Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 581: Lại phát sinh biến cố

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tôi đã bị đâm ba nhát, có đánh chết tôi cũng sẽ không quên hai lão đạo sĩ đã xuống tay với tôi!
Tôi nén hơi, không dám thả lỏng, một khi thả lỏng ra, chắc chắn tôi sẽ ngã xuống. Mà mấy lão đạo sĩ này đã chạy loạn cả lên, tôi không tài nào phân thân đi bắt bọn họ.
Tôi nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ đã nhục mạ tôi, tốc độ của tôi nhanh hơn lão ta một chút. Lão ta còn chưa chạy được bao xa đã bị tôi túm được gáy áo.
Tôi vừa túm, lão ta đã quay người định xiên một nhát dao vào bụng tôi. Nhưng tốc độ của lão ta quá chậm, dao găm còn chưa đâm vào kịp thì đã bị tôi túm lấy cổ tay.
Tôi vặn mạnh một cái, lão ta hét lên một tiếng thảm thiết, dao găm trong tay cũng rơi xuống đất. Tôi trở tay nắm lấy dao găm, xẹt qua cổ lão một đường bén ngọt.
"Tôi đã nói rồi, ông chưa đủ tư cách mắng tôi là thằng con hoang! Người bắt nạt tôi, đều sẽ có kết cục như ông!" Tôi lạnh lùng trừng lão ta, nở một nụ cười nguy hiểm.
Mà lão đạo sĩ này cứ nhìn tôi trừng trừng, đồng tử không ngừng phóng đại. Hai tay lão ta giữ lấy cổ như muốn bịt chặt miệng vết thương, nhưng chẳng đem lại tác dụng gì, máu tươi vẫn cứ phun ra khỏi miệng vết thương, trào ra khỏi kẽ ngón tay lão ta.
Sau mấy giây gắng gượng, nửa người dưới của lão đã không còn sức lực, lão ta đổ phịch về phía sau, khiến bụi trên nền nhà bay mù mịt.
Còn thân thể lão thì không ngừng co giật giữa vũng máu, cuối cùng tay chân duỗi thẳng, chết ngắc.
Trên sân đã yên tĩnh lại được kha khá, chỉ còn Linh Trường Sinh và Trình Tùng đang đánh nhau. Điều tôi không ngờ đến là Trình Tùng lại có thể kiên trì lâu đến như vậy, chỉ có điều ông ta vẫn luôn ở dưới cơ Linh Trường Sinh.
Chẳng mấy chốc nữa Trình Tùng sẽ thua thôi.
Xung quanh tôi vẫn bị các đệ tử Đạo môn vây chặt đến một giọt nước cũng không chảy lọt. Mấy trăm đệ tử đang đối phó tôi đều đeo pháp khí ở sau lưng, khi tôi liếc mắt nhìn về phía họ, tất cả mọi người đều hành lễ với tôi.
Tôi cũng vái chào họ một cái, nhân lúc bản thân vẫn còn sức lực, tôi lớn tiếng hô một câu: "Cảm ơn mọi người! Lý Sơ Cửu tôi chết trên tay mọi người, dù chết cũng không hối tiếc!"
Mấy trăm đệ tử này không nói gì, chân lùi về sau một bước, hơi nhún người xuống, pháp khí lại một lần nữa nhắm về phía tôi. Tôi biết, họ sắp tiếp tục ra tay rồi.
Phương thức này của họ chính là để bày tỏ sự tôn kính đối với đối thủ.
Tôi mỉm cười, móc đạo chỉ, kiếm Long Uyên lại trở về trong tay tôi. Nhưng khi vừa mới sử dụng chân khí Huyền Chân trong cơ thể, chỗ eo và bụng tôi bỗng có một cơn đau kéo đến.
Cơn đau đớn dữ dội đó khiến tôi phải hít mạnh một hơi, cùng lúc đó, tôi cảm thấy chân mình như nhũn ra, phịch một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất. Ban nãy tôi luôn dùng chân khí Huyền Chân để phong bế vết thương, giờ vừa mới thúc giục chân khí Huyền Chân trong cơ thể nên ngay lập tức vết thương đã bị rách ra.
Máu tươi ấm nóng chảy dọc theo eo tôi xuống đến tận quần, hai vết thương sau lưng, một vết thương ngay phía trước bụng. Nhưng may là mấy lão đạo sĩ ban nãy định giày vò tôi đến chết nên không có giết tôi ngay tức khắc, thành ra lại cho tôi một tia cơ hội.
Tuy thế nhưng ba nhát đao này chém không hề nhẹ, chỉ có điều hiện giờ không có thời gian để đi xử lý vết thương. Có thể sống sót hay không còn chưa biết được, trong lòng tôi chỉ có một niềm tin, đó là cứu mẹ tôi ra!
Hơn ba trăm đệ tử Đạo môn đối diện cũng không nhân lúc này mà ra tay, họ đều đang chờ tôi đứng lên một lần nữa. Tôi hít một hơi thật sâu, cởi áo ra, quấn quanh eo rồi buộc chặt miệng vết thương lại.
Thế nhưng chính động tác đó lại khiến tôi đau đến toát mồ hôi hột. Tôi cố gắng ngẩng đầu, lấy sức hít thở sâu, muốn dùng cách này để làm giảm bớt đau đớn trên người.
Cho dù tôi đã lấy quần áo để buộc vết thương lại nhưng máu tươi vẫn thấm ra ngoài. Vì mất máu quá nhiều, cơ thể tôi cũng ngày càng đuối sức, ngay cả đứng lên cũng là một chuyện cực kỳ tốn công.
Lại qua vài ba phút sau, tôi mới chống kiếm Long Uyên xuống đất, run rẩy đứng dậy. Sau khi đứng vững, tôi nhìn về phía hơn ba trăm đệ tử Đạo môn phía đối diện rồi nở một nụ cười lịch sự: "Nào, chúng ta tiếp tục!"
Tôi vừa dứt lời, người đàn ông trung niên chỉ huy đội ngũ tức thì bắt đầu hạ giọng chỉ huy. Nhưng lạ là lần này họ chỉ phái ra một nhóm nhỏ, chừng năm mươi người.
Tôi hiểu, bọn họ không muốn thắng trong bất công mà muốn quang minh chính đại quyết đấu với tôi. Sau khi năm mươi đệ tử này đứng ra, họ đều đồng loạt xông về phía trước, vừa múa kiếm, vừa niệm thần chú Uy Thiên: "Ta phụng Uy Thiên, giang hà nhật nguyệt, núi non sao trời nằm trong tay ta; ta bảo sáng thì sáng, tối thì tối; ba mươi ba thiên thần dưới pháp tắc của ta, bảo đông thì đông. Phong hầu từ ta, kẻ nào không nghe lệnh ta đều phải chém đầu! Tam Thanh là lệnh, chém tà trừ ma, thái!"
Ngay khi họ niệm thần chú xong, pháp khí của họ cũng chỉ về phía tôi gần như cùng một lúc. Trong khoảnh khắc đó, trong phạm vi một mét xung quanh tôi bỗng nổi lên một trận gió lạ.
Trận gió lạ không ngừng vây lấy tôi rồi dần dần xoay tròn, đất cát và lá rụng trên mặt đất cũng bị cuốn lên theo, khiến tôi không nhìn rõ được tình hình bên ngoài.
Cơn gió lạ này rất mạnh, mạnh đến mức thổi cho hai gò má sữa trên mặt tôi cũng phải rung lên. Bụi cát cũng bay thẳng vào trong mắt tôi, tôi híp mắt lại, cố gắng tìm kế sách đối phó.
Mà cơn gió lạ này lúc xoáy lên đến đỉnh đầu tôi thì bỗng đột ngột dừng lại, sau đó nhanh chóng dung hợp lại với nhau, đè xuống tôi như một thanh kiếm sắc bén.
Tôi cảm nhận được luồng khí khủng bố, nên không dám khinh địch, vội vàng đứng trung bình tấn, hai tay nâng ngang kiếm Long Uyên lên trên đỉnh đầu. Chân khí Huyền Chân trong cơ thể thuận đà xông lên, rót điên cuồng vào trong kiếm Long Uyên.
Gần như chỉ chênh nhau chưa đến một giây đồng hồ, ngay khi tôi rót chân khí vào trong kiếm Long Uyên, luồng khí kinh khủng kia đã đè xuống.
Giây phút đó, người tôi như bị một quả tạ ngàn cân đè lên trên người, khiến tôi suýt thì ngã dập mông xuống đất. Tôi nghiến răng vung kiếm Long Uyên, dùng chân khí Huyền Chân trong cơ thể để chống lại sức mạnh của thần chú Uy Thiên này.
Nhưng tôi tiêu hao chân khí càng nhiều, vết thương trên người lại càng rách ra. Cái đau xót ruột xót gan đó khiến tôi suýt ngất đi. Mà sức mạnh của thần chú Uy Thiên đó vẫn đang không ngừng đè lên người tôi.
Cầm cự được chừng mười giây thì chân tôi không còn đứng vững được nữa, phải lảo đảo vài bước, khó lắm mới đứng vững lại được thì dạ dày bỗng cuộn lên, hộc một ngụm máu ra ngoài.
"Lý Sơ Cửu, mau đầu hàng đi!" Tên đạo sĩ trung niên chỉ huy đệ tử Đạo môn hô.
Tôi bật cười, lắc đầu: "Mọi người đều là đồng môn, chết ở trên tay các người, Lý Sơ Cửu tôi tuyệt đối không oán hận nửa lời! Mọi người đều rất khá, tương lai Đạo môn phải dựa vào mọi người rồi! Và cũng mong mọi người hãy cho đối thủ của mình một kết thúc có tôn nghiêm!"
"Được!" Đạo sĩ trung niên kia gật đầu, hô to: "Tiễn anh hùng lên đường!"
Ông ta vừa dứt lời thì hơn năm mươi đệ tử Đạo môn đang sử dụng thần chú Uy Thiên bỗng ép pháp khí của mình xuống. Trong giây lát đó, tôi cảm giác được sức mạnh ngàn cân đang đè lên mình bỗng chốc hóa thành sức mạnh vạn cân.
Tôi không hề chống lại, cứ vậy mà bị đè bẹp xuống dưới đất. Sức mạnh của thần chú Uy Thiên đó điên cuồng cắn nuốt thân thể của tôi, nhưng đều bị chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi hóa giải hết.
Khí tức trong người tôi đang rất loạn, chỉ cần hơi cử động một chút là lại nôn ra máu. Đến khi chân khí Huyền Chân hóa giải hết sức mạnh của thần chú Uy Thiên thì tôi đã nằm liệt ra đất, khắp miệng, cổ đều là bọt máu, chỗ quần áo buộc lấy vết thương ở bụng đã bị nhuốm máu đỏ sẫm.
Tôi chẳng còn chút sức lực nào, bị thương nặng liên tục khiến tôi không thể nào chống lại sự tấn công của họ.
Những đệ tử Đạo môn này lại không nhân cơ hội này để lấy mạng tôi, mà mở rộng vòng vây, sau đó lại bao vây lấy tôi một lần nữa. Nhưng bọn họ đã thu pháp khí lại, điều đó có nghĩa là họ sẽ không ra tay nữa.
"Ta đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi không ngăn ta lại được đâu!" Đúng lúc này, Linh Trường Sinh bỗng hét lên.
Lúc tôi quay đầu nhìn sang, Trình Tùng đã bị ông ta đánh bay, thân thể lộn vài vòng trên không trung rồi đập vào cây cột đá phía sau đài cao rồi mới dừng lại.
Trình Tùng rơi xuống đất, vùng dậy mấy lần nhưng vẫn không đứng lên được, cuối cùng phải có một đệ tử Đạo môn dìu ông ta đứng dậy. Rõ ràng là ông ta đã thua rồi.
Linh Trường Sinh quay đầu lại, nhìn thấy tôi đang thoi thóp sắp chết bèn nhướng mày lên, lạnh lùng nói: "Đi, ta đưa hai mẹ con cậu đi! Có ta ở đây, ta sẽ không để thằng nhóc cậu chết đâu!"
Linh Trường Sinh vừa nói vừa chầm chậm bước về phía tôi. Mà khi ông ta vừa mới cử động, các đệ tử xung quanh tức thì đều bao vây ông ta lại.
Linh Trường Sinh cười lạnh một tiếng: "Ta nói thẳng, ta không muốn giết người nữa. Các người đứng ép ta, nếu không ta cũng có thể khiến núi Miêu Vương của các người máu chảy thành sông đấy!"
Linh Trường Sinh không hề hù dọa bọn họ, ông ta thật sự có bản lĩnh đó. Hơn ba trăm đệ tử này lợi hại thì lợi hại thật, nhưng họ cũng chỉ biết sử dụng chút đạo thuật thông thường mà thôi.
Nếu như họ sử dụng đạo thuật thượng cổ, nói không chừng còn có cơ hội chiến đấu. Mà Linh Trường Sinh lại không phải tôi, chọc giận ông ta là ông ta có thể giết sạch tất cả mọi người.
Nhưng tôi thì không thể như thế, Đạo môn là tâm huyết của tôi, tôi không muốn người mình dính đầy máu tươi của đồng môn. Điều quan trọng nhất là nhóm đệ tử Đạo môn này chắc chắn sẽ là sức mạnh trung thành kiên định về sau của Đạo môn.
Nào ngờ đúng lúc này, bốn phương tám hướng xung quanh bỗng vang lên một giọng nói đầy sắc bén: "Linh Trường Sinh, chủ nhân đã cho ông một cơ hội sống sót, nhưng ông lại không nghe theo sắp xếp của chủ nhân. Nếu như đã không biết tiếc mạng, vậy thì để chúng ta đến lấy mạng của ông!"

Bình Luận

0 Thảo luận