Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 447: Cầu sự sống trong quẻ bói

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Lúc này trong trấn Ma Câu chỉ còn lại một mình tôi, tôi đi dạo chưa được bao lâu thì lão quỷ và Dương lão tam đã quay về.
Lão quỷ đi về phía tôi trước, ông ta nói: "Sơ Cửu, tôi đã điều chỉnh vị trí của thanh kiếm bằng tiền đồng được chôn ở các cổng của trấn này rồi, mũi kiếm nhắm thẳng ra ngoài! Cứ như thế, oan hồn thông thường sẽ không dám tiến vào đâu. Tôi cũng chặt hết mấy cây đại thụ ở xung quanh rồi, chắc chắn đợi khi mùa xuân đến, trấn này sẽ lại một lần nữa bừng bừng sức sống, ngập tràn xuân sắc!"
"Đúng vậy đó, anh Cửu! Ban nãy khi chúng tôi đang bận rộn ở bên ngoài thì nhìn thấy chim chóc bay ngang qua bầu trời. Có vẻ như động vật sắp quay lại rồi!" Dương lão tam cũng rất phấn khởi, chỉ thiếu nước khua chân múa tay nữa thôi.
Đối với chúng tôi mà nói, cái trấn này có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa là ân huệ lớn nhất. Khi xua đuổi oan hồn ác quỷ trong trấn, chúng tôi cũng trải qua không ít lần mạo hiểm. Nhưng may mắn thay, nỗ lực của chúng tôi không hề uổng phí!
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì Dương lão thất đã đi nấu ăn rồi. Nhìn thấy khói bếp bay lên trên nóc nhà, lòng tôi kích động vô cùng. Sau năm năm trời ròng rã, cuối cùng trấn này cũng có dấu tích của sự sống.
Lão quỷ nhìn thấy ngọn khói cũng hân hoan bật cười ha hả, sau đó mới hỏi tôi: "Sơ Cửu, sắp tới cuối tháng rồi. Qua cuối tháng này là đến hẹn ước mười năm, giờ cậu dự tính thế nào?"
Tôi đã tính toán xong từ trước, bèn nói với lão quỷ: "Lão quỷ, chúng ta tạm thời cứ ở lại đây đến cuối tháng, xem xem có thể đợi được nhóm Tử Long không. Nếu tính thời gian thì người của phái Huyền Chân cũng sắp đến rồi đấy! Nếu trước cuối tháng mà họ vẫn chưa đến, chúng ta sẽ tới thôn Ma Câu trước để đợi họ! Nhân lúc còn vài ngày rảnh rỗi, chúng ta nên nghỉ ngơi thả lỏng vài ngày."
Thực ra tôi muốn tới thẳng thôn Ma Câu, nhưng bây giờ dương khí của hai anh em Dương lão tam vẫn chưa vững lắm, cần thời gian hồi phục. Nếu tôi đưa họ tới thôn Ma Câu ngay bây giờ, tôi sợ họ không chịu đựng nổi.
"Cũng được, bây giờ cũng không cần nóng ruột, bồi dưỡng tinh thần đã rồi tính tiếp!" Lão quỷ đồng ý với quan điểm của tôi: "Dù sao oan hồn ở thị trần này cũng vừa được đưa đi, mấy người sống sờ sờ như chúng ta ở đây thêm vài hôm, tiện thể tăng thêm "nhân khí" cho nơi này!"
"Nhân khí" mà lão quỷ nói tới không phải là nâng cao mức độ nổi tiếng cho nơi này, mà là tăng thêm hơi thở của con người, nói cách khác là "sức sống". Dù sao thì trấn Ma Câu này trước kia là trấn dành cho oan hồn, đã không còn hơi thở của người sống. Thứ này cần phải khôi phục dần dần, cũng cần có người vào đây ở mới thay đổi được bầu không khí!
Sau khi Dương lão thất nấu cơm xong, chúng tôi ăn qua loa bữa trưa. Ăn trưa xong, tôi mới bắt đầu phân công nhiệm vụ cho hai anh em họ: "Dương lão tam, anh tới rừng cây tùng cách đây mấy dặm để quan sát thêm, có tình hình gì lập tức quay về báo cáo! Còn Dương lão thất, anh canh giữ bên trong trấn này, phần sinh hoạt đành giao hết cho anh vậy!"
"Được, anh Cửu!" Hai anh em gật đầu, sau đó Dương lão thất mới hỏi tôi: "Anh Cửu, còn cậu thì sao?"
Tôi mỉm cười điềm tĩnh đáp lại anh ta: "Tôi muốn nhân thời gian này đi thám thính tình hình ở thôn Ma Câu! Mười năm không quay về, không biết liệu thôn Ma Câu có biến thành địa ngục trần gian hay không nữa!"
"Anh Cửu, cậu phải hết sức cẩn thận đấy!" Dương lão tam nhắc nhở một câu rồi đi thẳng về phía rừng cây tùng.
Ngay sau đó, tôi với lão quỷ tới thôn Ma Câu. Muốn đi về phía thôn Ma Câu có hai con đường, một con đường là đường cái qua các thôn, phải đi vòng qua bên ngoài trấn! Một con đường tắt khác thì đi xuyên qua ngọn núi ở phía sau của trấn này. Chỉ cần đi xuyên ngọn núi là tới ngay khu nghĩa trang của thôn Ma Câu rồi!
Chúng tôi đi thám thính thực hư chứ không có ý định tiến thẳng vào thôn Ma Câu, dù sao thì thôn Ma Câu có trăm quỷ bao vây, nếu cố tình xông vào chỉ gây thêm bất lợi cho chúng tôi.
Ban đầu chúng tôi đi đường cái, con đường này tôi đã thuộc nằm lòng. Hồi nhỏ ông nội thường xuyên dẫn tôi lên trấn cho kịp phiên chợ. Ban đầu chỗ này còn chưa thông xe, ai cũng đi bộ hết.
Mọi thứ xung quanh vẫn quen thuộc như vậy, hầu như không hề thay đổi chút nào. Đặc biệt là con đường cái dưới chân, dường như nó đã bị bỏ hoang nhiều năm, tôi cảm thấy dù nhắm mắt lại vẫn biết mình phải đi thế nào để tới được thôn Ma Câu.
Có điều, càng đi thì nơi sâu thẳm trong lòng tôi càng thấy nặng nề, dường như sắp tiến vào dải đất chết chóc vậy. Nhất là khi chúng tôi vượt qua phạm vi của trấn Ma Câu, ánh sáng mặt trời như thể bị ngăn lại, rất đột ngột, căn bản không thể chiếu xuống đất.
Tôi đứng trên dải phân cách rõ rệt giữa vùng âm u và nơi có ánh mặt trời, sương mù phân chia hai khu vực này thành hai thế giới, phía sau lưng được ánh nắng bao phủ, mà trước mặt thì vắng lặng và u ám! Đưa mắt nhìn ra xa, những nơi mà tầm nhìn có thể chạm tới được toàn là sương mù trắng xóa và dày đặc.
Lớp sương mù này che phủ kín mít đến độ không thể nhìn ra hình dáng của ngọn núi. Tôi nhớ rất rõ, sau khi rẽ ở lối rẽ trước mặt sẽ là con kênh nhỏ thông thẳng tới thôn Ma Câu, hai bên kênh là những ngọn núi cao trập trùng như chạm hẳn tới tầng mây.
Nhưng lúc này đây, chúng tôi như tiến vào một thế giới sương mù ảm đạm, không thể nào nhìn rõ được tình hình xung quanh, chỉ nhìn thấy đồ vật cách mình khoảng một mét.
Không chỉ có vậy, dường như không khí cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, sau khi hít vào cơ thể, có cảm giác lục phủ ngũ tạng sắp bị đông cứng lại.
Lão quỷ đi được một đoạn cũng phải dừng bước, lắc đầu cười khổ: "Nơi này đáng sợ quá. Lão quỷ này sống quá nửa đời người cũng chưa từng thấy nơi nào tà ma như vậy! Bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt đấy, chứ nếu là buổi tối, không biết nơi này còn đáng sợ đến mức nào nữa! À phải rồi, Sơ Cửu, bây giờ còn cách thôn Ma Câu của các cậu khoảng bao xa nữa?"
"Chắc cần đi thêm khoảng hai kilomet nữa!" Lòng tôi còn nặng nề hơn cả ông ta, tình hình ở thôn Ma Câu càng tệ hại thì tôi càng lo lắng.
"Hai kilomet nữa? Không dài cũng không ngắn!" Lão quỷ lầm bầm một tiếng rồi mới nói: "Cách nơi ấy hai kilomet mà đã đáng sợ thế này, không biết ở thôn Ma Câu ấy rốt cuộc đã tích tụ bao nhiêu oan hồn ác quỷ nữa. Tôi chưa từng tới Âm tào Địa phủ, nhưng nơi này khiến tôi thấy kinh khủng hơn cả Âm tào Địa phủ!"
Tôi nhìn ra được vẻ khiếp hãi trên gương mặt lão quỷ, cho dù bây giờ hồi tưởng tới cảnh ngộ từng gặp khi còn nhỏ, tôi vẫn thấy sợ hãi vô cùng.
Không nói gì thêm, tôi tiếp tục dẫn đầu đi về phía trước. Càng đến gần thôn Ma Câu, tình hình càng tồi tệ, giống như đi trên đỉnh núi cao cách mặt nước biển vài nghìn mét vậy, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn!
Đặc biệt là cảm giác lạnh lẽo kia không ngừng tấn công vào cơ thể chúng tôi. Kỳ lạ là xung quanh không hề có gió thổi, nhưng cảm giác lạnh lẽo ập tới giống như thổi thốc tới tận xương cốt của chúng tôi, đến cả khớp xương trong cơ thể cũng buốt giá như bị kim châm.
Tôi lấy Thước Trấn Hồn ra, cảm giác âm u này mới giảm bớt đi kha khá. Nhưng dường như lão quỷ đã không chịu đựng nổi, đến cả hơi thở cũng dồn dập.
Tôi sợ cơ thể ông ta không chịu nổi loại lạnh lẽo này, bèn dừng bước và nói: "Lão quỷ, cơ thể ông gầy gò ốm yếu, nếu cứ đi tiếp, tôi sợ ông không gượng nổi. Nếu không ổn thì ông cứ về trấn trước, đợi tôi. Tôi đi thám thính tình hình rồi lập tức quay về ngay!"
"Không được!" Lão quỷ lắc đầu nguầy ngậy, lên tiếng từ chối ngay: "Khi tôi đến đây, Tử Long đã dặn đi dặn lại là không cần biết gặp phải chuyện gì cũng phải bảo vệ cậu! Đi thôi, chắc hẳn chỉ còn khoảng một kilomet đường nữa thôi! Cậu yên tâm, tôi có thể kiên trì được!"
Lão quỷ không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để nói thêm, trong lúc trả lời tôi, ông ta đã lấy một lá bùa ra, sau khi niệm Tĩnh Tâm chú, còn chủ động đi trước dẫn đường!
Thấy ông ta kiên quyết như vậy, tôi biết có khuyên bảo cũng vô dụng, đành rảo bước đi theo. Đi thêm chừng hai ba trăm mét nữa, chúng tôi chính thức tiến vào địa giới của thôn Ma Câu.
Cây cối hai bên đường cái đã chết khô chết cứng cả rồi. Nền đất cũng trơ trọi và trụi húi, không mọc nổi một ngọn cỏ. Ánh mặt trời không chiếu xuống được nơi này, thực vật rất khó sống sót.
Cộng thêm hơi lạnh vấn vít trong không khí, đừng nói là thực vật, đến cả động vật cũng không thể nào sống được! Càng như thế, lòng tôi càng thấy sợ hãi. Điều tôi sợ nhất là đợi tôi đuổi hết được quỷ hồn trong trấn Ma Câu này, trong thôn chỉ còn trơ lại một đống xương trắng đang đợi tôi. Đến lúc đó tôi không biết bản thân mình có chịu đựng nổi cú sốc này không!
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, lão quỷ nhìn ra được vẻ sợ hãi trên gương mặt tôi, bèn dừng lại, mỉm cười an ủi: "Sơ Cửu, đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Chúng ta đã đi tới bước này rồi, sống chết do trời, tất cả đã có số kiếp. Tôi cũng muốn thử xem có thể bói ra được người nào còn sống trong thôn Ma Câu này không!"
Lão quỷ chuẩn bị bói thử cho thôn Ma Câu này một quẻ, tôi cũng muốn tìm kiếm cảm giác yên tâm về mặt tâm lý, bèn nghe theo lời đề nghị, để ông ta bốc thử một quẻ.
Lão quỷ gật gật đầu rồi lập tức lấy từ trong túi vải bát quái ra một cái mai rùa. Chiếc mai rùa này rất tinh tế, to bằng khoảng lòng bàn tay, bên trên khắc chi chít các ký hiệu của Đạo gia.
Có thể nhận thấy chắc hẳn lão quỷ thường xuyên dùng chiếc mai rùa này để bói toán, bởi vì mỗi một góc trên chiếc mai rùa này đều được ông ta mài tới nhẵn bóng và phát sáng.
Tôi đứng bên cạnh không nói năng gì, lão quỷ ngồi khoanh chân bên vệ đường, sau đó lấy ra thêm năm đồng tiền Ngũ Đế với đủ thứ tạo hình khác nhau! Thủ pháp của ông ta rất đặc biệt, năm đồng tiền Ngũ Đế với tạo hình khác biệt này xoay chuyển trên đầu ngón tay ông ta, trông rất điêu luyện, không hề có ý định rơi xuống!
Cũng không biết ông ta làm thế nào, tôi nhìn không rõ, năm đồng tiền Ngũ Đế kia lần lượt rơi vào trong mai rùa, không một đồng nào chệch đi! Sau đó ông ta ôm lấy mai rùa bằng hai tay, lắc lắc nó lên, chỉ nghe thấy một hồi leng keng leng keng.
Lão quỷ đột nhiên hô ầm lên: "Âm dương xuất ngũ hành, càn khôn nhật nguyệt minh! Sinh tử do thiên định, quái trung cầu mệnh lý! Rơi!"

Bình Luận

0 Thảo luận