Đến Vương Lỗi cũng không ngờ, đại tư tế chết trong tay anh ta lại có thể đứng lên chạy trốn. Tôi nhìn ra được, lúc này Vương Lỗi đã thực sự tức giận.
Rất ít khi thấy anh ta giận dữ, bất luận xảy ra chuyện nguy cấp thế nào, anh ta cũng luôn cười cợt, bắng nhắng. Nhưng khi đại tư tế tàn nhẫn giết hại Lạc Hoa động nữ thì đã thật sự động tới anh ta.
Lúc này đại tư tế chạy thục mạng ra khỏi động Lạc Thần, xung quanh động Lạc Thần là núi non chằng chịt, nếu để hắn chạy mất, dựa vào sức của vài người chúng tôi thì việc tìm thấy hắn sẽ khó như lên trời.
Hắn là mầm họa, không thể để sống sót rời đi. Hơn nữa nếu hắn quay về trại Cổ Miêu, đánh lật chúng tôi một nhát, nói là chúng tôi đã phá hủy động Lạc Thần của họ thì không cần nghĩ về hậu quả cũng biết chắc chắn người Miêu của cửu động thập trại sẽ liều mạng với chúng tôi!
Vương Lỗi chạy ra ngoài, tôi kéo Y Y chạy theo. Tốc độ của đại tư tế rất nhanh, chớp mắt đã biến mất, khi tôi chạy khỏi động Lạc Thần thì thấy Vương Lỗi đã bắt được hắn, đang ghì bả vai hắn bắt quỳ xuống đất, anh ta tức giận hỏi:
"Nói, ngươi đã giao dịch với ai? Ngươi đã đưa tim cho ai?"
Vùng ngực đại tư tế đã bị Vương Lỗi đâm thành một lỗ thủng nhưng trống rỗng, đúng là không nhìn thấy tim. Nhìn đại tư tế lúc này, một lần nữa khiến tôi thay đổi nhận thức, một người không có tim vẫn có thể sống được.
Hơn nữa từ vết thương ở lồng ngực có thể nhận ra, tà khí đang phát ra từ đó, đại tư tế không có tim không hề có dấu hiệu chết chóc nào cả.
Rốt cuộc loại tà thuật này do kẻ nào gây ra? Tôi không dám tưởng tượng, bởi vì nó đã vượt qua khỏi tất cả những pháp thuật mà tôi từng tiếp xúc!
"Lỗi gia ta đã nói rồi, không ai có thể chạy trốn khỏi tay ta! Đừng có giở trò với ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi hình thần câu diệt! Nói!"
Vương Lỗi gầm lên, đại tư tế bị dọa tới mức run rẩy.
Nhìn mặt hắn có phần đờ đẫn, ngơ ngác. Bản thân hắn là một ác ma nhưng có đánh chết thì đại tư tế cũng không ngờ Vương Lỗi mới là đại ma đầu thật sự, là ác mộng của hắn.
Đại tư tế thừ người ra một lúc, dần bình tĩnh trở lại, hắn ngẩng đầu thản nhiên hỏi:
"Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai, để ta chết rõ ràng một chút! Người mà đời này ta sợ nhất, ngoài người ấy ra còn có cả ngươi!"
Vương Lỗi nghiến răng, không còn là vẻ mặt đùa giỡn hí hửng nữa mà đã xuất hiện sát ý. Anh ta lạnh giọng nói:
"Ngươi vẫn chưa đủ tư cách biết được thân phận của Lỗi gia ta, ta đã cho ngươi cơ hội mà không biết quý trọng vậy thì đừng trách Lỗi gia ta!"
Vừa dứt lời Vương Lỗi đưa một tay lên đập mạnh một chưởng lên đầu đại tư tế. Một luồng khí chết chóc của hắc long quấn quanh, đại tư tế không kịp kêu đau đã lập tức ngã rầm xuống, chết hẳn.
Đến ngay cả ba hồn bảy vía của hắn cũng bị Vương Lỗi đánh tan. Từ nay về sau không còn đại tư tế nữa, bất luận là thi thể hay là âm hồn của hắn!
Sau khi giải quyết xong đại tư tế, tôi mới hỏi:
"Lỗi gia, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao đại tư tế không có tim mà vẫn có thể sống như người sống vậy?"
Vương Lỗi lắc đầu nói:
"Lỗi gia tôi cũng không biết, có lẽ đây là một loại tà thuật cực kỳ khủng khiếp. Tà thuật như vậy, chắc chắn không phải của Linh tộc hoặc là thầy phép mà là những đại gia tộc thần bí đang lánh đời. Vừa nãy tôi cứ băn khoăn mãi không hiểu tại sao tên khốn này lại ăn tim thiếu nữ, hóa ra là để duy trì tuổi thọ. Chuyện này không hề đơn giản, Lỗi gia tôi nhất định phải điều tra ra, rốt cuộc kẻ nào đã giở trò quỷ phía sau?"
Hiếm khi tôi thấy Vương Lỗi nghiêm túc như vậy, đặc biệt là lời nói của anh ta, tôi chưa từng nghe thấy anh ta nói chuyện bằng giọng điệu như vậy bao giờ. Thấy tôi đang quan sát, Vương Lỗi lập tức tỏ ra bất cần, cười nói:
"Anh Cửu, đúng là Lỗi gia tôi rất đẹp trai nhưng cậu cũng đừng nhìn tôi như vậy chứ? Giờ cậu đã có Y Y, đừng nghĩ tới việc muốn có thêm cả Lỗi gia tôi nữa!"
"Hả..."
Nghe anh ta chém gió như vậy, bầu không khí cũng thay đổi hẳn. Tôi vốn định thăm dò ý tứ câu nói vừa rồi thì được Vương Lỗi vội vàng bổ sung thêm một câu:
"Anh Cửu, Đạo môn không hề đơn giản như cậu nghĩ! Linh tộc cũng chỉ là một gã hề mà thôi. Nếu như Lỗi gia tôi đoán đúng thì kẻ phía sau đã uy hiếp tới tôi rồi. Sắp tới, đến núi Tề Vân ở An Huy, có khả năng Lỗi gia tôi không thể đi cùng cậu nữa. Sau này không có tôi, cậu phải cẩn thận! Làm việc đừng ngốc quá, khéo léo, linh hoạt đừng ngờ ngệch, sống mới là điều quan trọng nhất!"
Hôm nay Vương Lỗi hoàn toàn khác bình thường, tôi cảm nhận được sự lo lắng của anh ta. Nhưng tôi không biết gì về chuyện của anh ta, từ trước tới nay anh ta vẫn là một câu đố, không biết tới từ đâu, cũng không biết kế thừa nơi nào?
Điều duy nhất có thể biết là tôi tin tưởng con người anh ta!
"Lỗi gia, có vài lời mà tôi đã nén trong lòng rất lâu rồi, hôm nay phải nói ra!"
Lần này tôi sẽ không nghe anh ta không hỏi gì mà nhìn thẳng vào mắt, mặt đối mặt.
Vương Lỗi cũng nhìn vào mắt tôi, hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng anh ta bật cười trước:
"Hỏi đi, anh Cửu, nếu không nói rõ cho cậu thì Lỗi gia tôi sợ đến nằm mơ cậu cũng sẽ nhớ tới mình mất! Anh và anh Long nam nữ đều thích, phải nói rõ, nếu không sau này Lỗi gia tôi không dám cởi sạch xuống sông tắm chung với hai người nữa mất!"
"Mẹ kiếp, anh nghĩ đi đâu vậy? Mấy lời lẽ mặt dày như vậy mà cũng nói ra được, tôi không hứng thú với cơ thể của anh đâu."
Nghe Vương Lỗi nói vậy tôi lập tức tức giận mắng anh ta một câu.
Tôi biết anh ta nói đùa, Vương Lỗi cũng chỉ cười. Sau đó tôi mới nghiêm túc, không phải hỏi mà là nói ra những lời trong lòng mình:
"Lỗi gia, anh biết Ngự Long Thuật không phải là người của hai giới âm dương chúng tôi, có lẽ anh thuộc đại gia tộc thần bí nào đó. Từ lúc anh xuất hiện, anh vẫn luôn đè nén sức mạnh của mình, không hề động tới nó. Dù đối diện với tôn chủ Linh tộc, anh cũng không dùng tới sát chiêu. Anh làm như vậy là sợ bị lộ thân phận phải không? Trước đây tôi cứ thấy khó hiểu mãi, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Sau khi thấy đại tư tế không có tim vẫn có thể sống lại, tôi đã nghĩ tới một chuyện. Nào giờ anh cứ giấu sức mạnh của mình là vì sợ gặp phải đối thủ hay nói cách khác là kẻ thù của mình đúng không?"
Tôi nhấn mạnh hai chữ "kẻ thù" này và cũng nhìn vào mắt Vương Lỗi nhưng tên này vẫn diễn quá giỏi. Tôi nói bao nhiêu như thế mà anh ta vẫn không có gì thay đổi, cứ nhìn tôi cười mãi.
Nụ cười đó khiến tôi không chắc chắn được điều gì, không thể khiến anh ta nói ra mà ngược lại còn khiến tôi lúng túng, thậm chí không dám nhìn Vương Lỗi.
Vương Lỗi thấy tôi túng quẫn bèn cười, bảo:
"Sơ Cửu, khi thân phận của tôi bị người khác biết thì Đạo môn mới thật sự đại loạn đó! Sức mạnh của các cậu chỉ như con kiến hôi với chúng tôi. Có những điều khắc chế lẫn nhau mới có thể cân bằng. Mọi chuyện chú trọng cơ duyên, cơ duyên đến thì sẽ được phơi bày. Lỗi gia tôi chỉ có thể nói đến vậy, đừng thăm dò tôi, cũng đừng tìm tôi. Lần này Lỗi gia tôi ra đi là để chứng minh kẻ lấy mất trái tim của đại tư tế có phải là gia tộc thần bí mà tôi sợ không. Nếu không phải, Lỗi gia tôi sẽ lập tức đi tìm cậu. Còn nếu phải thì Lỗi gia tôi không thể giúp cậu được nữa! Cáo từ!"
Tôi không ngờ Vương Lỗi lại gấp gáp như vậy. Tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt, anh ta đã lao như bay vào rừng, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Anh ta lại biến mất như vậy một lần nữa rồi?!
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Y Y đã kéo tôi, nói:
"Anh Cửu, có phải anh Vương Lỗi đã gặp phải rắc rối gì đó rồi không? Sao em cứ có cảm giác, từ lúc biết chuyện của đại tư tế, anh ấy có vẻ sợ hãi."
"Ừ, anh cũng cảm nhận được."
Tôi gật đầu nói:
"Vương Lỗi không sợ trời không sợ đất lại sợ kẻ sau lưng đại tư tế. Chỉ hi vọng kẻ đó không giống như anh ta suy đoán mà là người khác, như vậy anh ta mới có thể quay lại tìm anh!"
"Anh Cửu, đừng lo lắng!"
Lâm Y Y an ủi tôi:
"Anh Vương Lỗi lợi hại như vậy, nhất định sẽ không sao, em tin anh ấy!"
Tôi "ừ" một tiếng nói:
"Anh cũng tin anh ta!"
Vương Lỗi ra đi rất đột ngột, theo như anh ta nói nếu không đúng như những gì bản thân suy đoán thì anh ta nhất định sẽ quay lại tìm tôi.
Bây giờ tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện cho anh ta trở lại, nhất định phải trở lại!
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi và Lâm Y Y quay về trại Cổ Miêu. Người Miêu đã trở về nhà nghỉ ngơi, tôi đưa Y Y đi về phía căn chòi.
Vừa tới nơi, tôi đã thấy ông lão của trại Cổ Miêu đang đứng dưới chờ. Thấy chúng tôi xuất hiện, khuôn mặt ông lập tức nở nụ cười nhẹ nhõm, gật đầu vui mừng:
"Cậu nhóc, giỏi lắm, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người! Y Y gặp được người có thể gửi gắm rồi! Hai người mau đi đi, tôi đã giải quyết người của đại tư tế rồi, nhân lúc trời tối hãy đi ngay trong đêm, đừng quay lại đây nữa!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận