(*) Ý chỉ tuyết mùa đông rơi đúng thời điểm báo hiệu một năm mới mùa màng bội thu.Đ
ồ ăn buổi sáng rất đơn giản, bao gồm một nồi mỳ to, kèm theo bánh bao. Mọi người ăn uống qua loa rồi lại tiếp tục chuẩn bị cho bữa cơm tối.
Các đệ tử được phân công đi mua nguyên liệu nấu ăn cũng quay về hết lượt này tới lượt khác. Mọi người xúm vào giết gà, mổ dê, không khí vô cùng rộn ràng.
Tranh thủ lúc này, tôi bèn ra bờ sông một chuyến. Sương quỷ trên mặt sông đã biến mất, chung quanh cũng không thấy có tý sương quỷ nào, nhưng tôi biết đám thủy quỷ vẫn còn đang trốn dưới mặt nước.
Còn chưa siêu độ cho chúng là chúng còn có thể đi ra hại người. Cho nên chờ qua hôm nay, tôi sẽ bảo ông thợ làm vàng mã mang người tới siêu độ cho đám thủy quỷ, đưa bọn chúng xuống dưới âm tâm địa phủ. Còn việc có được đầu thai chuyển thế hay không, thì phải xem tạo hóa của bọn chúng.
Tôi không còn nhiều thời gian, chỉ có nửa tháng, chớp mắt là qua. Trong nửa tháng này, tôi bắt buộc phải xử lý xong hết mọi chuyện.
Chúng tôi không có tiền, nhưng Diệp gia có. Đến lúc đó, tôi có thể bảo bọn họ bỏ ra một khoản tiền để xây dựng lại thôn ma Câu, sửa lại cây cầu đá bị gãy, sau đó là sửa đường.
Thôn dân còn sống không nhiều lắm, cần phải đảm bảo cho bọn họ có cuộc sống đầy đủ, có thế mới sinh sôi nảy nở được. Ngoài ra còn phải tìm người tới sửa phong thủy nơi đây, cố gắng không để cho trong thôn phát sinh mấy chuyện ma quái gì nữa.
Còn về Huyền Chân giáo, tôi cũng đã tính kỹ rồi. Tôi sẽ bảo Vương Kỳ Bằng xây dựng Huyền Chân quan trên núi Miêu Vương. Ngoài việc cho mọi người có chỗ thắp hương cầu phú thì cũng là để cho các đệ tử của Huyền Chân giáo tiến hành khổ tu, rời xa thế tục hồng trần. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho bọn họ có thể hoàn toàn tĩnh tâm.
Tử Long đi rồi, mà nơi anh ấy muốn quay về nhất, tất nhiên cũng chính là núi Miêu Vương. Hiện tại phái Phù Lục đã không có chưởng môn, tôi cũng chỉ đành để cho ông thợ làm vàng mã tạm thời quản lý thay. Chờ khi Tử Long trở về, ông ta sẽ trao trả lại cho anh ấy.
Núi Miêu Vương rất rộng lớn, đủ sức để dựng lên hai đại quan. Tôi sẽ bảo bọn họ cũng xây đạo quan của phái Phù Lục ở trên núi Miêu Vương, để cho đệ tử trong hai phái có thể thường xuyên luận bàn về tu đạo với nhau.
Trải qua một trận đại chiến sống còn, đệ tử của hai môn phái cũng sẽ không nảy sinh nội loạn với nhau nữa. Chỉ mong là bọn họ có thể liên thủ với nhau, cùng nhau phát huy ý chí của Đạo môn, giúp cho những người bị vứt bỏ, những người không có nhà để về, có được một chỗ trú ngụ.
Nếu như Long Ngạo Thiên có thể đưa mẹ tôi về, vậy thì tôi cũng không còn bất cứ niềm tiếc nuối nào nữa. Suy tính xong mọi việc rồi, trong lòng tôi cũng thả lỏng hơn.
“Anh Cửu, anh có tâm sự à?” Đúng lúc này, Vương Lỗi đã đi tới đằng sau tôi từ lúc nào chẳng biết. Tôi vừa quay đầu lại, anh ta đã ngồi xuống bên cạnh tôi, thỉnh thoảng lại ném một quả pháo vào trong sông, khiến bọt nước bắn tung tóe.
“Lỗi gia, anh có thể chín chắn hơn tý không? Anh đẹp trai vậy, đừng để cái tính trẻ con làm hỏng hết hình tượng chứ!” Tôi sợ Vương Lỗi nhìn thấu được tâm sự của mình, vội vàng cười trêu, có nói lảng sang chuyện khác.
Cái anh chàng Vương Lỗi này, chỉ cần nghe được lời khen mình là lực chú ý cũng bị kéo theo ngay. Tức thì tôi đã thấy anh ta cười đầy tự luyến, nói: “Chuyện, điều này không cần cậu nói, mọi người cũng đều công nhận cả rồi. Lỗi gia tôi cũng đang suy nghĩ một vấn đề, nếu như đẹp trai là một cái tội, vậy thì tội của tôi đây đã không cách nào sửa chữa được nữa. Ầy, đẹp trai cũng mệt óc lắm!”
Chỉ có lúc này Vương Lỗi mới tỏ ra nghiêm túc, nhưng rồi lại trưng cái vẻ mặt rất chi là khó xử.
Thật ra thì tôi đã quen với cái kiểu tự luyến này của anh ta, tôi chỉ mỉm cười vô nại, cũng không biết nên nói gì nữa. Thấy tôi vậy, Vương Lỗi cũng nhìn ra ngay được: “Anh Cửu, có tâm sự thì cứ nói ra đi, để Lỗi gia tôi phân tích cho.”
“Tôi có tâm sự gì được chứ, chẳng qua là hơi mệt mỏi mà thôi.” Tôi lắc đầu phủ nhận.
Vương Lỗi tỏ ra không hề tin, nói: “Đã bảo cậu ngốc, không ngờ là đến nói dối cũng chẳng biết nói luôn. Lỗi gia tôi quá hiểu cậu mà. Chỉ cần một cọng tóc của cậu động đậy thôi là Lỗi gia tôi cũng đã biết trong đầu cậu nghĩ gì rồi. Nói đi, đàn ông con trai, đừng có mà ậm à ậm ừ!”
Tất nhiên là tôi không dám nói chuyện Phán Quan ra, bởi với tính cách của anh ta, nếu Phán Quan dám câu hồn tôi thật, chắc chắn là anh ta sẽ giết luôn cả Phán Quan. Nói không chừng, anh ta còn có thể xuống tận địa phủ đại náo một phen.
Phán Quan đã cảnh cáo tôi, nếu như tôi nói cho Vương Lỗi với Tử Long biết, ông ta sẽ khiến cho càng nhiều người phải chịu báo ứng. Điều này thì tôi tin là Phán Quan có thể làm được.
Cho nên, bất kể thế nào, tôi tuyệt đối không thể nói cho Vương Lỗi biết. Tôi là người tu đạo, biết rõ việc sống chết phải tuân theo quy luật tự nhiên, càng không được phép đánh vỡ quy luật này. Nếu như chỉ có sinh ra mà không có chết đi, vậy âm dương chắc chắn sẽ không thể duy trì được sự cân bằng.
Vương Lỗi vẫn nhìn tôi, có vẻ đang đoán tâm sự của tôi. Thấy tôi không nói gì, anh ta bỗng nhiên vỗ tay cái đét, cười bảo: “Anh Cửu, Lỗi gia đoán ra rồi.”
“Hở…” Câu nói của anh ta khiến tôi sửng sốt mất một lúc, sau đó tôi nghi ngờ nhìn anh ta, nghĩ thầm, đến cái này mà cũng có thể đoán được sao?
Tôi vẫn không nói chuyện, Vương Lỗi đã mở miệng trước: “Nếu như Lỗi gia tôi đoán không sai, chắc là cậu đang lo năm mới không ai lì xì cho hả?”
Nghe xong lời anh ta nói, tôi không khỏi nhíu mày, không ngờ anh ta còn có thể liên tưởng tới cả chuyện đó nữa. Sợ là trên đời này, cũng chỉ có anh ta mới có thể có kiểu tư duy kỳ quái thế thôi.
Trong lúc tôi còn đang rất ngạc nhiên, Vương Lỗi đã móc mấy đồng tiền xu từ trong túi ra, có một đồng, cũng có năm hào, ngay cả một hào cũng có luôn. Anh ta còn nghiêm túc đếm hai lượt, sau đó mới rưng rưng lưu luyến đặt vào trong tay tôi, nói bằng cái giọng rất đau lòng: “Chín đồng bảy hào này, là tiền mà Lỗi gia cướp lại được từ tay một tên ăn mày trên cầu vượt nọ. Tên đó đóng giả làm người què ăn xin, Lỗi gia đây vừa giật tiền của gã, thế là gã đứng bật dậy ngon lành, còn đuổi theo Lỗi gia suốt hai con phố. Lỗi gia đã định để dành tiền này mua mứt quả cho em gái Nhật Bản, nhưng mà bây giờ thấy cậu không vui, coi như là lì xì cho cậu vậy. Không cần phải khấu đầu làm gì, nói một câu năm mới vui vẻ là được.”
Tôi thấy cái vẻ mặt đau lòng muốn chết của anh ta, như thể chín đồng bảy hào này chính là tính mạng của anh ta vậy. Tôi thật sự bị chọc cười, sau đó tôi dúi hết lại vào tay anh ta, đồng thời nói: “Lỗi gia, thôi anh cứ giữ lại để mua mứt quả cho Thạch Minh Thánh Hàm đi. Nhớ kỹ đấy, nhất định phải gieo họa cho cô ta đó, giành vinh quanh về cho đất nước.”
“Thủ trưởng yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Tôi vừa nhắc tới Thạch Minh Thánh Hàm, Vương Lỗi đã tỏ ra nghiêm túc lại ngay, tay vỗ mạnh vào ngực, còn kính lễ với tôi.
Trêu đùa với anh ta một hồi, tâm trạng tôi cũng đỡ hơn nhiều, không còn ủ rũ như lúc nãy. Đồng thời tôi cũng nhớ tới lời nói lúc trước của Tử Long, tôi bèn nhân cơ hội này nói ra luôn: “Lỗi gia, anh nghĩ thế nào về kết quả mà Tử Long đã tính cho hai chúng ta?”
Nghe tôi hỏi, Vương Lỗi nhíu mày, lắc đầu đáp: “Người tu đạo chúng ta, chẳng có ai thoát được lời nguyền Ngũ tệ tam khuyết. Mà thầy tướng số, lại không bao giờ có thể tính được cho chính mình. Nhưng anh Long lại tính được ra số mạng của mình, vậy chứng tỏ cậu ta tính chuẩn. Hình như số cậu chắc chắn cô độc, cũng tức là một mình tới già. Còn Lỗi gia tôi là tàn, chữ tàn này Lỗi gia tôi còn chưa hiểu được. Nhưng mà anh Long đúng là tên đểu mà, cứ quyết phải nói là Lỗi gia đây với Phật môn có duyên. Lẽ nào, trông tôi giống hòa thượng lắm sao? Lỗi gia tôi còn phải cưới Thạch Minh Thánh Hàm nữa đây, có đánh chết tôi cũng không làm hòa thượng.”
Vương Lỗi trông như đang nói đùa, nhưng vẻ mặt của anh ta cũng không hề thoải mái như ban nãy. Rất hiển nhiên, anh ta cũng sợ ngũ tệ tam khuyết. Còn với kết quả mà Tử Long tính ra cho tôi, tôi cảm thấy thực tế đã ứng nghiệm rồi.
Tôi chỉ còn có nửa tháng, đã định trước lúc rời đi sẽ không có con cái, cũng tức là chỉ cô độc. Nhưng việc Vương Lỗi có duyên với Phật môn, không chỉ một mình anh Tử Long nói, ngay cả Địa táng vương Bồ tát cũng từng nói như vậy.
Chỉ là, số mệnh có nhiều biến hóa, còn việc khi nào ngũ tệ tam khuyết xuất hiện, chúng tôi cũng không biết trước được. Chúng tôi chỉ có thể làm nhiều việc thiện, cố gắng tránh thoát lời nguyền ngũ tệ tam khuyết.
Tiếp tục hàn huyên một hồi thì Vương Lỗi cũng rời đi. Tính anh ta chẳng thể ngồi yên được, còn tôi thì tranh thủ khoảng thời gian này, đi dạo một lượt cả thôn Ma Câu.
Tôi muốn ngắm nhìn lại nơi đã sinh ra và nuôi lớn tôi, nếu không, về sau sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Chờ đến trưa, trong thôn đã càng thêm nhộn nhịp. Tất cả các đệ tử Đạo môn đều trông không có vẻ mệt mỏi gì. Người nấu cơm, người làm vằn thắn, người thì dán câu đối, cảm giác còn nhộn nhịp hơn cả năm trước.
Mãi cho đến xế chiều, trời mới bắt đầu có tuyết rơi. Mọi người nhóm mấy đống lửa ở bên cạnh bàn rượu, cũng chẳng cần chăng bạt, cứ vậy để mặc cho tuyết rơi vào trên người.
Tuyết rơi đúng lúc, cả năm được mùa, chẳng có ai muốn bỏ qua khoảnh khắc sung sướng này.
Vương Kỳ Bằng cho người đi đón những người của thôn Ma Câu còn sống trở về. Khi nhìn thấy thịt cá được bày ra trên bàn rượu, ai nấy đều sáng bừng con mắt, đặc biệt là những đứa trẻ, đều không ngừng nuốt nước miếng.
Bọn họ cũng không nhớ là đã bao lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm thịnh soạn như vậy. Cho dù lúc trước có ăn thịt thì đó cũng là thịt người. Ai nấy đều bị suy dinh dưỡng, mặt mày xanh xao. Nỗi sợ hãi kéo dài suốt mười năm trời, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới có thể xóa nhòa.
Trời đã tối hẳn, tuyết cũng rơi nhiều hơn. Theo tiếng gọi của ông thầy cắt giấy, mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Cả một dãy bàn rượu dài, gần như không còn chỗ trống.
Tôi, Lâm Y Y, Vương Lỗi, ông thầy cắt giấy, Mạnh Doanh, chúng tôi ngồi ở giữa dãy bàn. Vương Kỳ Bằng đốt hai dây pháo xong, mọi người mới chính thức cầm đũa.
Trước khi ăn cơm, không có ai mở miệng nói chuyện. Mọi người bận rộn suốt cả một ngày, ai nấy cũng vừa mệt vừa đói, nhưng trên gương mặt mỗi người đều là sự vui sướng không thôi. Uống rượu, ăn cơm, giống như người trong cùng một nhà, người nói người cười.
Mà bầu không khí này, được trả giá bằng chính cái chết.
Còn trong lòng tôi cũng đã quyết định sẵn, chờ ăn xong bữa cơm tất niên này, tôi cũng nên chào từ biệt mọi người…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận