Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 673: Trong ngũ hành

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Bất kể đạo thuật hay pháp thuật thì đều phải tuân theo nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc tuần hoàn. Phương pháp tu luyện của sứ giả Ngũ Hành tuy kỳ lạ nhưng không thể nằm ngoài ngũ hành được.
Chỉ cần bọn họ vẫn còn ở trong ngũ hành thì nhất định sẽ có kẽ hở.
Người trước mặt tôi đây có thuộc tính là hỏa, có thể điều khiển nguyên tố hỏa trong ngũ hành. Mà thủy lại khắc hỏa, chỉ cần có nước là tôi có thể phá giải được ngọn lửa quái dị kia trên người hắn.
Khi tôi vừa nhận ra được điều này thì sứ giả hệ Hỏa kia bỗng nở một nụ cười đầy thâm ý với tôi, rồi ngay sau đó, hắn bắt đầu công kích tôi lần thứ hai.
Hắn kết hợp với nhẫn thuật Đông Dương của Âm Dương đạo, vèo một phát đã biến mất ngay trước mặt tôi. Tôi biết hắn đang tìm cơ hội, cũng biết hắn chắc chắn sẽ tấn công tôi bằng lửa.
Tôi không dám khinh thường, bèn nhanh chóng lùi về phía quan tài hàn ngọc. Tôi biết trong quan tài hàn ngọc có chất lỏng, đó là cách duy nhất có thể phá giải pháp thuật của hắn. Bốn sứ giả còn lại đang duy trì trận pháp của họ, có vẻ sắp đến giai đoạn cuối.
Lúc tôi đến gần quan tài hàn ngọc, sợi dây thừng đỏ xâu tiền Ngũ đế dùng để phong ấn quan tài hàn ngọc cuối cùng cũng không trụ nổi nữa. Tôi nghe thấy một loạt tiếng kim loại leng keng vang lên đầy kịch liệt của tiền Ngũ đế, sau đó là tiếng dây thừng đỏ đứt phựt một cái.
Dây thừng đỏ vừa đứt, bốn luồng âm khí chui vào quan tài hàn ngọc lúc đầu nhoáng cái đã phóng vút lên trời. Nhưng chúng chỉ bay một vòng trên không trung rồi đột nhiên chìm xuống, hạ xuống bên trên một cỗ quan tài hàn ngọc khác.
Bốn luồng âm khí khác màu nhau vừa hay tạo thành một chiếc cầu cong cong như một chiếc cầu vồng, nối liền hai chiếc quan tài hàn ngọc lại với nhau.
Màu sắc của bốn luồng âm khí kia đều không giống nhau, màu gần giống như của mây lành ngũ sắc, chỉ tiếc là bị thiếu mất một màu. Có lẽ đây chính là vòm cầu tiên Ngũ Quỷ và ba hồn bảy phách dịch chuyển sang chủ mới trong truyền thuyết chăng?
Lúc này tôi cách quan tài hàn ngọc khoảng chừng một hai mét, nhưng không dám liều lĩnh đi lên do lo sợ bị tà thuật phản phệ. Mà ngay khi vừa mới dừng lại, tôi cảm giác được sau lưng có một luồng khí tức rét lạnh đang xông thẳng về phía mình.
Cùng lúc đó, tôi còn cảm nhận được một luồng khí nóng rực khác. Cảm giác nhiệt độ trong nháy mắt bỗng tăng cao lên đó, khiến tôi ngột ngạt đến mức ngạt thở.
Không cần nghĩ cũng biết đó là do sứ giả hệ Hỏa đã đánh lén tôi. Tôi không kịp nghĩ nhiều, xoay người ứng phó, đánh hai chưởng ra, tức thì chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi bỗng chốc điên cuồng thoát ra.
Hai luồng chân khí mạnh mẽ trào ra từ lòng bàn tay tôi. Chúng vô sắc vô hình, nên tôi chỉ có thể cảm nhận được thông qua việc khí tức xung quanh đã xảy ra biến hóa khác thường đầy mãnh liệt.
Ầm!
Khoảnh khắc đó, một tiếng nổ vang lên, to như sấm rền. Một thân hình màu đỏ tươi bị chấn động đến mức bay vèo ra ngoài ngay trước mắt tôi. Bóng dáng đó lộn vài vòng trên không trung rồi văng lên cột đá xung quanh bệ đá.
Lúc hắn rơi xuống, tôi nhìn thấy từng giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt trên đất, nhưng bóng dáng hắn lại biến mất tăm.
Chỉ vài ba giây sau, khi tôi vừa mới đẩy lùi được người này thì bốn sứ giả Ngũ Hành còn lại đột nhiên niệm chú lớn tiếng hơn. Tiếng niệm chú rất gấp gáp, giống như vu sư đọc văn tế, nghe mà tinh thần vừa bực bội vừa mất tập trung.
Lúc tôi quay đầu nhìn lại, không biết họ đã đứng dậy từ lúc nào, đan hai tay lại với nhau, chỉ có hai ngón trỏ là dựng lên.
Sau khi niệm thần chú xong, cả bốn sứ giả Ngũ Hành đều đồng thời mở mắt, đáy mắt ánh lên một cái nhìn hung tợn, đồng thời chọc hai ngón trỏ lên trên.
Trong nháy mắt, một luồng âm khí hung mãnh bỗng phóng vụt lên trời. Từ bóng mờ của âm khí có thể thấy được đó chính là ba hồn bảy phách của Diệp Đường.
Ba hồn bảy phách này quanh quẩn một vòng trên không trung rồi hạ xuống vòm cầu tiên được tạo ra từ âm khí.
Ba hồn bảy phách của Diệp Đường vừa mới rơi xuống cầu, dung mạo của cô ta đã ngay lập tức hiện ra. Không phải thực thể, mà là một hồn thể mờ mờ. Hồn thể của cô ta đang đi trên vòm cầu tiên, có vẻ như muốn đi vào trong chiếc quan tài hàn ngọc còn lại.
Lúc này, sứ giả hệ Hỏa đã mở đợt tấn công lần thứ hai. Lần này tôi không vội quay người ứng phó nữa mà túm chặt lấy quan tài hàn ngọc, rồi dồn sức phóng ra một luồng chân khí Huyền Chân khổng lồ.
Dịch chuyển đồ vật từ xa, đây là bước cơ bản nhất của luyện khí. Khi nào đến được cảnh giới như của Lỗi gia thì còn có thể cưỡi kiếm mà bay, biến khí thành hữu hình, không cần dùng bất cứ vũ khí nào, chỉ cần tận dụng chân khí của bản thân mình là có thể ngưng tụ thành các loại vũ khí khác nhau. Hơn nữa, uy lực của nó cũng chẳng hề kém hơn vũ khí có thực thể chút nào. Tuy nhiên, khoảng cách này nói ra thì đơn giản nhưng tôi vẫn biết rõ rằng muốn đạt đến trình độ như của Lỗi gia không phải chuyện một sớm một chiều.
Còn tôi lúc này đang vươn tay ra giữa không trung, tóm lấy một cái, tức thì những mảnh băng vụn rải rác trên mặt đất ngay lập tức đã bị hút vào trong lòng bàn tay tôi.
Tôi nắm chặt vụn băng rồi bất thình lình quay người lại, một luồng khí nóng rực phả vào mặt, nóng đến nỗi như muốn thiêu cháy luôn cả lông mày của tôi, xung quanh còn thoang thoảng có mùi tóc khét.
Luồng nhiệt cao đó vẫn còn đang áp sát mặt tôi. Lỗ chân lông đều nở hết ra, da dẻ trong phút chốc đỏ rực, chỉ thiếu điều chảy luôn cả máu. Để bảo vệ mắt mình, tôi đành phải nhắm mắt lại.
Tôi vẫn đang chờ hắn đến gần hơn một chút, bởi khoảng cách công kích hiện giờ vẫn chưa đủ. Hắn áp sát ngày càng gần, tôi càng cảm giác được mặt mình như sắp bị cháy rụi.
Cảm giác như thiêu như đốt đó khiến tôi suýt thì đau đớn gào lên. Nhưng tôi cố gắng nén lại, chân khí Huyền Chân trong cơ thể điên cuồng xoay chuyển trên người, cố gắng bảo vệ từng tấc trên da mặt tôi.
Hắn đắc ý cười to: "Lý Sơ Cửu, đi chết đi! Ngọn hỏa diễm này đủ để đốt mi thành than! Ha ha ha!"
Hiện giờ hắn cách tôi rất gần, tôi chỉ chờ có vậy, lập tức nhếch miệng cười khẩy, nghiến răng đáp: "Xin lỗi, khiến anh phải thất vọng rồi, người chết không phải tôi, mà là anh!" Rồi tung liền một chưởng.
Một chưởng này tung ra vừa vặn đánh vào ngọn lửa mà hắn bắn ra. "Ầm!", một tiếng nổ vang lên, thân thể của hắn lại bị chấn động đến mức bay ngược ra ngoài, nhưng chỉ quay một vòng trên không trung rồi rơi luôn xuống đất.
Sức mạnh của hắn không bằng tôi, không có hỏa diễm chống đỡ, hắn càng không phải đối thủ của tôi, nếu tôi dốc hết sức, hắn sẽ không đỡ nổi một đòn.
Tay tôi không bị ngọn hỏa diễm của hắn đốt cháy, ngược lại chính ngọn lửa của hắn còn bị tắt rụi, khuôn mặt hắn vì thế mà cũng trắng bệch cả ra, nhất là viền môi, giờ phút này đã biến thành màu đen bầm.
Ban nãy tôi đã đánh vụn băng của hàn băng vào trong thân thể hắn, đây là mảnh vụn của hàn ngọc ngàn năm, đủ để phá giải hỏa diễm trên người hắn. Chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi, thân thể hắn bắt đầu rét run, cơ thể thỉnh thoảng lại co giật như người bị bệnh sốt rét.
Thế rồi lông mày và tóc mái của hắn đều đã xuất hiện băng vụn. Ngần ấy vụn băng của hàn ngọc ngàn năm đánh vào thân thể hắn, đủ khiến hắn gục rồi.
Tôi mỉm cười: "Tôi đã nói với anh rồi, càn khôn xuất âm dương, âm dương chia ngũ hành. Mặc dù pháp lực vô biên, nhưng chỉ cần các anh không vượt qua tam giới thì vĩnh viễn cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của tương sinh tương khắc!"
"Ha ha ha!" Nào ngờ sứ giả hệ Hỏa bắt đầu cười phá lên. Giờ hắn đang rất lạnh, hắn ôm chặt lấy cơ thể mình, răng đánh lập cập, run rẩy nói: "L... L... Lý Sơ Cửu, ta... ta biết ta... k... không... không phải đ... đối... đối thủ của mi! T... ta chỉ... chỉ đang c... cố tình ngăn... ngăn cản mi mà thôi! B... bọn ta k... không một ai... ai có thể đ... đánh... đánh bại được mi, nhưng... nhưng n... năm người bọn ta... p... phải giết mi!"
Hắn nói chuyện rất vất vả, bởi vì thân thể rét run nên hàm răng cứ va vào nhau lập cập, lúc mở miệng nói chuyện cứ câu được câu không, hình như còn cắn phải lưỡi, khiến máu từ đầu lưỡi hắn dần dần rỉ ra ngoài khóe miệng.
Tôi không ngờ hàn ngọc ngàn năm lại kinh khủng đến vậy, mà thứ tôi dùng để tấn công mới chỉ là băng vụn mà thôi. Nếu như là cả một khối băng, có lẽ còn có thể khiến hắn bị đông cứng thành một người băng.
Vài phút sau, tôi trông thấy tóc hắn bắt đầu đóng băng, đỉnh đầu còn có khí lạnh âm u tỏa ra. Ngay cả hơi thở mà hắn thở ra cũng là một luồng khí lạnh.
"L... Lý Sơ Cửu, m... mi thua... thua rồi! Ha ha ha!" Người này cuối cũng không chịu nổi nữa, cười phá lên rồi quỳ phịch xuống đất.
Tôi nghiến răng, lạnh giọng nói: "Thấy anh đang khó chịu quá, để tôi giúp anh giải thoát luôn nhé! Anh yên tâm, trên đường xuống suối vàng anh sẽ không cô đơn đâu, tôi sẽ để bốn huynh đệ của anh đi cùng cho vui!"
Vừa nói chuyện, tôi vừa rung cổ tay, chân khí Huyền Chân tức thì lại tiếp tục ngưng tụ trên tay tôi.
Nhưng nào ngờ, ngay khi tôi chuẩn bị xuống tay thì phía sau tôi bỗng vang lên một tiếng động ầm ầm.
Tôi giật mình xoay người lại nhìn thì trông thấy cỗ quan tài hàn ngọc mà Diệp Đường đang nằm chẳng biết đã bay lên từ khi nào. Cỗ quan tài đó xoay một vòng trên không trung, rồi sau đó ụp lên cỗ quan tài còn lại, chuẩn xác không lệch lấy một ly.
Bên trong có chất lỏng chảy ra, rơi đầy ra đất, màu trong suốt lại còn tản ra khí lạnh. Chất lỏng này không đóng băng trong quan tài hàn ngọc, nhưng sau khi rơi xuống đất trong nháy mắt lại biến thành băng vụn.
Bốn sứ giả Ngũ Hành vẫn chưa ngừng động tác, vẫn đan hai tay lại với nhau, ngón trỏ dựng đứng, giơ lên cao, vừa đi vòng quanh quan tài hàn ngọc nhiều lần, vừa niệm một loại thần chú nào đó mà tôi nghe không hiểu, nhưng xem chừng rất sốt ruột.
Đúng lúc này, từ phía cầu thang đá vọng lại tiếng hô đầy kinh hoảng của Bách Hiểu Sinh: "Lý đạo trưởng, người nằm trong quan tài còn lại chính là Lâm Y Y, vợ của anh! Anh nhất định phải ngăn Diệp Đường lại, nếu không sau khi trao đổi thân phận xong, cô ta sẽ hoàn toàn thay thế vợ anh đấy!"

Bình Luận

0 Thảo luận