Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 531: Hoa Vãng Sanh nở

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Bây giờ, tôi không thể nào chắc chắn mình có đoán đúng hay không, nên đành phải gọi lão quỷ và A Cẩu lên. Sau khi họ nhảy từ cửa Vãng Sanh lên, tôi bèn nói ra suy đoán trong lòng!
Tôi vừa mới dứt lời, A Cẩu lập tức hành động, anh ta rút con dao găm ra rạch một nhát lên cánh tay mình. Tuy vết thương không sâu, nhưng máu tươi vẫn chảy ròng ròng.
Từng giọt máu rơi xuống lá cây hoa Vãng Sanh lập tức bị hấp thụ ngay. Những chiếc lá ấy giống như miếng bọt biển, hút hết máu tươi của A Cẩu, không thừa một giọt!
Chờ đến khi vết thương của A Cẩu ngừng chảy máu, tôi mới giúp anh ta băng bó lại cẩn thận. Chúng tôi cũng quan sát phản ứng của hoa Vãng Sanh, khoảng chừng một, hai phút sau, chúng tôi nhận thấy đoá Vãng Sanh này trông ngày càng rực rỡ.
Trên thân rễ sẫm màu còn lờ mờ lộ ra màu máu đỏ tươi. Chúng tôi không nói chuyện mà tiếp tục chờ thêm mấy phút nữa, song hoa Vãng Sanh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Năm chiếc lá phía trên cũng không hề có dấu hiệu lớn lên. Thấy cảnh tượng này, tôi cũng mờ mịt, trong đầu thầm nghĩ chẳng lẽ mình đoán lầm rồi?
Tôi không cam lòng, cũng dùng dao găm cắt một vết trên đầu ngón trỏ. Đợi máu tươi rỉ ra, tôi cũng nhỏ máu lên lá hoa Vãng Sanh.
Kết quả vẫn không thay đổi, máu của tôi bị chiếc lá đen hấp thu. Hoa Vãng Sanh hấp thụ máu tươi xong, ngoại trừ trở nên rực rỡ hơn thì căn bản không có thay đổi gì khác.
"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình đoán sai rồi ư?" Lúc này, chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, lẩm bà lẩm bẩm: "Không đúng, tại sao máu của lão quỷ có tác dụng, mà máu của mình với A Cẩu lại không? Rốt cuộc là sao đây?"
Ngay lúc tôi với A Cẩu còn đang mù mờ, lão quỷ bỗng cười phá lên, lẩm bẩm: "Hoa Vãng Sanh, ý chính là thoát khỏi ác quả nghiệp chướng trong quá khứ! Tôi biết tại sao máu của tôi có tác dụng rồi! Bởi vì khi còn trẻ, tôi đã làm nhiều việc xấu! Cho nên vô hình trung, tôi đã tích lũy vô số ác quả cùng nghiệp chướng! Có lẽ chỉ có máu của tôi mới có tác dụng!"
Lão quỷ đột nhiên cười lên, tôi và A Cẩu còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã cứa một nhát lên tay. Ông ta đau đến nhíu chặt mày, sau đó nhỏ máu lên trên lá cây!
Lá hoa Vãng Sanh điên cuồng hấp thu máu của lão quỷ! Chỉ một giây kế tiếp, năm chiếc lá bắt đầu lớn dần. Không riêng gì lá cây, mà cả rễ cũng sinh trưởng thần tốc.
Chỉ một hai phút ngắn ngủi, hoa Vãng Sanh đã cao cỡ thắt lưng chúng tôi. Mà năm phiến lá thẳng tắp trước đó cũng từ từ cong vào trong!
Thấy cảnh tượng này, tôi lập tức nhận ra hoa Vãng Sanh sắp nở!
"Ha ha, không ngờ, thật không ngờ. Nghiệp chướng và tội lỗi nửa đời trước của lão quỷ tôi lại thành mấu chốt phá được vấn đề nan giải!" Nụ cười của lão quỷ đầy bất đắc dĩ cùng tự giễu: "Giờ tôi đã biết vì sao đời sau của Thái Ất Chân Nhân không thể nào đi qua được cửa Vãng Sanh, vũ hóa thành tiên rồi! Đó là vì họ không thoát khỏi ám ảnh và cố chấp trong lòng, cho dù đạo hạnh cao thâm, nhưng cuối cùng vẫn không có được cơ duyên này!"
Tôi lại không đồng ý với khái niệm mà lão quỷ nhắc tới: "Lão quỷ à, theo lý thuyết thì đời sau của Thái Ất Chân Nhân cũng đều là người tu đạo chân chính. Chắc chắn khi còn sống họ không làm việc xấu, sao mà có ám ảnh với cố chấp được?"
Tôi khá mơ hồ với khái niệm này, cứ cảm thấy quan điểm của lão quỷ mâu thuẫn nên mới thắc mắc.
Lão quỷ cười gượng, giải thích: "Sơ Cửu, Thái Ất Chân Nhân tạo ra cửa Vãng Sanh không phải để cho những người có ác quả và nghiệp chướng khi còn sống! Ông ấy làm như vậy, chỉ vì mong muốn đời sau của mình có thể thoát khỏi ám ảnh và cố chấp trong lòng mà thôi! Mà sự cố chấp và ám ảnh trong lòng họ chính là vũ hóa thành tiên! Mặc dù họ không làm chuyện xấu, nhưng chấp niệm muốn thành tiên đó mới là nghiệp chướng lớn nhất trong con đường tu hành! Người tu đạo tức là vô dục vô cầu, chỉ cần có chấp niệm thì ắt sẽ rơi vào giai đoạn tắc nghẽn, đây cũng là trở ngại vũ hóa thành tiên của họ. Không thể không thừa nhận, trí tuệ của Thái Ất Chân Nhân thật sự quá kinh khủng!"
Nghe lão quỷ giải thích xong, tôi mới hoàn toàn hiểu ra. Thái Ất Chân Nhân để lại cửa Vãng Sanh này với hy vọng đời sau của mình có thể thoát khỏi chấp niệm thành tiên đã ăn sâu vào xương tủy. Vô dục vô cầu, mới có thể chân chính đứng vào hàng tiên ban.
Có chấp niệm thành tiên, họ chắc chắn sẽ bất chấp gian nan theo đuổi, thậm chí quên mất tín ngưỡng tu đạo lúc ban đầu. Đó chính là phổ độ chúng sinh, siêu thoát tự nhiên, chứ không chỉ là vì theo đuổi trường sinh bất lão!
Đại đạo vô biên, không riêng gì tu thân, còn phải tu tâm. Mà họ lại cố chấp với việc thành tiên, tuy cảnh giới, đạo hạnh đủ rồi, nhưng tu vi nội tâm thì còn lâu mới đạt tới. Đó cũng là lý do tại sao cuối cùng họ vẫn ở trong sơn động này.
Hoa Vãng Sanh trở nên rực rỡ như vậy chắc chắn là vì chưởng giáo các triều đại cũng đã từng dùng máu tươi để thử. Chỉ là, họ vẫn không thể thoát khỏi chấp niệm trong lòng.
Cố chấp quá sâu, cuối cùng biến thành ám ảnh trong lòng bọn họ! Chỉ có tâm tịnh như trần, vô dục vô cầu, mới có tư cách đứng vào hàng tiên ban.
Điều này khiến tôi nghĩ đến tổ sư gia Thuần Phong, người sáng lập ra Huyền Chân giáo chúng tôi. Đạo hạnh của ông ấy đã đạt đến cảnh giới thần tiên nhưng lại không bỏ được bạch hồ mắt xanh. Điều này vô tình trở thành nỗi ám ảnh trong lòng ông, cũng khiến ông mất đi tư cách thành tiên!
Nghĩ tới đây, tôi mới hiểu dụng ý của Thái Ất Chân Nhân! Đây cũng là lý do tại sao, Đạo môn phát triển đến bây giờ, nhưng hầu như không có ai đủ tư cách đứng vào hàng tiên ban.
Bởi vì tâm không tĩnh, chấp niệm quá sâu, mới sa sút đến mức như vậy!
Trong lúc tôi đang thổn thức cảm thán thì lão quỷ vỗ vai A Cẩu, thành khẩn nói: "A Cẩu, cậu cũng như Sơ Cửu, đều chưa từng làm việc xấu, không gây nghiệp chướng hay ác quả! Tôi mong cậu có thể tiếp tục giữ vững, tuyệt đối đừng đi lầm đường!"
Tôi biết lão quỷ nói vậy là có ý gì. Chúng tôi nghi ngờ A Cẩu, ông ta hy vọng A Cẩu đừng đi lầm đường. Đương nhiên A Cẩu cũng nghe hiểu ý tứ trong lời lão quỷ nói. Anh ta cười một tiếng, gật đầu không nói gì!
Mà lúc này, hai bụi hoa Vãng Sanh dưới chân chúng tôi đã dừng phát triển, cao đến ngang bụng. Năm chiếc lá cũng cong cong hướng ra ngoài, rõ ràng là dấu hiệu sắp nở hoa!
Đợi thêm khoảng ba bốn phút, chúng tôi thấy một nhánh dây leo vươn ra từ khe hở giữa năm chiếc lá. Sau khi mọc lên, dây leo kia lại tiếp tục lan rộng sang bờ bên kia.
Sau khi hai nhánh dây leo tiến vào màn mây mù mờ mịt, tôi không còn trông thấy rõ nữa. Mãi cho đến khi dây leo của hoa Vãng Sanh dừng lại, tôi mới nhận ra hai nhánh dây ấy đang căng lên, hình như nó kết nối với thứ gì đó!
Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn lên dây leo, phát hiện nó rất căng và chắc chắn. Chỉ có điều không xác định được rốt cuộc có phải nhánh dây này đang nối đến ngọn Cô Sơn phía đối diện hay không.
Tôi cảm nhận được có lẽ sức của hai dây leo chống đỡ được sức nặng của một người.
"Ôi mẹ nó, ai mà ngờ được, dây leo mọc ra từ hoa Vãng Sanh lại chính là cách để qua ngọn Cô Sơn! Con mẹ nó, ai mà nghĩ tới hoa Vãng Sanh trông yếu ớt, mọc trên vách núi lại chính là mấu chốt để đi vào Thần Mộ! Thái Ất Chân Nhân thật sự quá vĩ đại, chỉ tiếc không một hậu nhân nào của ông ấy có thể giải đáp câu đố mà ông để lại! Trong âm thầm, mọi việc đều đã được định trước rồi!" Lúc này, lão quỷ không nhịn được văng tục.
Có thể tưởng tượng được, sự việc vừa xảy ra khiến ông ta chấn động đến mức nào. Mà không riêng gì ông ta, ngay cả chúng tôi cũng cảm khái không thôi. Bởi vì tất cả những sắp đặt này thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Mặc dù A Cẩu có thể nhìn rõ vài thứ trong mây mù, nhưng mà khoảng cách quá xa, nên anh ta cũng chỉ thấy lờ mờ. Cuối cùng, sau khi bàn bạc, tôi quyết định qua đó thăm dò tình hình!
Trước đó, A Cẩu đề nghị để anh ta đi, bởi vì anh ta khá nhẹ. Với dạo hạnh của anh ta, lại thêm chân khí Huyền Chân của tôi, nói không chừng trong tình huống nguy cấp sẽ phát huy được tác dụng nhất định!
Lần này, sợi dây thừng chúng tôi mang tới đủ dài, sau khi nối thêm dây trên túi balo vào thì dài khoảng hai trăm mét, hoàn toàn vượt qua khoảng cách này rồi!
Tôi quấn sợi dây lên người mình, Đông Tử và lão quỷ ở phía dưới cửa Vãng Sanh! Nếu như tôi ngã, họ cũng có thể khống chế sợi dây, không để tôi rơi xuống vực sâu hun hút.
Còn A Cẩu thể lực tốt thì chịu trách nhiệm giúp tôi quan sát tình hình xung quanh! Sau khi cột chắc dây, dưới sự trợ giúp của A Cẩu, tôi thận trọng giẫm lên dây leo của cây hoa Vãng Sanh!
Dây leo này mềm dai ngoài tưởng tượng, hơn nữa còn có tiết diện rất hẹp! Tôi nặng khoảng bảy mươi kilogam, hai chân giẫm lên hai nhánh dây leo vừa khít.
Sau khi giẫm lên, dây leo này chỉ hơi chùng xuống chứ không hề dao động! Nhưng đi trên hai nhánh dây này, cơ thể nhất định phải giữ thăng bằng, vì chỉ cần lơ là một chút là rất dễ rơi xuống vực!
Tôi hít một hơi thật sâu, chân khí Huyền Chân trong cơ thể hoàn toàn bộc phát, cố gắng giữ cho cơ thể thăng bằng!
Tiếp đó, tôi mới đi dọc theo dây leo từ từ tiến đến ngọn Cô Sơn phía đối diện...

Bình Luận

0 Thảo luận