Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 402: Thất Tinh Tỏa Thi

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi nói vậy không phải cố tình muốn hù dọa chủ thầu, bởi vì nếu để anh ta tận mắt chứng kiến thứ bên trong gian nhà này, tôi sợ anh ta sẽ bị dọa cho phát điên mất, nên mới phải bảo anh ta ra bên ngoài đợi.
Nghe tôi dặn vậy, chủ thầu sợ xanh mặt, vội vội vàng vàng gật đầu rồi đi lùi ra ngoài. Nhưng anh ta vẫn không rời khỏi công trường này, vẫn đứng ở chỗ lối vào, cứ như phải nhìn thấy tôi anh ta mới yên tâm vậy.
Tôi cũng mặc kệ anh ta, bây giờ việc cần làm là phải đối phó với thứ bên trong gian nhà dã chiến. Giờ tôi vẫn còn đang mở thiên nhãn, lại nhìn qua cửa sổ, lúc này thì đã thấy có vô số thi thể nhoài lên đó.
Từng đôi tay nhuốm máu đều đồng loạt thò lên cửa kính, rồi trượt xuống dưới, để lại từng vết máu hình bàn tay trên lớp kính. Tôi không nhìn rõ mặt của họ, chỉ có thể đánh giá bên trong có khá nhiều thi thể. Đặc biệt là những đôi mắt đỏ ngầu đó, thiên nhãn của tôi nhìn lại càng rõ ràng hơn.
Bọn họ rất yên tĩnh, không gây ồn, tựa như có linh trí, lại tựa như đang đợi người sống tự chui đầu vào lưới. Thi thể càng yên tĩnh như thế, lại càng khiến người ta hãi hùng.
Tôi không thể xác định được ba con quỷ đòi nợ kia có đang ở bên trong hay không, cũng không dám bất cẩn, sợ làm kinh động đến chúng. Chẳng may chúng chạy rồi, muốn bắt lại thì rất khó.
Ý thức được điều này, tôi bèn lấy một vốc tiền Ngũ Đế từ trong túi càn khôn ra. Những đồng tiền Ngũ Đế này đã qua tay trăm người, dương khí rất nặng. Lúc trước khi ở Bồ Tát Man huấn luyện cho những người kia, tôi còn ngâm chúng trong máu gà ròng rã bảy ngày liền.
Dùng loại tiền Ngũ Đế này để bày trận sẽ cho hiệu quả tốt nhất. Thứ bên trong phòng không phải hồn ma mà là thi thể. Trên người bọn họ không chỉ có thi khí mà còn có cả quỷ khí của quỷ đòi nợ, tính ra cũng là thứ tà vật rất khó giải quyết.
Tôi biết đám thi thể bên trong cũng đã phát hiện ra tôi, vì từng đôi mắt đỏ ngầu đều đang nhìn chằm chằm từng cử động của tôi. Tôi giả vờ không nhìn thấy họ, từ từ đi chếch sang bên trái, đếm thầm bước đi của mình.
Khi đi được đến bước thứ bảy, tôi mới dùng gót chân đạp mạnh xuống đất, không ngừng giẫm xuống. Đất ở công trường đều là bùn, tôi vừa giẫm vừa đạp như vậy, trên mặt đất lập tức bị tôi đạp thành một cái hố nhỏ.
Tôi thuận thế ngồi xổm xuống, ném bảy đồng tiền Ngũ Đế đã đếm kĩ vào trong hố, rồi lấy chân hất bùn đất lên, lấp cái hố lại.
Sau đó, tôi bắt đầu đi vòng quanh dãy nhà dã chiến. Cứ mỗi bảy bước, tôi lại chôn xuống dưới bảy đồng tiền Ngũ Đế. Thứ tôi sử dụng là trận Thất Tinh Tỏa Thi, chia làm bảy nhóm, tổng cộng là bảy bảy bốn mươi chín bước, đồng thời cũng phải chôn bảy bảy bốn mươi chín đồng Ngũ Đế.
Tôi bước rất rộng, đợi đến lần thứ tư, tôi đã vòng ra đến phía sau gian nhà. Phía sau không có cửa, chỉ có một cái cửa sổ. Bên trên cửa đã bị người chèn chặt, hẳn là do chủ thầu lúc chạy trốn làm.
Trên tấm cửa sổ kia toàn là vết máu hình bàn tay, lúc tôi đi vòng quanh gian nhà, thi thể bên trong cũng chuyển động theo tôi, giờ tất cả đều nằm nhoài bên trên cửa sổ phía sau nhà, từng đôi mắt đỏ ngầu nửa mở nửa khép, nhìn mà kinh!
Tôi vẫn giả bộ như không thấy gì, cứ tiếp tục bước, bước chân cũng ngày càng rộng hơn. Đến khi lấp xong cái hố thứ bảy, tôi đã quay trở về chỗ cũ. Còn bốn phía xung quanh phòng đã bị tôi lén lút chôn xuống bảy bảy bốn mươi chín đồng tiền Ngũ Đế.
Trận pháp đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ tôi niệm chú là hoàn thành. Nhưng tôi muốn thả họ ra, tôi muốn nhìn xem ba con quỷ đòi nợ có ở bên trong hay không. Tuyệt đối không thể để bọn chúng sống sót được!
Tôi chắp hai tay sau lưng, một tay nắm Thước Trấn Hồn, một tay cầm bùa, chậm rãi quay người lại, nhìn về phía chủ thầu cách đó không xa: "Có đèn led rọi không?"
"Có!" Chủ thầu vội gật đầu, giọng thì đè xuống rất khẽ: "Người anh em, ở công trường này có mấy cái, hơn nữa còn là loại phát điện bằng dầu diesel, vì sợ bình thường cúp điện nên chuẩn bị sẵn."
Chủ thầu không hỏi tôi muốn lấy đèn làm gì, tôi cũng chỉ gật đầu nói được, sau đó căn dặn: "Giờ anh đi điều chỉnh đèn led rọi, chỉnh cho tất cả đèn đều nhắm vào gian nhà bạt dã chiến này, một lát nữa sau khi nghe thấy hiệu lệnh của tôi thì hãy bật hết tất cả đèn lên. Loại thi thể này sợ ánh sáng, trận pháp của tôi cần có sự giúp đỡ của anh mới có thể thu phục được ba con quỷ đòi nợ kia, hiểu chứ?"
"Người anh em cứ yên tâm, chút chuyện này cứ để tôi lo!" Chủ thầu nghe bảo tôi cần trợ giúp, cảm thấy mình cũng có đất dụng võ, liền lập tức lên tinh thần, vỗ ngực đảm bảo một câu rồi chạy bình bịch lên trên tầng hai của dãy nhà.
Đợi sau khi chủ thầu vào trong phòng điều khiển, tôi quay đầu nhìn lại nơi lối vào công trường, nhưng vẫn chưa nhìn thấy đám Dương lão tam đến, có lẽ đại trận Huyền Chân vẫn còn chưa hoàn thành.
Vốn dĩ tôi còn định để cho họ đối phó với đám xác sống này, nhưng thời gian không còn kịp nữa. Trận pháp nào cũng có thời gian nhất định, trừ phi có thứ đè lên mắt trận.
Nhận ra được điều này, tôi chuẩn bị động thủ, nhanh chân đi về hướng cửa dãy nhà dã chiến. Lúc đi đến trước cửa, tôi đã có thể cảm nhận được thi thể và quỷ khí cao ngất trời.
Nếu như là người bình thường đứng ở chỗ này thì ngay tức khắc sẽ bị lung lạc linh trí ngay. Quỷ khí và thi khí pha tạp lại với nhau, không ngừng công kích thân thể tôi. Chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi cũng đều dâng trào lên hết cả để bảo vệ thân thể tôi không bị thi khí và quỷ khí đụng chạm.
Hiện tại tôi chỉ cần đưa tay là có thể mở được cánh cửa chèn chặt này, trong khe hở phía dưới cửa tôi còn có thể nhìn thấy bóng đen ở bên trong. Thi thể bên trong gian nhà này đều đang ở sau tấm cửa đợi tôi mở ra.
Bọn chúng im hơi lặng tiếng, lặng đến mức lòng tôi thấy bức bối. Đám thi thể này có linh trí, là do đã bị quỷ khí của quỷ đòi nợ khống chế.
Tôi chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy thanh chốt cửa bằng sắt đã chèn chặt cửa lại, đồng thời hô lớn một tiếng: "Bật đèn!"
Ban nãy chủ thầu có nói, đèn led rọi đó là dựa vào máy phát điện bằng dầu diesel, cần có thời gian nhất định, nên tôi mới phải kêu bật đèn lên trước. Tôi vừa mới cất tiếng gọi, thì phòng điều khiển phía sau tôi liền truyền đến những tiếng vang "rừ rừ rừ", đây rõ ràng chính là tiếng động phát ra từ máy phát điện.
Tôi vẫn còn đang chờ nên chưa mở cửa, nhưng thi thể bên trong đã nhận thấy có điều bất thường, bắt đầu điên cuồng va đập vào cửa.
Rầm... rầm...
Từng tiếng va đập cửa, cái sau mạnh hơn cái trước, cảm giác như sắp đập bay cả cánh cửa đi đến nơi. Tay tôi vẫn còn đang nắm chặt lấy then cài sắt, cảm giác va chạm đầy chấn động kia trong chớp mắt đã truyền đi khắp người tôi, khiến cả người tôi cũng run lên theo.
Mà lúc này đã có thi thể phá vỡ được cửa sổ, tôi chỉ nghe thấy tiếng kính vỡ choang đầy chói tai, rồi tiếng thủy tinh rơi xuống đất rào rào.
Tôi quay đầu nhìn lại, chợt thấy một thi thể mặc đạo phục thò đầu ra ngoài. Mảnh thủy tinh vụn đâm vào mặt y, dòng máu đen chảy đẫm cả khuôn mặt.
Gương mặt đó nhìn hung ác cực kì, y nhe răng nhếch miệng như một con chó dại phát điên. Đặc biệt là con mắt của y, tôi không còn nhìn thấy lòng trắng mắt và đồng tử đen nữa, mà nó đã biến thành một màu đỏ lòm!
Tôi thấy y định trèo từ cửa sổ ra ngoài, trong thâm tâm cũng bắt đầu cuống lên, bởi vì tiếng phát động cơ của máy phát điện bỗng dưng ngừng lại. Tôi thấy tình hình có biến, vội vã chửi: "Mẹ nhà anh, làm cái quần què gì thế, bật đèn nhanh lên đi chứ!"
"Người anh em, đừng có cuống, bị kẹt! S-s-sắp xong rồi!" Chủ thầu cũng sốt ruột đáp lại tôi, tôi nghe mà vừa tức vừa buồn cười. Mẹ nó, đến thời khắc mấu chốt thế này rồi mà anh ta còn bị kẹt được. Nhưng nghe thấy tiếng anh ta nói chuyện, vậy có nghĩa là anh ta không gặp phải chuyện gì, tôi cũng đỡ lo phần nào.
Giờ tôi vẫn còn đang khống chế cái then sắt cài cửa, cảm giác chấn động ngày càng mãnh liệt. Tôi vẫn chưa thể mở, nhưng đạo sĩ bị quỷ khí khống chế thì đã bắt đầu bò ra khỏi cửa sổ, nửa thân thể đã vắt vẻo bên ngoài.
Tôi cắn răng, một tay rút Thước Trấn Hồn, chuẩn bị mở cửa. Cứ trì hoãn thế này thì lát nữa ngay cả thời gian khởi động trận pháp Thất Tinh Tỏa Thi cũng chẳng có nữa!
Đến lúc đó chỉ có thể giải quyết từng người một. Đối phó với đám thi thể bị quỷ khí khống chế này thật ra tôi cũng không lo lắng lắm, tôi chỉ sợ ba con quỷ đòi nợ kia nấp ở bên trong, sau đó nhân cơ hội mà đào tẩu mất!
Tôi đã bắt đầu rút then sắt ra, ngay lúc chuẩn bị kéo phăng then cài ra thì máy phát điện chợt nổ từng tiếng "rầm rầm rầm", nghe tiếng thì có lẽ sắp chạy bình thường rồi.
Tôi mừng thầm trong lòng, tiếng nổ khá êm, chứng tỏ đèn led cũng sắp sáng! Lúc này, tôi mới đột ngột giật cái then cái cửa ra, đồng thời lùi về phía sau thật nhanh.
Đúng lúc đó, cửa gian nhà dã chiến bị đánh bay. Trong nháy mắt, có vô số thi thể phát điên hung hăng vọt về phía tôi...

Bình Luận

0 Thảo luận