng không hề cầu xin lấy một câu.
Chờ đến khi tên đệ tử kia đánh mệt rồi, Vương Kỳ Bằng mới ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, máu tươi dây đầy mặt, đôi mắt cũng đỏ vằn lên, đoạn cậu ta cười gằn: "Đến đây đi chứ, giỏi thì đánh chết tao đi, sao mà yếu xìu thế, chẳng bõ gãi ngứa cho bố mày chút nào!"
"Mẹ kiếp! Đánh cho tao! Cái loại rác rưởi này còn cứng đầu hơn tảng đá trong nhà xí nữa! Tao đếch tin, xem chúng mày chịu đựng được đến bao giờ! Đánh, đánh chết chúng đi!" Tên đệ tử kia bị chọc giận, hắn hất tay lên rồi gào lên ra lệnh.
Sau khi hắn hạ lệnh, những đệ tử cầm roi khác bắt đầu điên cuồng quật lên người đám Vương Kỳ Bằng. Mỗi một nhát roi vụt xuống đều như dùng hết sức lực, từng tiếng roi quất lên cơ thể nghe mà chát chúa, đến mức lửa giận trong lòng tôi bốc lên ngùn ngụt.
Tôi rất muốn xông lên giết hết đám đệ tử kia rồi cứu họ đi, thế nhưng lý trí nói cho tôi biết hiện giờ tôi không thể làm như thế. Cho dù tôi có giết sạch những người này thì tôi cũng không thể đưa được toàn bộ những người còn lại ra khỏi đây.
Đến lúc đó chỉ thành ra hại chết họ mà thôi. Bây giờ bọn họ phải chịu nỗi đau xác thịt, nhưng chí ít vẫn còn có cơ hội sống. Cho nên tôi phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn.
Tôi không ngừng tự nhắc nhở bản thân, đồng thời hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.
"Nào, đến đi chứ, đồ súc sinh, mày có giỏi thì đánh chết bọn tao đi! Nếu không tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày!" Dương lão tam cũng gào lên, lúc anh ta há miệng, bọt máu và nước bọt đều phun cả ra ngoài. Gân xanh trên cổ nổi hết lên, mặt mũi dính đầy máu như một con thú hoang sắp phát điên.
Loại roi kia một khi đã bị quất lên người là sẽ đau nhức vô cùng, nhưng tôi hiểu họ, Dương lão tam và Vương Kỳ Bằng cố tình làm vậy là vì muốn làm gương cho những người còn lại, chỉ cần họ không gào lên vì đau thì những đệ tử đi theo họ cũng sẽ không la hét theo.
Thế nhưng theo từng nhát roi quật xuống, tâm trạng tôi càng ngày càng khó chịu, cảm giác nhìn thấy người của mình bị tra tấn mà chính bản thân mình lại không thể làm được gì thật sự còn khó chịu hơn cả việc bản thân mình bị bọn chúng giết.
Máu tươi trên người họ chảy dần xuống ngón chân rồi nhỏ xuống đất. Ngoài máu tươi ra còn có cả vết máu khô, chứng tỏ họ đã bị tra tấn mấy ngày nay.
Đám người kia đánh mệt rồi mới ngừng lại, lúc này đã có không ít đệ tử hôn mê. Nhưng bầy súc sinh kia lại không muốn cho họ nghỉ ngơi như thế, nên sai người mang nước đến giội cho tỉnh.
Thế nhưng điều càng khiến tôi tức giận hơn là tên súc sinh cầm đầu kia lại bỏ rất nhiều muối vào trong nước. Trên người đám Vương Kỳ Bằng đều là vết thương hở miệng, da tróc thịt bong do bị roi quật. Vết thương mà gặp muối nhất định sẽ đau rát xé tận tim gan.
Quả nhiên, khi tôi vừa nghĩ đến kết cục xấu nhất này, đám đệ tử kia đã dốc thùng đựng nước lên, tạt lên người đám Vương Kỳ Bằng. Trong phút chốc, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, phá vỡ màn đêm yên tĩnh trên núi Miêu Vương.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, từng người một bắt đầu hôn mê. Chỉ còn Dương lão tam và Vương Kỳ Bằng là mạnh mẽ gắng gượng, nhưng nhìn thân hình đau đớn đến run lẩy bẩy của họ, lòng tôi như rỉ máu theo.
Tôi tha thiết mong sao người bị tra tấn lúc này là tôi chứ không phải bọn họ.
Tôi siết chặt nắm đấm, bởi vì dùng sức quá mà khớp xương vang lên tiếng răng rắc. Tôi nhìn họ, nghiến răng nghiến lợi thề: "Các vị huynh đệ, khiến mọi người phải chịu khổ rồi! Chỉ mấy ngày nữa thôi, anh Cửu nhất định sẽ bắt chúng trả lại gấp trăm lần!"
Thề xong, bản thân tôi không thể nào tiếp tục đối mặt với cảnh tượng tàn nhẫn này nữa, đành phải quay người men theo đường rừng rồi đi xuống núi. Đến khi xuống đến sườn núi rồi, tôi mới không nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của họ nữa.
Lúc tôi lén ra khỏi trấn, tấm khăn che mặt màu đen của tôi đã bị nước mắt thấm đẫm. Trên đường quay về nhà trọ, tôi liên tục nhắc nhở bản thân mình: "Mối thù của cha mẹ, mối hận diệt môn của Diệp Thiếu Khanh, còn cả mối thù bị bắt nạt của đám Dương lão tam và Vương Kỳ Bằng, mình thề mình nhất định phải tự tay đâm chết chúng..."
Sau khi trở về nhà trọ, tâm trạng tôi vẫn cứ khó chịu không thôi, lại chẳng buồn ngủ nên đành phải bảo chồng chị gái lấy cho mình một bình rượu cao lương, sau đó đó tự ngồi uống rượu một mình trong phòng.
Tôi rót một chén rượu, rải lên đất để kính những người đã bị những kẻ kia hại chết, sau đó lại rót chén rượu thứ hai, chén rượu này là để kính những người đã bị chúng tra tấn sỉ nhục.
Chén rượu thứ ba, tôi kính những vị anh hùng hảo hán vẫn còn tại thế. Sau khi rải hết ba chén rượu xuống đất, bản thân tôi cũng cạn liền ba chén, rượu mạnh mang theo vị vừa cay vừa đắng, nhưng chẳng bằng một phần cay đắng trong lòng tôi.
Đã có bao nhiêu người bị mất mạng, bị tra tấn không ra gì chỉ vì tôi. Nhưng tất cả những điều này đều là vì mục tiêu chung trong lòng chúng tôi, đó là trả lại cho Đạo môn một sự thái bình vĩnh hằng. Không có đường lui nữa, dù cho phải trả bằng bất cứ giá nào.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, đợi Diệp Thiếu Khanh và thế lực Đạo môn phương Bắc đến đây, tôi sẽ tự mình đi trừ khử lão tổ Diệp gia...

Bình Luận

0 Thảo luận