Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 824: Linh tộc đổi chủ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Trong lúc uy hiếp năm Đại pháp sư, tôi bắt đầu kết ấn Thái Cực thêm lần nữa. Sau khi kết ấn xong, đạo chỉ của tôi nhanh chóng hướng về phía năm người bọn họ.
Một luồng chân khí mạnh mẽ bắn về phía trước, nhưng không đánh lên người đối phương mà chỉ đánh vào khoảng không ngay trước mặt bọn họ rồi biến mất ngay lập tức. Nhưng chỉ một giây sau, nơi chân khí biến mất đột nhiên truyền tới âm thanh răng rắc. Tiếp đó không gian ngay trước mặt năm người kia dần nứt ra một đường bằng hai ngón tay chập lại.
Trông thấy vậy, tôi cười lớn: "Đại pháp sư, chẳng phải ông nói tôi không thể sử dụng được sức mạnh không gian hay sao? Được, vậy bây giờ tôi sẽ chứng minh cho ông thấy, để các ông được chết một cách rõ ràng!"
Thật ra tôi không cần dùng đến sức mạnh không gian cũng có thể giết được bọn họ, đây cũng không phải tôi cố tình khoe khoang. Nhưng tôi muốn chứng minh cho bọn họ thấy, sức mạnh tột cùng của Đạo giáo khủng khiếp đến thế nào!
Năm Đại pháp sư thấy tôi lần nữa xé rách không gian, tất cả bỗng im phăng phắc, dường như đang thỏa hiệp, không một ai nói gì, thậm chí cùng nhắm mắt lại. Mười mấy giây sau, Đại pháp sư cầm đầu mới lên tiếng: "Lý Sơ Cửu, điều ta hối hận nhất chính là không giết chết ngươi! Chết trong tay ngươi, ta không cảm thấy uất ức, nhưng mong ngươi hãy nghĩ đến người dân, tha cho người của Linh tộc!"
Trước đây bọn họ đã cho tôi cơ hội được nói, bây giờ tôi cũng trả lại cho họ. Chờ Đại pháp sư nói xong, tôi bắt lấy khe nứt không gian giữa không trung. Chớp mắt, vô số mũi dao sắc lẹm màu đen từ trong vết nứt phóng ra ngoài.
Tôi không nói gì, quay người đi thẳng ra khỏi cung Trường Sinh, đến trước cửa lớn mới dừng bước. Tôi vẫn không ngoảnh lại, mà quay lưng về phía bọn họ nói: "Người tu đạo không lợi dụng đạo thuật lạm sát vô tội, mà là để biểu dương chính nghĩa!"
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng bọn họ ngã xuống đất. Khi tôi ra khỏi cung Trường Sinh, bấy giờ mới phát hiện ra đệ tử Linh tộc đã chia thành hai phe. Một phe là những đệ tử Linh tộc Thanh Long đưa từ bên ngoài về, còn một phe là những đệ tử Linh tộc sinh trưởng ngay tại đảo Trường Sinh này.
Hai phe giằng co căng thẳng, nhốn nháo chĩa đao kiếm về phía nhau, nhưng không bên nào ra tay trước. Thanh Long nhìn thấy tôi bước ra lập tức hiểu trong đại điện đã xảy ra chuyện gì, hắn giơ cao thủ cấp của tên hộ pháp lên, lớn tiếng hô: "Các anh em Linh tộc, Đại pháp sư đã chết, tên hộ pháp chuyên dùng lời lẽ mê hoặc người khác cũng đã bị ta chém chết. Hãy buông bỏ vũ khí trong tay các ngươi, đồng bào Linh tộc tuyệt đối không thể tự giết lẫn nhau! Chỉ cần các ngươi liên thủ chống lại Ma Vương, Thanh Long sẽ đứng ở đây, trong số các ngươi ai cũng có thể tới giết ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh trả!"
Thanh Long nói xong, tất cả đệ tử Linh tộc đều nhìn về phía tôi. Tôi đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu hành lễ với bọn họ rồi mới nói: "Các vị, Đại pháp sư lựa chọn hợp tác với phân thân của Ma Vương, chắc chắn chơi dao sẽ có ngày đứt tay. Đến lúc đó, người của Linh tộc không chỉ trở thành vật hy sinh, mà còn trở thành tội nhân lịch sử! Con cháu các người cũng sẽ bị người đời sau mắng chửi, vĩnh viễn không được ngẩng cao đầu. Vốn dĩ các người thuộc phân nhánh của Đạo giáo, bây giờ Đạo môn gặp chuyện, chúng ta đáng lẽ nên đoàn kết lại, cùng nhau chống lại Ma Vương mới phải. Tại đây Lý Sơ Cửu xin thề, nếu đánh bại được phân thân của Ma Vương, tôi nhất định sẽ đưa mọi người rời khỏi đảo Trường Sinh. Nếu phản lại lời thề, sẽ như thanh đao này!"
Nói rồi, tôi cách không bắt lấy một thanh loan đao, tay vừa phát ra lực, thanh loan đao lập tức gãy thành hai đoạn. Tôi làm như vậy là để bọn họ yên tâm, hiện giờ Đại pháp sư đã bị tôi giết, bọn họ không còn trụ cột nữa. Muốn thuyết phục bọn họ liên thủ lại, bắt buộc phải giải quyết được chuyện của bọn họ trước đã.
Mà mục đích lớn nhất của bọn họ, đương nhiên là rời khỏi đảo Trường Sinh. Mấu chốt để rời khỏi đảo Trường Sinh lại là sức mạnh thủy triều của hàng ngàn vạn oan hồn. Tôi cũng đã từng nghĩ tới, nếu đến lúc đó thật sự không thể đánh thắng được phân thân của Ma Vương, tôi sẽ dẫn theo đệ tử Đạo giáo tới đây trấn hồn. Mười đệ tử không đủ, vậy thì một trăm, một trăm không đủ thì tôi sẽ đưa tất cả đệ tử Đạo giáo tới đây. Tôi tin ngày đêm trấn hồn, cuối cùng sẽ có thể xua tan đi sức mạnh thủy triều của ngàn vạn oan hồn này.
Nhưng rõ ràng lời tôi nói không có chút trọng lượng nào, cũng không khiến cho bọn họ dao động, không có ai bằng lòng đứng ra quy thuận cả. Có điều vẫn có thể nhận ra, bầu không khí lúc này đã dịu đi nhiều, không còn căng thẳng giương cung bạt kiếm như lúc nãy nữa.
Lúc này, Thanh Long lại lên tiếng: "Đám người chúng tôi có thể sống sót cũng là nhờ Lý Sơ Cửu. Tôi tin lời cậu ta nói, cũng bằng lòng đi theo cậu ta cùng chống lại phân thân của Ma Vương. Tôi cũng không làm khó mọi người, nếu bằng lòng ở lại, xin hãy đứng lên trước một bước. Nếu muốn rời đi, chờ tới đêm mười lăm trăng tròn, tôi sẽ tiễn mọi người rời khỏi đây. Mọi người không cần lo lắng đến lời nguyền sức mạnh thủy triều, Thanh Long vẫn có người của mình, tự nguyện ở lại đây giúp mọi người gánh chịu lời nguyền này!"
Lời nói của Thanh Long rất có hiệu quả, chỉ vài giây sau, tôi đã thấy một vài đệ tử khe khẽ thì thầm với nhau. Một lúc sau có người đi đầu đứng ra: "Cả đời chúng tôi đã sống trên đảo Trường Sinh, nghĩ kỹ thì thực ra sống cuộc đời vô lo vô ưu, không tranh giành thế sự, cũng coi như vui vẻ, ung dung tự tại. Bây giờ anh bảo chúng tôi đi, chúng tôi có thể đi đâu được đây? Đảo Trường Sinh là nhà của chúng tôi, Linh tộc là linh hồn của chúng tôi, rời khỏi đây, chúng tôi sẽ thành kẻ không nơi nương tựa. Chúng tôi đã sống trên đảo nửa đời người, như vậy cũng đủ rồi. Tôi đồng ý đi theo tôn chủ Thanh Long, liên hợp với Đạo giáo, chống lại Ma Vương, đến chết mới thôi!"
Nghe thấy người đi đầu gọi Thanh Long một tiếng tôn chủ, tảng đá trong lòng tôi mới được gỡ xuống. Đây chính là kế hoạch của tôi, giết Đại pháp sư, giúp đỡ Thanh Long trở thành tôn chủ của Linh tộc.
Thanh Long khác với Đại pháp sư, hắn không thích chiến tranh, cũng không thích giết chóc. Chỉ có hắn cai quản Linh tộc, như vậy giữa Linh tộc và Đạo môn mới hòa bình triệt để. Nói không chừng, một lúc nào đó còn có thể học tập lẫn nhau.
Sau khi có người đi đầu đứng ra, ngày càng nhiều đệ tử Linh tộc cũng đứng ra theo. Sau cùng, không ai lựa chọn rời đi, toàn bộ đều bằng lòng đi theo Thanh Long.
Tất cả bọn họ đều buông bỏ vũ khí, một tay đặt ngang trước ngực, đồng loạt hướng về phía Thanh Long hành lễ hô to: "Thề chết đi theo tôn chủ!"
"Tốt lắm!" Thanh Long cũng không chối từ, lập tức lớn tiếng đáp lại: "Linh tộc chúng ta không thể cứ lặng lẽ chết đi như vậy, chúng ta cũng phải vì Tam giới mà góp một phần sức lực. Cho dù có chết, đời đời con cháu cũng sẽ tự hào vì chúng ta!"
Người vui mừng nhất khi nhìn thấy thế cục hiện giờ chính là tôi. Không những hóa giải được mối hận thù xưa nay giữa Linh tộc và Đạo giáo, lại còn giải quyết được chuyện của Tử Long. Mặc dù quá trình trắc trở, nhưng kết cục vẫn tốt đẹp hơn những gì tôi tưởng.
Tôi cho người đi đón nhóm lão quỷ, Thanh Long cũng sắp xếp người đi xử lý chuyện hậu sự. Về phần xác của năm Đại pháp sư, Thanh Long vẫn cho làm hậu táng. Mặc dù bọn họ hồ đồ lựa chọn hợp tác với phân thân của Ma Vương, nhưng bọn họ cũng là vì tương lai của Linh tộc mới làm vậy.
Thanh Long đứng trước cửa cung Trường Sinh, hai tay chắp sau lưng, thân hình hao gầy mà oai vệ. Có lẽ hắn đang nói chuyện với Linh Trường Sinh?
Một lúc sau, tôi mới đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười chúc mừng: "Thanh Long, chúc mừng anh!"
Thanh Long cười khổ lắc đầu đáp: "Sơ Cửu, vốn dĩ tôi không có lòng dạ nào trở thành tôn chủ của Linh tộc. Tất cả đều là bị tên nhóc cậu tính kế, đặt trọng trách nặng nề này lên người tôi."
Tôi cười nói: "Thanh Long, không phải tôi tính kế với anh, đây là ý trời."
"Ài!" Thanh Long thở dài, sau đó nhìn tôi: "Lý Sơ Cửu, một khi cậu và phân thân của Ma Vương khai chiến, tôi nhất định sẽ dẫn đệ tử Linh tộc tới. Nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể nhớ lời hứa của mình, nếu thật sự đánh bại được phân thân Ma Vương, nhất định phải đưa những người này rời khỏi đảo Trường Sinh!"
"Ừ!" Tôi gật đầu chắc nịch: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Chỉ có điều, sau khi chúng tôi đi rồi, anh nhất định phải chú ý phân thân của Ma Vương. Tôi lo hắn sẽ ra tay với các anh."
"Yên tâm đi, dù gì đảo Trường Sinh cũng là hang ổ của Linh tộc. Trừ phi phân thân Ma Vương đích thân tới đây, nếu không những kẻ khác có muốn đến cũng không thể đến được!" Thanh Long tự tin mỉm cười, sau đó nghĩ tới chuyện của tôi, hắn hỏi: "Sơ Cửu, chờ Triệu Tử Long tới, tôi sẽ bảo bọn họ mở đường tới Minh Hà, đích thân dẫn các cậu tới phía cuối Minh Hà. Nhưng muốn loại trừ sức mạnh tà ác bên trong cơ thể Tử Long, cũng không phải chuyện dễ dàng đâu."
"Hả?" Lời Thanh Long nói khiến tôi sững lại, lẽ nào còn có biến cố khác nữa? Hiện giờ tôi đã không nấn ná thêm được nữa, lại càng không biết tình hình Tử Long bây giờ thế nào rồi. Ba ngày đã trôi qua, sợ là Tử Long tỉnh lại rồi.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không thấy lão quỷ và Lý Tiêu Vũ xuất hiện. Tôi sợ rằng chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh, nếu như Tử Long thức tỉnh thật, vậy mọi cố gắng của chúng tôi đều vô ích rồi! Cho dù có mở được lối vào Minh Hà cũng không cứu được Tử Long nữa.
Thanh Long thấy tôi không ổn lắm, mới cất tiếng hỏi: "Sơ Cửu, sao vậy?"
Tôi lắc đầu nói không sao, rồi hỏi ngược lại hắn: "Thanh Long, vừa rồi anh nói vậy là có ý gì?"
Nào ngờ tôi vừa hỏi như vậy, Thanh Long nhíu chặt mày, thở dài một tiếng mới giải thích: "Trước đây tôi đã từng nghe tôn chủ nhắc đến, thiên giới và dương gian nơi phía cuối Minh Hà quả thật có ao máu Hồng Liên. Nhưng thứ đó rất tà ma, hình như chỉ có cách làm cho hoa sen đỏ nở hoa mới có thể loại trừ đi sức mạnh tà ác bên trong cơ thể Tử Long. Nhưng có một điều chắc cậu chưa biết, theo như ghi chép trong lịch sử Linh tộc, hình như hoa sen đỏ trong ao máu chưa từng nở hoa bao giờ. Hơn nữa..."
Thanh Long chưa nói xong đã dừng lại, bởi vì lúc này đệ tử Linh tộc đi tìm lão quỷ đang hoảng hốt chạy tới. Còn chưa tới chỗ chúng tôi đã nôn nóng hét lên: "Tôn chủ, bạn của ngài xảy ra chuyện rồi..."

Bình Luận

0 Thảo luận