Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 694: Sát phạt quyết đoán

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
A Cẩu vừa lên tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía tôi. Đa số các đệ tử đều từng gặp tôi một lần, gần như ai cũng biết tôi. Sau khi nhìn thấy tôi, tất cả bọn họ cung kính hành lễ bày tỏ tấm lòng với tôi!
Tôi giơ đạo chỉ đáp lễ, được bao nhiêu người nhìn chằm chằm nên chỉ thấy toàn thân không thoải mái. Tôi nhanh chóng đi về phía đó, họ lập tức nhường đường cho tôi. Ánh mắt họ nhìn về phía tôi cực kỳ nóng bỏng.
"Hồi bẩm Lý chưởng môn, nhân lực của lão tổ Diệp gia đã bị chúng tôi bao vây hết cả rồi! Hơn ba trăm đệ tử của Địa Tự môn đã quy thuận toàn bộ, chỉ còn khoảng một trăm tên tục nghiệt này vẫn sống chết bảo vệ lão tổ Diệp gia, từ chối đầu hàng! Mong Lý chưởng môn hạ lệnh!" Tôi còn chưa đi tới giữa vòng vây, Lâm Tiêu đã lập tức lao tới, nghiêm túc báo cáo tình hình với tôi.
Lâm Tiêu là một người chính trực, đương nhiên cũng là một người cứng nhắc, trước nay không bao giờ bỏ qua lễ nghĩa. Tôi vốn không thích thú gì với lễ nghi rườm rà, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, tôi cũng chỉ có thể phối hợp với anh ta: "Lâm đại ca vất vả rồi, để tôi nói chuyện với họ!"
"Ừm!" Lâm Tiêu gật gật đầu, tôi và ông ta cùng nhau tiến vào giữa vòng vây. Vòng vây này tập hợp cả nghìn người, tình cảnh này là lần hoành tráng nhất kể từ khi tôi gia nhập Đạo môn đến nay.
Mà sau khi tiến vào vòng vây, tôi nhìn thấy lão tổ Diệp gia đang ngồi khoanh chân trên nền đất, trên quần áo của lão ta có vết máu! Lồng ngực lão ta có vài vết thương đang chảy máu, mái tóc dài rối tung, mặt mũi lấm lem, trông rất chật vật.
Ngồi bên cạnh lão ta là mấy lão đạo sĩ già khác, tất cả bọn họ đều bị thương, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập vẻ thù hận, nhưng phần nhiều vẫn là sợ hãi.
Còn về những người đang bảo vệ họ, đương nhiên là đệ tử của Thiên Tự môn, với khoảng tám mươi đến chín mươi người, chắc hẳn đều là đệ tử bổn môn của lão tổ Diệp gia, nếu không cũng không liều chết để bảo vệ lão ta như vậy.
Ngoài ba trăm đệ tử của Địa Tự môn đã nương nhờ vào chúng tôi có thêm không ít đệ tử của Huyền Tự môn và Hoàng Tự môn gia nhập với chúng tôi. Như thế, quả thực có thể giảm bớt chuyện giết chóc.
Lúc này lão tổ Diệp gia đang nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, tôi tiến về phía trước mấy bước. Khi tôi còn cách lão ta vài ba trăm mét, lão tổ Diệp gia mới từ từ mở mắt ra, cười khẩy: "Thắng làm vua, thua làm giặc, nếu tao đã rơi vào tay mày, muốn chém muốn giết tùy ý mày, tuyệt đối không tủi hờn xin tha!"
Tôi cười cười, ngồi xổm xuống nền đất, khi đạt tới độ cao ngang tầm lão ta mới cất tiếng hỏi: "Lão tổ Diệp gia, chắc ông không nghĩ sẽ có ngày này nhỉ?" Nói đến đây, tôi dùng ngón tay chỉ lên bầu trời đêm và chế nhạo: "Lão tổ Diệp gia, ông ngẩng đầu mà nhìn xem, ông trời có tha cho kẻ gánh nhiều tội nghiệt bao giờ chưa?"
"Tao nhổ vào!" Lão tổ Diệp gia phì một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Thứ tạp chủng, mày đừng đắc ý! Cho dù mày giết tao rồi, mày cũng không trở thành vua của Đạo môn được đâu! Mày phải biết rằng, bộ phận Đặc Biệt không bao giờ cho phép mày điều hành Đạo môn! Bộ phận Đặc Biệt chưa bao giờ cần người, họ chỉ cần một con chó ngoan ngoan nghe lời để quản lý Đạo môn thôi. Mày vì Đạo môn mà hi sinh tất cả, nhưng đến sau cùng, bộ phận Đặc Biệt vẫn muốn tiêu diệt mày. Kể ra thì kết cục của mày còn thê thảm hơn tao nhiều, ha ha!"
Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ nổi trận lôi đình, nhưng lần này tôi không những không giận mà còn bật cười: "Lão tổ Diệp gia, tôi nói với ông điều này nhé. Tôi chưa từng nghĩ đến việc trở thành vua của Đạo môn. Tôi chỉ muốn để Đạo môn thống nhất, để Đạo môn đi vào quỹ đạo, ai cũng chuyên tâm tu đạo, lĩnh ngộ được Đạo pháp rồi đi truyền đạo, tôi tin rằng nhất định có thể cảm hóa được những người bình thường bị tâm ma khống chế, giúp họ hướng về cái thiện. Chỉ cần mỗi người đều hướng thiện, nhân gian sẽ không còn lạnh lẽo vô tình. Đây mới là trách nhiệm và là "đạo" mà những người tu đạo theo đuổi suốt cuộc đời!"
"Ha ha..." Lão tổ Diệp gia bật cười thành tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường, đanh giọng đáp trả: "Lý Sơ Cửu, mày sai rồi! Trên thế giới này chẳng hề có đạo, cái gọi là "tu đạo", cũng chỉ như trò lừa mình dối người thôi. Trong xã hội này, nếu không có tiền tài địa vị, mày mãi mãi là tầng lớp dưới cùng bị chèn ép, không có tôn nghiêm, sống như một con chó. Cuộc sống như thế, thứ "đạo" của mày có thể thay đổi giúp họ không?"
Tôi lắc lắc đầu, mỉm cười đáp lời: "Ông nói rất đúng, tôi không thay đổi được hoàn cảnh của họ! Nhưng tôi thấy kỳ lạ là, tại sao những người ở tầng lớp dưới mà ông nói, tuy khổ sở, tuy chật vật, nhưng họ sống rất hạnh phúc và thỏa mãn. Mà cái gọi là "tầng lớp trên" như ông nói, đa số đều sống cuộc đời dối trá lừa lọc! Ông nhớ lấy, đạo không liên quan gì tới giàu nghèo! Trong lòng có tình yêu là đạo, nếu trong trái tim người ở tầng lớp trên có đạo, làm sao có thể kỳ thị và bắt nạt người ở tầng lớp dưới?"
Các đệ tử sau lưng tôi đa phần đều có số mệnh cực khổ và thê thảm. Hoặc là trẻ mồ côi, hoặc là được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng từ nhỏ, có cả những người mà gia đình không nuôi nổi mới đưa tới đạo quan, giúp họ bước lên con đường Đạo môn!
Nhưng vì những người đã từng chịu khổ chịu nhục như chúng tôi đoàn kết lại mới không mất đi chút nhân tình cuối cùng. Thế nên, những lời nói ban nãy của lão tổ Diệp gia mới khơi dậy cơn giận của đám đông.
Lão tổ Diệp gia chấn động vì ánh mắt phẫn nộ của đám đông, mà tôi thì nhìn về phía những đệ tử đang bảo vệ lão ta, đanh giọng nói: "Người tu đạo, vốn nên tránh xa chuyện sát phạt! Thế nhưng đây là cải cách của Đạo môn, không thể nào có thể đổi lấy hòa bình thịnh thế một cách hòa bình. Nhưng chúng tôi không thích sát phạt, các người đều là đạo sĩ, cũng quỳ bái Tam Thanh tổ sư gia. Lão tổ Diệp gia nhất định phải chết, Đạo giáo Nam - Bắc quy về một mối là xu thế tất yếu! Sau này Đạo giáo sẽ đi theo quỹ đạo, tu đạo, truyền đạo, đây mới là điều mà người tu đạo nên làm! Các người vốn là kẻ trung nghĩa, chẳng lẽ lại vì một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo mà hi sinh bản thân mình?"
Tôi có thể xác định chắc chắn rằng bảy mươi tám mươi người kia là đệ tử nòng cốt của Diệp gia. Tôi biết muốn khuyên bảo họ rất khó, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, tôi vẫn không muốn từ bỏ.
Không cần biết là giang hồ của người bình thường hay giang hồ của Đạo môn, cũng không cần biết người này tệ hại đến đâu trong mắt người ngoài, nhưng lão ta vẫn có những kẻ phục tùng cực kỳ trung thành. Nhóm đệ tử nòng cốt của Diệp gia này chính là những kẻ phục tùng lão tổ Diệp gia.
Không cần biết lão tổ Diệp gia tàn nhẫn bạo ngược đến đâu, nhưng chắc hẳn lão ta đối đãi với đệ tử cũng không tệ; nếu không, đám người này cũng không liều chết để bảo vệ chủ.
Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, đệ tử đi đầu của Diệp gia lập tức đáp trả: "Lý Sơ Cửu, hôm nay Diệp gia chúng tao rơi vào tay mày, muốn chém muốn giết gì tùy, bọn tao tuyệt đối không một ai cầu xin! Mày không có tư cách trở thành vua của Đạo môn, ngoại trừ lão tổ Diệp gia ra, bọn tao không phục tùng ai hết!"
Nghe thấy lời nói của hắn ta, tôi không hề tức giận, chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài một tiếng rồi nói: "Nếu lão tổ Diệp gia bảo các người giết hại người vô tội thì sao? Bảo các người tàn sát bách tính bình thường, các người cũng làm theo à? Phải biết rằng, các người là đạo sĩ, là đạo sĩ của Đạo giáo Hoa Hạ!"
"Bọn tao chỉ nghe mệnh lệnh của lão tổ, ông ấy bảo bọn tao giết ai, bọn tao sẽ giết kẻ đó!" Đệ tử đi đầu của Diệp gia trả lời rất hùng hồn, dường như đối với chúng, chuyện giết người cũng như bữa cơm hàng ngày thôi.
Lâm Tiêu đứng bên cạnh tôi cực kỳ tức giận, anh ta chỉ muốn xông lên mắng cho kẻ đó một trận. Tôi ngăn được anh ta, lạnh lùng nhìn về phía lão tổ Diệp gia, đanh giọng nói: "Lão tổ Diệp gia, tôi cho ông một cơ hội! Nếu ông giao nộp manh mối về Diệp Đường, tôi cho người của ông một con đường sống! Nếu không, tôi cho tất cả bọn họ bồi táng cùng ông!"
"Ha ha..." Nào ngờ, lão tổ Diệp gia căn bản không coi lời nói của tôi ra gì, ông ta bật cười đầy khinh thường rồi đáp: "Lý Sơ Cửu, mày dọa được người khác chứ không dọa được tao đâu. Ở Đạo môn này, mày là đứa mềm lòng nhất, nếu không cũng không đến mức bị tao cướp mất Đạo môn mà mày đã gây dựng. Mày không uy hiếp nổi tao đâu, mày sẽ không giết họ. Còn về tiểu thư, mày cũng đừng hòng biết được tung tích của cô ấy. Cho dù hôm nay mày giết tao, tiểu thư cũng sẽ báo thù cho tao!"
"Không sao, quả thực tôi rất nhân từ và mềm lòng, nếu không cũng không gây nên cục diện ngày hôm nay, còn hại chết cha mẹ tôi!" Sắc mặt tôi vẫn không hề có nét giận dữ, chỉ bật cười cực kỳ khoa trương: "Nhưng mà, dường như ông quên mất một điều rằng... Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Ông cảm thấy, tôi vẫn còn là Lý Sơ Cửu lúc trước nữa à?"
Tôi nhấn mạnh giọng điệu ở câu nói cuối cùng, gần như rống ầm lên. Vừa dứt lời, tôi ngoái đầu nhìn về phía đoàn người đứng sau lưng mình, lớn tiếng nói: "Vương Kỳ Bằng, Dương lão tam và các đệ tử từng bị lão tổ Diệp gia giam cầm nghe lệnh. Giết lão tổ Diệp gia cho tôi, thêm cả những người không bằng lòng quy thuận, không chừa một ai!"

Bình Luận

0 Thảo luận