Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 518: Xuất phát trước giờ hẹn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Đợi khi tất cả bọn họ đã đi ngủ, trong nhà chỉ còn một mình tôi nên rất yên tĩnh. Sau khi thêm một ít củi, tôi ngồi quanh bếp cửa mà canh chừng suốt đêm.
Đêm ở phía Bắc còn giá rét hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng tôi. Tôi ngồi được khoảng bảy tám phút thì Vương Lỗi cũng trở lại, anh ta cầm một cái gương, vừa đi đường vừa soi.
Khi bước tới trước mặt tôi, anh ta không ngừng xoay mặt, nghiêm túc đánh giá bản thân trong gương, còn chậc chậc tự tán thưởng bản thân thêm một hồi mới hỏi tôi: "Anh Cửu, Lỗi gia đẹp trai thế này, chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Tôi biết tính cách của anh ta, tuyệt đối không được nói về điểm xấu của anh ta, đành ừm một tiếng: "Hoàn hảo!"
Tên này còn buột ta một câu tiếng Nhật rồi nói: "Anh Cửu, cậu nói xem, Lỗi gia tôi để tóc ngắn đẹp trai hơn, hay nên nuôi tóc dài cho nó có vẻ sầu muộn hơn? Cô gái xinh đẹp người Nhật này tính tình có vẻ trầm lặng, không biết cô ấy thích tóc ngắn hay tóc dài nhỉ, cậu gợi ý cho Lỗi gia đi? Nếu thực sự không ổn thì Lỗi gia sẽ cắt mái tóc dài sầu muộn này đi!"
"Lỗi gia!" Thấy anh ta còn định tiếp tục ảo tưởng sức mạnh, tôi vội vàng gọi giật lại, mỉm cười bảo: "Lỗi gia, anh bây giờ như thế này là đẹp trai nhất rồi, không cần thay đổi bản thân vì người khác đâu. Cô ta sẽ thích con người anh chứ không phải kiểu tóc của anh! Nếu cô ta chỉ thích mái tóc của anh chứng tỏ cô ta không thật lòng yêu thích anh đâu!"
"Cũng có lý!" Vương Lỗi tỏ ra giật mình bừng tỉnh, gật gù đồng tình với tôi, anh ta nói: "Anh Cửu, cậu nói câu này đúng lắm! Lỗi gia này không chỉ có mái tóc mà đến cả ngón chân cũng toát ra khí chất sầu muộn mê hoặc người khác! Thế nên, Lỗi gia phải đi đây!"
"Đợi đã!" Thấy Vương Lỗi sắp đi, tôi vội vàng kéo anh ta lại, nghiêm túc nói: "Lỗi gia, Thạch Minh Thánh Hàm là người của Âm Dương Đạo Nhật Bản, anh phải nhớ lấy, Âm Dương Đạo và Đạo môn của Hoa Hạ chúng ta trước nay như nước với lửa. Trước kia họ giúp Linh tộc, bây giờ lại tới Tần Lĩnh, chắc chắn là đến vì thần mộ. Bảo bối của Đạo môn chúng ta tuyệt đối không thể rơi vào tay họ được! Tôi nói như thế, hi vọng Lỗi gia có thể hiểu được lập trường của bản thân, đừng làm tội đồ của Đạo môn!"
Con người Vương Lỗi luôn khó nắm bắt nhất, tôi chỉ sợ anh ta thực sự lún sâu vào Thạch Minh Thánh Hàm. Tôi tin rằng tên này có thể bất chấp mọi thứ vì tình yêu, đến lúc đó nếu anh ta quay sang giúp người của Âm Dương Đạo thì chẳng khác nào cơn ác mộng đối với chúng tôi.
Đương nhiên Vương Lỗi cũng biết được ý tứ trong câu nói của tôi, bèn nháy mắt với tôi, nghiêm túc nói: "Anh Cửu, hỏi thế gian tình là chi, mà sao đôi lứa nguyện thề sống chết!"
Nói xong câu này thì những lời sau đó của anh ta không còn đứng đắn nữa: "Anh Cửu, đừng lo lắng, cùng lắm thì Lỗi gia này ở rể cho Âm Dương Đạo của họ, để cô gái xinh đẹp sinh cho tôi thêm mấy thằng con trai, thế là về sau Âm Dương Đạo chính là sản nghiệp nhà họ Vương của Lỗi gia này rồi! Đến lúc đó, căn bản chẳng cần đánh, Âm Dương Đạo cũng thuộc về Đạo môn của Hoa Hạ thôi! Lỗi gia giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ, nhiệm vụ nặng nề mà dài lâu! Thế nhưng, không cần biết gian khó đến đâu, Lỗi gia vẫn sẽ làm! Anh Cửu, Lỗi gia đi đây, tôi phải đi trông chừng cô gái xinh đẹp ngủ say rồi!"
Vừa dứt lời, anh ta chạy lên tầng hai như một cơn gió, chỉ nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch bịch.
"Ôi!" Tôi thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, vốn dĩ còn vài chuyện muốn bàn bạc với anh ta, bây giờ hết cơ hội rồi.
Tôi ngồi một mình được một lát thì lão quỷ cũng xuống. Nhìn quần áo của ông ta rất chỉnh tề, chắc hẳn cũng chưa ngủ, bèn rón rén đi xuống dưới tầng. Tôi cười cười và hỏi: "Lão quỷ? Sao thế? Không ngủ được à?"
"Đúng thế!" Lão quỷ cười khổ gật gật đầu rồi nói: "Sự việc day dứt trong lòng nhiều quá, tuổi tác cũng cao rồi, không buồn ngủ."
Tôi biết ông ta đang lo lắng cho Tử Long, đương nhiên cũng tránh nhắc đến chủ đề này. Ông ta ngồi xuống bên cạnh tôi, châm tẩu thuốc, hút vào hơi mới lên tiếng: "Sơ Cửu, cậu nhìn nhận thế nào về Âm Dương Đạo?"
Đối với chiến tranh năm ấy, tôi chỉ biết Âm Dương Đạo của Nhật Bản cũng tham gia vào, nhưng Đạo môn gần như không hề ghi chép gì về giai đoạn lịch sử này, chỉ có thể nghe nói đôi điều về nó từ lời kể của Đạo nhân đời trước.
Tôi sững người trong giây lát rồi nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra: "Quan hệ của Âm Dương Đạo Nhật Bản và Đạo môn Hoa Hạ trước nay không tốt, đây lần thứ ba họ xuất hiện rồi. Thôn Tiểu Ngư ở biên cảnh một lần, tạm thời không nhắc đến. Chỉ nói tới việc bọn họ giúp đỡ Linh tộc, bọn họ ra tay giúp Linh tộc chắc chắn là vì mong thấy Đạo môn bị tiêu diệt, cũng mong Đạo môn càng rối ren càng tốt! Mà bây giờ, Đạo môn ở phía Nam vừa nổi lên, khi đang tìm thần mộ, bọn họ cũng xuất hiện. Tôi lo rằng bọn họ muốn nhân cơ hội này để xâm nhập vào Đạo môn của Hoa Hạ chúng ta lần nữa."
"Ừm!" Lão quỷ gật gật đầu và nói: "Đây cũng là điều khiến tôi lo lắng, Âm Dương Đạo của Nhật Bản khác với Đạo môn của Hoa Hạ chúng ta, họ phục vụ cho quốc gia chứ không chỉ là tổ chức tự phát của người dân như chúng ta. Tôi sợ họ vẫn không sờn lòng, vẫn còn ý đồ khác nữa! Vả lại, bây giờ người khiến tôi lo lắng nhất là Lỗi gia. Nếu không có Lỗi gia, chúng ta không thể nào tìm được thần mộ, chỉ có thể trông chờ ở thuật phong thủy xuất thần nhập hóa của cậu ta, nếu cậu ta ngả về phía Âm Dương Đạo..."
"Lão quỷ, tôi tin vào nhân phẩm của Lỗi gia!" Thấy lão quỷ vẫn định nói tiếp, tôi lập tức ngắt lời ông ta: "Tôi hiểu con người Lỗi gia. Có thể nhìn ra được, anh ta thực sự thích Thạch Minh Thánh Hàm. Con người anh ta làm việc trước nay không theo lề lối thông thường, cũng không câu nệ tiểu tiết. Tuy rằng biểu hiện của anh ta hơi điên điên khùng khùng, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ thế này: nếu anh ta thực sự chinh phục được Thạch Minh Thánh Hàm, chưa biết chừng sẽ lôi kéo cô ta về phía Hoa Hạ chúng ta."
"Hi vọng là thế!" Lão quỷ cười cười, nhưng vẫn không đặt quá nhiều niềm tin. Nói chuyện một lúc, lão quỷ liếc nhìn thời gian rồi nói: "Sắp vào giờ Mão rồi, chúng ta xuất phát vào giờ Mão đi! Nếu đợi tới khi trời sáng, người tu đạo trên trấn cũng sẽ đi núi Chung Nam, đến lúc đó, đông người chắc chắn sẽ phiền phức, cũng dễ bị bại lộ!"
Đây là suy nghĩ trước kia của tôi, ngoài việc phải né tránh người tu đạo trên trấn, tôi cũng muốn tìm được Tử Long thật sớm. Chúng tôi đã đi chậm mất một ngày rồi, nếu không đẩy nhanh tốc độ, chúng tôi sẽ càng ngày càng cách xa Tử Long.
Tôi gật gật đầu và nói: "Được, cứ như thế mà làm!"
Tôi vừa dứt lời đã thấy Đông Tử và A Cẩu cũng xuống, thậm chí còn chuẩn bị sẵn trang bị. Thấy gần đến giờ rồi, tôi bảo họ đợi tôi một lát, tôi phải đi tìm Vương Lỗi.
Nhà trọ của bà lão này không quá nhiều phòng. Tôi lên gác tìm một hồi là bắt gặp Vương Lỗi, chỉ thấy anh ta ngồi ngay trước cửa một căn phòng, khoanh chân gọn gàng, hai mắt mở trừng trừng!
Không cần nghĩ cũng biết được, người ở bên trong gian phòng này chắc chắn là Thạch Minh Thánh Hàm.
Tôi rón rén bước tới đó, thì thầm gọi: "Lỗi gia, đến lúc phải đi rồi!"
Nhưng tôi hô vậy mà Vương Lỗi không hề có động tĩnh gì, đôi mắt vẫn mở to trừng trừng. Khi ấy tôi thực sự kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này ngủ gật mà vẫn mở mắt.
Mà ngay sau đó, tôi phát hiện ra mình đã nhìn nhầm. Tên này hoàn toàn không mở mắt, mà anh ta dán một cặp mắt giả trên mí mắt. Hành lang của tầng hai này vốn hơi tối, nếu không nhìn kỹ, chắc sẽ tưởng Vương Lỗi thực sự mở mắt.
Sau khi nhìn rõ tình hình, tôi lắc đầu bất lực, đành vỗ nhẹ vào vai anh ta. Vừa mới vỗ một cái, Vương Lỗi đã mở mắt ra, không hề tỏ ra hoảng loạn. Anh ta liếc mắt nhìn tôi rồi lại định nhắm mắt ngủ tiếp.
"Lỗi gia, đến giờ rồi, chúng ta nên đi thôi!" Tôi vội vàng hô thêm một tiếng, nào ngờ Vương Lỗi chỉ lắc lắc đầu và nói: "Anh Cửu, mọi người cứ đi trước đi, Lỗi gia tôi sẽ đi tìm mọi người sau!"
"Ờm..." Nghe được câu nói của anh ta, tôi thoáng đờ đẫn rồi mới hỏi: "Lỗi gia, amh không định đi cùng chúng tôi à?"
"Ừm." Vương Lỗi gật gật đầu, anh ta đáp: "Lỗi gia tôi phải đi theo cô gái xinh đẹp, cô ấy đi chỗ nào, Lỗi gia đi chỗ nấy!"
Tôi nhìn nụ cười hề hề của anh ta mà thực sự muốn đấm anh ta một trận, tiếc là không đánh lại được người ta nên đành nâng cao tông giọng: "Lỗi gia, anh đừng quên mục đích lần này của mình đấy nhé? Anh đến cứu Tử Long, đừng có vợ mà quên mất anh em!"
"Ôi!" Vương Lỗi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: "Đối với Lỗi gia mà nói, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo! Với tình hình hiện tại, không có tay chân, Lỗi gia tôi vẫn có thể sống được! Nhưng bây giờ phía Bắc lạnh lẽo thế này, nếu không có quần áo, chắc chắn Lỗi gia này sẽ chết cóng mất!"
Thứ lý lẽ lệch lạc này khiến tôi nhất thời không còn lời nào để nói. Tôi đang định khuyên nhủ thêm thì Vương Lỗi đã thúc giục tôi: "Anh Cửu, cậu mau đi đi, đừng ảnh hưởng tới Lỗi gia! Cậu đi tìm anh Long trước, đến lúc đó Lỗi gia cũng để anh Long thấy được vợ của người anh em này! Đi đi, đừng lắm lời nữa!"
Tôi biết tính các của Vương Lỗi, nếu anh ta không đi thì chín con trâu cũng không lôi được anh ta đi. Bất đắc dĩ, tôi đành dặn anh ta phải đuổi theo nhanh nhất có thể, sau đó mới chịu xuống tầng.
Thấy một mình tôi bước xuống, lão quỷ cũng phải nhíu mày, ông ta hỏi: "Sơ Cửu, Lỗi gia không chịu đi à?"
"Ừm." Tôi cười khổ đầy bất lực: "Anh ta đòi ở lại cùng với Thạch Minh Thánh Hàm. Mặc kệ anh ta thôi, chúng ta đi tìm Tử Long trước. Lỗi gia có thể tìm thấy chúng ta mà, không cần lo lắng."
"Được rồi!"
Sau đó, bốn người chúng tôi lặng lẽ rời khỏi nhà trọ của bà lão. Trước khi đi, Đông Tử đặt không ít tiền bên dưới ấm trà, coi như thanh toán cho chi phí của chúng tôi.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, thế nhưng khi chúng tôi đến trấn đã không thấy bóng dáng của người tu đạo nào nữa, chỉ có không ít thôn dân bán đồ ăn sáng bắt đầu làm việc.
Tôi nhờ Đông Tử đi mua ít đồ ăn, sau đó xuất phát về phía núi Chung Nam...

Bình Luận

0 Thảo luận