Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 280: Đánh lén sau lưng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Sau khi nhận ra điều này, tôi đã chủ động ra đòn. Bạch Hổ không ngờ tôi sẽ chủ động đến gần bản thân, hắn ta cau mày, lại đẩy một thủ ấn khác, một luồng dương khí phun ra, kết thành một thủ ấn Kim cương, bắn thẳng về phía tôi.
Tôi không né tránh, tôi ngửa tay, tạo thành một ấn Bát quái thái cực chắn trước người mình. Ấn Bát quái thái cực của tôi được hình thành bởi tu vi đạo thuật của chính tôi, mặc dù không thể giống như Bạch Hổ tạo thành các đòn tấn công bằng dương khí, nhưng có thể sử dụng để phòng thủ.
Hơn nữa, mặc dù tôi không thể chuyển hóa chân khí Huyền Chân của mình thành một đòn tấn công đạo thuật mạnh mẽ, nhưng chân khí Huyền Chân của tôi có thể bảo vệ trái tim của tôi. Chính vì điều này mà tôi mới dám so bì đạo thuật với Bạch Hổ!
Ầm!
Lại một tiếng nổ chói tai khác vang lên, ấn Kim cương và ấn Bát quái thái cực lại nổ tung, hóa thành hư vô. Cuối cùng, tôi cũng không thể chịu nổi phản phệ dữ dội liên tiếp, miệng phun ra máu tươi.
Rất nhanh, tôi cảm thấy cơ thể trở nên trống rỗng, không còn chút sức lực nào, ngay cả bước đi cũng đã không còn vững vàng. Tôi biết ấn Kim cương của Bạch Hổ càng mạnh thì phản phệ mà tôi phải chịu sau khi dùng ấn Bát quái thái cực để ngặn chặn đòn tấn công sẽ càng mãnh liệt.
Nhưng tôi không ngu ngốc, tôi có thể cảm nhận được, ấn Kim cương của Bạch Hổ không mạnh bằng lần đầu tiên. Dương khí của hắn ta đang suy yếu, chỉ cần tôi chịu đựng thêm vài lần nữa là có thể đối phó với hắn. Còn một điểm nữa là, hắn ta không dám giết tôi, điều này cũng là cơ hội cho tôi!
Tôi lạnh lùng nhìn Bạch Hổ, vươn ngón tay ra ngoắc hắn ta, nói một cách khiêu khích: "Lại đây!"
"Quả nhiên là kẻ không thiết sống! Ta muốn xem thử rốt cuộc mi có thể cầm cự được bao lâu?" Bạch Hổ cũng tức giận, hai tay biến đổi thoăn thoắt, cả người run lên bần bật, hai tay cũng đồng thời đánh ra.
Ngay lập tức, một luồng dương khí thuần khiết lại bắn ra từ lòng bàn tay của hắn ta. Hai luồng dương khí lập tức biến thành hai thủ ấn Kim cương, lại bắn thẳng vào tôi.
Á!
Tôi giận dữ gầm lên một tiếng, múa may hai tay, một lần nữa đánh ra thủ ấn Bát quái thái cực. Ấn Bát quái thái cực mà tôi dùng đạo thuật triệu hồi cũng ngày càng yếu đi, ngay khi chúng vừa thành hình thì đã bị ấn Kim cương của Bạch Hổ đánh cho thành hư không.
Một ấn Kim cương khác đập mạnh lên người tôi, tôi không hề cảm thấy được sự đau đớn trên xác thịt, giống như tôi đột nhiên mất đi hô hấp, không còn cảm thấy gì cả.
Phải mất gần một hai giây sau tôi mới phản ứng lại. Trên ngực tôi xuất hiện một vết thương đang rỉ máu do ấn Kim cương từ dương khí của hắn ta gây ra.
Dương khí còn lại của thủ ấn đó đang thiêu đốt lồng ngực của tôi, gần như sắp thiêu trụi cả máu thịt của tôi. Dương khí tượng trưng cho dương hỏa, dương khí càng nặng thì nhiệt độ ngọn lửa càng cao. Lúc này, tôi không ngừng bị đau đớn dằn vặt, đau đến mức phải hít một hơi, máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thương.
Tôi chỉ cầm cự được vài giây, chân tôi đã không còn sức, đầu gối gập lại, cả người ngã quỳ xuống đất. Tôi chống hai tay để tránh cho bản thân ngã gục hẳn xuống.
Chân khí Huyền Chân đang bảo vệ vết thương của tôi, cảm giác lạnh lẽo lại xuất hiện, chính là Âm cổ! Tôi đã nuốt Âm cổ của Tiên Linh bà, nhưng thật tình cờ, chân khí của tôi lại nuốt chửng Âm cổ, hợp nhất thành một. Do đó, chân khí Huyền Chân của tôi còn trộn lẫn cả khí tức Âm cổ. Nhưng bình thường không xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng mới hiện ra.
Ngay khi khí tức Âm cổ xuất hiện, cảm giác bỏng rát ở vết thương ngay lập tức biến mất. Một lớp sương mờ mờ hình thành ở xung quanh vết thương, tạo cảm giác lạnh đến thấu tim.
Điều khiến tôi không thể tưởng tượng được là lớp sương giá này không chỉ khiến cảm giác bỏng rát biến mất mà còn làm máu ngừng chảy. Tôi không ngờ Âm cổ còn có tác dụng như vậy.
"Thật là một thể trạng kỳ quái, không ngờ trong cơ thể lại có cả âm khí! Trông mi cũng không giống nhánh người nuôi quỷ trong Linh tộc chúng ta. Ta cũng bắt đầu có phần không nhìn thấu được mi rồi đấy!" Nhìn thấy sự thay đổi của tôi, Thanh Long cũng nghi hoặc lẩm bẩm mấy câu. Sau đó, hắn ta mới nói với tôi: "Lý Sơ Cửu, bỏ cuộc đi. Mi không chặn lại được ấn Kim cương của Bạch Hổ đâu. Nếu mi còn tiếp tục thì không khéo đến tính mạng cũng không còn nữa!"
Tôi không nói gì, âm thầm cắn đầu lưỡi của mình. Ngay khi cơn đau thấu óc ập đến, cơ thể tôi đau đến nỗi không khỏi rùng mình, lập tức khôi phục rất nhiều sức lực.
Tôi chống một tay trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu, vươn tay ngoắc Bạch Hổ, miệng khẽ mỉm cười, đồng tời thốt ra hai chữ rất lạnh lùng: "Tiếp tục!"
Tôi nói xong thì lảo đảo đứng dậy, loạng choạng bước về phía hắn ta.
"Đồ điên!" Bạch Hổ cũng tức điên, quát mắng: "Nếu không phải Tôn chủ muốn bọn ta đưa ngươi còn sống trở về thì hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi phải bỏ mạng lại trong chợ quỷ, chết không có chỗ chôn!"
Mặc dù Bạch Hổ không có chỗ để trút giận, nhưng đầu óc hắn ta rất tỉnh táo. Vừa nói, bàn tay của hắn lại uốn lượn, tiếp tục đánh ra ấn Kim cương. Ngay khoảnh khắc ấn Kim cương vừa đánh ra, tôi đã thấy bước chân của hắn ta không còn vững vàng nữa. Tôi thử hơi nhích vài bước, tất cả đều lọt vào trong mắt tôi!
Dương khí của hắn ta sắp hết, nên không dám tiếp tục sử dụng dương khí. Tôi mừng thầm, điều tôi muốn là kết quả như vậy. Tôi cũng không kết ấn Bát quái thái cực nữa, trực tiếp cầm lấy đại ấn Huyền Chân, máu tươi vừa mới cắn đầu lưỡi cũng không uổng phí, phun hết lên đại ấn Huyền Chân.
Đột nhiên, đại ấn Huyền Chân tỏa sáng ánh vàng, trên đại ấn Huyền Chân cũng xuất hiện hình ảnh của tổ sư gia. Ấn Kim cương của Bạch Hổ đánh vào hình ảnh của tổ sư gia, sau đó cả hai đều biến mất.
Tôi giữ lại chiêu này chính là chờ cơ hội này. Hình ảnh của tổ sư gia đã giúp tôi chặn được ấn Kim cương này, tôi vội vàng lấy ra bùa ngũ lôi ném mạnh về phía Bạch Hổ.
Lúc này tôi cách Bạch Hổ rất gần, hắn ta chưa kịp phản ứng thì bùa ngũ lôi đã dán trên người hắn. Tôi vừa đọc xong chú ngũ lôi thì bùa ngũ lôi bùng cháy, đồng thời vang lên tiếng sấm chói tai.
Bạch Hổ đã tiêu hao rất nhiều dương khí, phản ứng cũng không còn nhanh nhạy như trước. Hắn ta đã bị tiếng sấm của bùa ngũ lôi làm cho chấn động, dẫn tới lơ là mất mấy giây. Thấy thời cơ đã đến, tôi đạp mạnh chân xuống đất lấy đà rồi lao lên như một con báo, trực tiếp vòng ra phía sau rồi bóp chặt cổ hắn ta.
Chân khí Huyền Chân cũng ngưng tụ ở cổ tay của tôi, khiến tay tôi có được sức mạnh kinh người, chỉ cần hắn ta di chuyển, tôi sẽ bẻ gãy cổ hắn ta ngay.
"Lý Sơ Cửu, mi đừng có làm bừa. Nếu mi giết anh ta thì kết cục của người sẽ rất thê thảm!" Thanh Long thấy tôi khống chế Bạch Hổ, lập tức đe dọa tôi.
Lúc này Bạch Hổ cũng hoàn hồn, nghiến răng nói: "Lý Sơ Cửu, không phải ta bại trong tay kẻ điên như mi. Nếu không phải vì mệnh lệnh của Tôn chủ, ta đã giết chết mi từ lâu rồi!"
Tôi hừ lạnh, nói: "Thanh Long, để tôi đi! Nếu không tôi sẽ giết hắn. Anh biết rồi đấy, tôi là kẻ điên không thiết sống, tôi dám ra tay đấy! Cho tôi một con đường sống, bây giờ tôi không thể chết. Nếu không mọi người cùng chết!"
Thanh Long không nói lời nào, hắn trầm ngâm một hồi, đưa tay sờ sờ cằm, tựa hồ không lo lắng tôi sẽ giết người thật, thậm chí còn tự nhủ: "Nếu tôn chủ hỏi ta, ta sẽ nói do Lý Sơ Cửu đe dọa mạng sống của Bạch Hổ. Vì để cứu Bạch Hổ nên mới lỡ tay giết hắn. Với lí do này thì chắc Tôn chủ sẽ không trách tội ta. Đúng, cứ như thế mà làm!"
Chết tiệt, đã tới mức này rồi mà tên này còn đang nghĩ lí do làm sao báo cáo lại với Tôn chủ của bọn hắn.
Tôi lườm gã, buông lời cảnh cáo: "Thanh Long, đừng giở trò, nếu không anh sẽ phải hối hận. Tôi không muốn giết người, chỉ muốn có một con đường sống!"
Vừa nói tôi vừa bóp cổ Bạch Hổ lùi lại về sau. Tôi chỉ còn cách cổng chợ quỷ một đoạn, người lái xe tang chắc vẫn đang đợi ngay ngoài cổng.
"Không được! Cút ngay!" Khi tôi lùi lại, Thanh Long đột nhiên trợn to mắt, quát về phía tôi. Tôi cho rằng hắn ta đang hù dọa mình nên không thèm để ý.
Nhưng giây tiếp theo, tôi ho dữ dội, máu không ngừng trào ra từ miệng tôi. Trong người tôi thoắt cái đã không còn chút sức lực nào, tay tôi cũng buông thõng. Bạch Hổ lập tức thoát khỏi sự khống chế của tôi, sau khi hắn ta đi ra xa được vài bước mới quay đầu lại nhìn tôi.
Lúc này tôi đã đứng không vững nữa, hai chân càng ngày càng vô lực, tưởng chừng như sắp ngã xuống đất đến nơi. Tôi chậm rãi quay người lại, bác Diệp đứng ngay sau lưng tôi, trên tay cầm một thanh kiếm tiền đồng đang nhỏ máu, ông ta cười rất điên cuồng, nói với tôi: "Lý Sơ Cửu, mi chết rồi, ta sẽ là Chưởng môn chân chính của phái Huyền Chân!"
Tôi chạm vào vết thương trên lưng, máu không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay. Ngay cả chân khí Huyền Chân có Âm cổ cũng không thể khiến vết thương liền lại. Một kiếm đâm lén này của ông ta quá hiểm, và ông ta thực sự muốn lấy mạng của tôi!
Tôi không cam lòng trừng mắt nhìn bác Diệp, đau đớn đến mức nói không thành lời, ngay khi tôi mở miệng là máu lại trào ra. Tôi lảo đảo vài cái, rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngã ập xuống đất.
Tôi vẫn trợn trừng mắt nhìn chằm chằm bác Diệp, máu rất nhanh đã nhuộm đỏ mặt đất. Lúc này bác Diệp đã nhặt đại ấn Huyền Chân của tôi, còn định đến lấy thước Trấn Hồn, nhưng Thanh Long đã tức giận quát, "Hộ pháp Linh tộc bọn ta giết người, không cần thứ như mi đi đánh lén! Lập tức cút xéo, nếu không ta sẽ cho ngươi chôn theo hắn!"
Mắt tôi càng ngày càng nặng trĩu. Bác Diệp thấy bản thân đã thực sự chọc giận Thanh Long, bèn vội vàng bỏ chạy. Tôi ráng dùng hơi thở cuối cùng lấy ra thứ trong lòng. Sau khi gỡ bỏ bùa chú, tôi nhìn ngọc bội mẹ tôi để lại cho tôi, yếu đuối chảy nước mắt, "Mẹ, xin... xin lỗi, là... Sơ Cửu... Sơ Cửu vô dụng, không... không thể cứu được mẹ..."
"Đợi đã, tại sao ngươi lại có miếng ngọc bội này? Tại sao miếng ngọc bội này lại ở trong tay ngươi?!" Thanh Long nhìn thấy miếng ngọc bội mẹ để lại cho tôi, không khỏi giật mình, sau đó nghĩ đến cái gì, cười lớn, "Ha ha, cuối cùng ta cũng biết ngươi là ai rồi, vận mệnh đúng là thích trêu đùa con người!"

Bình Luận

0 Thảo luận