Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 365: Người sống dẫn hồn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi hoàn toàn không ngờ, người của gánh hát quỷ đã biến mất lại xuất hiện ở đây vào lúc này, đã thế còn xuất hiện đúng lúc căng thẳng.
Bọn họ núp sau đám ác quỷ, tôi không nhìn thấy, chỉ nghe thấy giọng hát của người đóng làm Quan nhị gia: "Hảo giang phong, tương giá khinh chu thôi tống. Ba phiên lãng dũng, thiêm kỷ phân tráng chí hào tình. Long đàm hổ huyệt hà túc cụ, kiếm kích tùng trung cửu ao binh. Phi thị yêm miểu quần hùng, nhất bộ xuân thu minh ký. Nghĩa bất phụ tâm thái sơn trọng, trung bất cố tử hà ngôn khinh. Đào viên chiêng vàng thệ, đệ huynh sơn hải minh. Tảo bả giá thất xích thân khu thanh long yển nguyệt, phó dữ thương sinh!"
(Lược dịch: Ngọn gió sông đẩy chiếc thuyền nhẹ. Cơn sóng xô mang cả chí khí hào kiệt. Đầm rồng hang hổ há phải sợ chi, gươm kiếm vẫn chiến đấu lâu dài. Không phải anh hùng vẫn được xuân thu ghi nhớ. Lấy giang sơn làm trọng, không phụ lòng mình, trung thành không sợ cái chết. Huynh đệ kết lời thề liên minh giữa vườn đào. Từ lâu đã coi tấm thân này là Thanh Long Yển Nguyệt, giao phó cho chúng sinh.)
Một bài hát hát mãi không hồi kết, giai điệu vừa chuyển là lại hát tiếp: "Hôm nay Quan mỗ ta hát quỷ hí, người nghe thì hồn bay phách tán, quỷ nghe thì vong hồn khóc lóc. Cớ sao phải đau khổ? Chi bằng cùng Quan mỗ đạp phá thần môn cầu vãng sinh! Chém kim đao mở Quỷ môn, tăng thêm oán khí phá miếu môn!"
Ông ta hát bài hát này là để mê hoặc quỷ. Sau khi nghe thấy ông ta hát, đám ác quỷ ở trước cửa đã phóng thích toàn bộ oán khí của mình ra ngoài. Lúc này, từng khuôn mặt u ám đã trở nên vô cùng dữ tợn, hung ác.
Hơn nữa bọn chúng còn nóng vội muốn xông vào cửa miếu Bồ Tát, nhưng vừa bước chân vào mái hiên của miếu Bồ Tát, chúng đã bị thần uy của Già Lam Bồ Tát chặn đứng.
Thần uy đó giống như một tấm bình phong vô hình chặn bọn chúng ở bên ngoài miếu Bồ Tát.
"Keng!" Đúng lúc này gánh hát quỷ gõ chiêng vàng, tiếng chiêng vàng vang lên, lập tức phá tan bầu không khí yên tĩnh của miếu Bồ Tát, tiếng chiêng rất chói tai, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng chiêng vàng, đám ác quỷ giống như bị kích động, chúng va chạm với thần uy của miếu Bồ Tát. Bọn chúng lao tới khiến miếu Bồ Tát đổ nát bỗng rung lắc dữ dội.
Nhất là lớp gạch phía trên đỉnh miếu còn phát ra tiếng kêu rắc rắc của nứt vỡ. Vết nứt xuất hiện khiến vô số ngói vỡ rơi xuống đất, vang lên những âm thanh ầm ỹ.
Tôi bị đống ngói đó đập trúng vội kéo Hà thiên sư núp vào bên trong xà ngang.
Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đỉnh miếu vốn lành lặn, giờ gần một nửa đã bị cơn chấn động này làm rơi xuống, thủng rỗ như bị súng máy hạng nặng bắn vào.
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào qua lỗ hổng đó, từng đường sáng chiếu vòng vào trong miếu Bồ Tát khiến nó vừa đẹp vừa mờ ảo, đống bụi băm trên đất cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cho tới lúc này tôi mới hiểu, tại sao gánh hát quỷ kia lại xuất hiện ở bãi tha ma yên tĩnh thế này. Mục đích của bọn chúng là muốn hát để gọi hồn của toàn bộ đám quỷ hồn bị trấn áp. Và mục đích cuối cùng của bọn chúng chính là lợi dụng oán khí của đám quỷ đó để phá vỡ thần uy của miếu Bồ Tát, thả bạch hồ mắt xanh ra.
Cộng với việc đầu phật của Già Lam Bồ Tát đã bị lấy trộm, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại thì chắc chắn gánh hát quỷ này do bác Diệp mời tới. Nhưng rốt cuộc ông ta làm vậy là vì mục đích gì?
Hình như chuyện này chẳng có gì liên quan trực tiếp tới Huyền Chân quan cả, lẽ nào, ông ta định thả bạch hồ mắt xanh ra để cô ta làm việc cho ông ta?
"Đạo huynh, bây giờ phải làm sao? Miếu Bồ Tát này không còn cầm cự được bao lâu nữa đâu!"
Lúc này Hà thiên sư đã hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng hét lên với tôi.
Bây giờ tôi cũng chẳng còn cách nào, trước đó tôi còn định nhờ Hà thiên sư làm đèn dẫn hồn dụ đám ác quỷ kia đi, nhưng hiện tại gánh hát quỷ đã khống chế bọn chúng, tôi không có cách nào khiến đám ác quỷ đó tình nguyện rời đi được cả!
Tôi nghiến răng, thực sự không thể nghĩ ra được cách nào khác nên đành tính tới dự định xấu nhất, nếu không ổn thì đành phải chiến đấu với đám bách quỷ mà thôi.
"Cuối cùng ta cũng lại được nhìn thấy ánh sáng rồi, ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Ha ha..."
Đúng lúc này, bạch hồ mắt xanh cũng kích động cười lớn.
Khi tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện có không ít khí màu đỏ máu phun ra từ bức tượng cụt đầu. Chết tiệt, bây giờ đến ngay cả thần uy của Già Lam Bồ Tát cũng sắp không trấn áp được bạch hồ mắt xanh nữa rồi.
Nếu đợi toàn bộ số khí màu đỏ máu này phóng ra thì bạch hồ mắt xanh có thể rời khỏi miếu Bồ Tát. Không được, nhất định phải nghĩ ra cách.
Ầm!
Trong lúc tôi vẫn còn đang luống cuống chân tay thì ngay chỗ tượng phật cụt đầu bỗng phát ra âm thanh ầm ầm. Âm thanh này hết ức nặng nề, khiến người ta thấy khó chịu, tim đập thình thịch.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng niệm kinh vô cùng uy nghiêm vang lên:
"Ngã niệm như lai vãng tích thì, vu vô lượng kiếp sở tu hành. Chư phật xuất hưng hàm cung dưỡng, cố hoạch như không đại công đức; phật tích tu hành vô tẫn thi, vô lượng sát thổ vi trần đẳng, tu di quang chiếu bồ đề thần, ức niệm thiện thệ tâm hân khánh; chúng sinh hành hải vô hữu biên, phật phổ di luân vũ pháp vũ; tùy kỳ căn giải trừ nghi hoặc, hoa anh ngộ thử tâm hoan hỉ; ngã phật từ bi, khổ hải vô nhai, hồi đầu thị ngạn! A di đà phật..."
(Trích từ Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm)
Âm thanh vừa vang lên, tôi bỗng thấy ngay chỗ tượng Phật cụt đầu bỗng xuất hiện một ánh sáng, phật quang vô hình vô thần, tôi chỉ thấy bụi bặm trong không khí bị ánh sáng chia làm hai.
Đợi khi ánh sáng Phật lan tỏa khắp nơi thì đám ác quỷ vốn định xông vào miếu Bồ Tát bỗng dừng lại, oán khí trên người cũng bắt đầu yếu dần đi.
"Đạo huynh Bồ Tát hiển linh rồi, là Già Lam Bồ Tát hiển linh! Mẹ kiếp, tà không thể thắng chính, tà không thể thắng chính! Ông đây làm nhiều việc ác như vậy, cuối cùng cũng cảm nhận được lời kêu gọi của Bồ Tát, đây là cơ duyên của tôi, đây là tạo hóa của tôi!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Hà thiên sư đã kích động hô lên, vừa hét hắn vừa đi lòng vòng trước miếu Bồ Tát, tỏ ra vô cùng đắc ý, còn không quên chế giễu bạch hồ mắt xanh đang bị Phật quang trấn áp bên dưới.
Tôi khóc dở mếu dở, nhưng nghĩ tới việc không thể để vụt mất cơ hội nên tôi phải nhanh chóng chỉnh đốn lại Hà thiên sư. Dương hỏa trước đó được tôi đốt lên giờ đã quay lại cơ thể hắn.
Tôi lại vỗ mạnh tay lên đỉnh đầu Hà thiên sư, cong ngón trỏ và ngón giữa rút lên, ngọn dương hỏa lại được tôi đốt lên một lần nữa.
Người bình thường không nhìn thấy, chỉ có người tu đạo và quỷ hồn mới thấy trên đầu Hà thiên sư đang có một ngọn lửa nhỏ bốc cháy. Một khi dương hỏa được đốt lên thì dương khí trong người Hà thiên sư sẽ yếu đi, đồng thời cũng thu hút đám quỷ kia muốn ám vào người hắn, đó chính là đèn dẫn hồn được làm từ người sống.
Hà thiên sư cũng mang đầy đủ đồ nghề, tôi bảo hắn cầm ba nén nhang, sau khi đốt lên thì đèn dẫn hồn từ người sống đã hoàn thành. Nhưng đám ác quỷ bên ngoài quá đông, tôi sợ chúng vẫn sẽ ám lên người hắn nên còn cẩn thận dán vài lá bùa trừ tà lên lưng hắn.
Chuẩn bị xong xuôi tôi mới bảo Hà thiên sư đi thẳng ra ngoài. Nhưng vì vẫn còn sợ nên cứ đi được mấy bước hắn lại dừng lại, quay đầu nhìn tôi, lo lắng bảo:
"Nhiều ác quỷ như vậy, cậu phải đảm bảo là chúng không ám vào tôi đấy! Hà mỗ tôi ít nhiều gì cũng được coi là đạo sĩ bán chuyên nghiệp, nếu như bị quỷ ám thì mất mặt lắm, để truyền ra ngoài có khi mộ tổ tiên tôi cũng sẽ nổi giận bốc khói đấy. Đạo huynh, cái mạng nhỏ của tôi nằm trong tay cậu, cậu không được làm bậy đâu nhé!"
"Không sao đâu, ngươi yên tâm!"
Tôi cười nói: "Lát nữa ngươi dẫn bọn chúng ra thẳng bãi tha ma, xương cốt chúng nằm ở đó, nếu ngươi không đi thì bọn chúng sẽ ở lại đó, đợi đến khi trời sáng là ngươi có thể rời đi được rồi! Nhưng nhớ kỹ, khi dẫn hồn, tuyệt đối không được quay đầu lại, cũng không được nói gì. Chỉ cần ngươi quay đầu lại, mở miệng thôi là dương khí sẽ bị bại lộ, tới lúc đó ngươi sẽ chết đấy, nghe rõ chưa?"
Thấy tôi nói hết sức nghiêm túc, Hà thiên sư cũng nghiến răng gật đầu, hắn hít thở sâu mấy hơi rồi mới liều mạng đi ra ngoài miếu Bồ Tát. Vừa nãy đám ác quỷ đã bị thần uy của Già Lam Bồ Tát tạm thời dọa sợ nên lúc này chính là thời điểm tốt nhất để dụ bọn chúng đi.
Sau khi Hà thiên sư vừa bước ra, tốc độ trở nên rất chậm, dường như mỗi bước chân của hắn đều rất cẩn thận, sợ bước ra là không thể quay trở lại được. Tôi cũng không hề gọi hắn, biết hắn đang đấu tranh nội tâm và cũng đang tự thuyết phục mình dẫn đám ác quỷ này đi.
Sau khi do dự tầm mười giây, Hà thiên sư mới cả gan sải bước, nhìn thấy cảnh tượng đó tôi thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa bước ra thì đám ác quỷ đứng ngoài miếu lập tức nhường đường.
Hà Thiên Sư không quay đầu lại mà đi về phía trước, tốc độ rất chậm, cơ thể cũng không ngừng run rẩy nhưng may mắn là đám ác quỷ dồn ứ trước miếu đã đồng loạt quay đầu, bỏ đi theo hắn.
Nhưng nào ngờ, khi tôi vừa mới thở phào thì một giọng nói yêu kiều đột ngột vang lên: "Anh nỡ bỏ em mà đi sao? Anh hãy quay lại đi, em sẽ hầu hạ anh, cho anh cuộc sống còn sung sướng hơn cả thần tiên. Quay lại đi người tình của em, cho em theo với, chúng ta cùng sống những ngày ung dung tự tại."
Nghe thấy giọng nói dụ dỗ của bạch hồ mắt xanh, tôi thầm kêu không ổn, sợ Hà thiên sư không chống cự lại được sự cám dỗ đó, tôi vội vàng hô lên: "Đừng quay đầu lại, Hà thiên sư, cô ta đang quyến rũ ngươi đấy! Mau đi đi, không muốn chết thì cứ đi thẳng về phía trước..."
Nhưng tôi còn chưa nói hết thì đã không thể lên tiếng được nữa, tim cũng trở nên lạnh buốt vì ngay lúc này, Hà thiên sư đã từ từ quay đầu lại...

Bình Luận

0 Thảo luận