Hà Thiên Sư nói vậy khiến tôi cũng sững người ra. Thâm tâm tôi cũng cảm thấy gánh hát này thật sự rất quái dị. Ngôi miếu đổ nát ban nãy đã biến thành bãi tha ma, chắc chắn là do bọn họ mượn âm khí của bãi tha ma để sử dụng thuật ma che mắt, nên tôi mới không nhìn ra vấn đề.
Theo như ý Hà thiên sư nói, bọn họ không phải hát kịch cho cô hồn dã quỷ nghe, mục đích thật sự là muốn thu hút người sống hoặc là có âm mưu nào đó không thể cho ai biết. Nhưng rốt cuộc bọn họ làm vậy là vì cái gì?
Giờ thì bọn họ đã biến mất một cách đầy bí ẩn, lại thêm Huyền Khổ đại sư gặp lúc trước nữa, trong cõi u minh này, tôi cảm thấy những chuyện này dường như đều liên quan đến việc tôi muốn tìm Huyền Chân quan.
Lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ, Hà thiên sư lại đánh mắt sang trưởng thôn đang thầm thì với người phụ nữ tên Tú Cầm kia. Hai người họ vừa trông thấy Hà thiên sư đang liếc trộm mình, bèn giả vờ cười trừ như không có chuyện gì.
Tôi không hiểu ánh mắt đó của Hà thiên sư, hình như là đã bắt đầu hoài nghi hai người kia.
Tình hình hiện tại tôi cũng không tiện hỏi, đành phải nén lại ở trong lòng, đi xuống núi cùng với trưởng thôn. Sau khi tìm được đường xuống thật sự, chẳng mấy chốc chúng tôi đã xuống đến bến đò Thái Bình bên dưới chân núi.
Trưởng thôn sống ở bên bờ bên này, Tú Cầm ngụ ở bờ bên kia, sau khi xuống đến nơi, hai người cũng lần lượt tách nhau ra. Trưởng thôn đưa chúng tôi về nhà, Hà thiên sư cũng không khách khí, coi luôn nhà trưởng thôn thành nhà mình, hô hào trưởng thôn làm vài món.
Trưởng thôn không dám đắc tội với Hà thiên sư, bèn lật đật đi gọi người vợ đang say giấc của mình dậy làm mấy món cho chúng tôi. Trưởng thôn còn lấy ra một bình rượu cao lương, sau khi uống với Hà thiên sư một hớp xong, hắn mới chủ động hỏi đến chính sự: "Đại ca, anh nói các anh đến tìm người, không biết người anh cần tìm tên là gì?"
Trưởng thôn vừa hỏi, Hà thiên sư liền nở một nụ cười đấy bí ẩn, ánh mắt lại đánh sang tôi, nói: "Cái này thì anh phải hỏi anh bạn này rồi!"
Tôi và Hà thiên sư đều hiểu rõ hắn là một kẻ giảo hoạt, cả chặng đường hắn đều không hỏi người tôi muốn đuổi theo là ai. Hắn sợ hỏi ra miệng rồi, tôi sẽ càng nghi ngờ hắn. Mà hắn cũng ngầm hiểu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nói ra.
Tôi cũng không có ý tiếp tục che giấu, dù sao thân phận của bác Diệp sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ. Tôi bật cười, nhìn trưởng thôn và nói: "Trưởng thôn, người này là người đến từ bên ngoài, khoảng tầm năm mươi, sáu mươi tuổi. Thích mặc áo choàng dài màu xanh, rất khỏe khoắn, nhìn bề ngoài trông còn tràn trề sức sống hơn cả thanh niên, không biết trưởng thôn có ấn tượng không?"
Trưởng thôn không đáp lại ngay, mà nhíu mày một lúc như đang hồi tưởng lại. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn mới thốt lên: "Anh bạn, tôi nhớ ra rồi, quả thật tôi cũng có ấn tượng đôi chút về người mà cậu nói. Có lẽ là chuyện của dăm ba hôm trước, cái người mà cậu nói không chỉ đi một mình, hắn còn đem theo hai người trẻ tuổi nữa. Họ nói đến để tìm gỗ, còn hỏi người ở đây xem xung quanh có phải có miếu tự chiền nào không. Đúng rồi, chính là hắn. Bây giờ nhớ lại, cách ăn mặc của hắn giống y như người mà anh bạn vừa tả!"
Nghe được câu trả lời này, tôi khấp khởi mừng thầm. Xem ra, đúng là bác Diệp đã đến bến đò Thái Bình.
Tôi lại hỏi tiếp: "Trưởng thôn, vậy ông có biết giờ hắn đang ở đâu không?"
"Không biết!" Trưởng thôn lắc đầu, "Bến đò Thái Bình chỗ chúng tôi không có miếu tự, nhưng cách chỗ này không xa có một nơi gọi là Bồ Tát Man, nơi đó có một ngôi miếu cổ đã có từ lâu đời. Bên trong thờ cúng một pho tượng Bồ Tát, cũng không biết là bao nhiêu năm rồi, nghe đâu chừng một trăm, hai trăm năm lận. Mấy hôm nay tôi không nhìn thấy đám người đó nữa, có khi bọn họ tới Bồ Tát Man rồi cũng nên."
"Bồ Tát Man? Miếu cổ?" Tôi nhẩm lại cái tên này, cũng bắt đầu tò mò về nơi đó. Thông thường những nơi có miếu tự đều có tác dụng trấn tà nhất định. Đặc biệt là thôn làng chốn rừng sâu núi thẳm thế này, chắn chắn sẽ không vô duyên vô cớ tự dưng xuất hiện miếu tự.
Lúc này, Hà thiên sư cũng cất giọng hỏi: "Trưởng thôn, anh có từng nghe đến lời đồn trăn lớn độ kiếp chưa?"
Trưởng thôn nghe Hà thiên sư hỏi thế thì vô cùng kinh ngạc, hắn vội hỏi ngược lại chúng tôi: "Tại sao hai người lại biết đến lời đồn này?"
Tôi nghe trưởng thôn nói vậy liền biết có hy vọng. Hắn hỏi ngược lại như vậy, rõ ràng cũng biết chuyện. Nói cách khác, chúng tôi đang cách Huyền Chân quan thật sự ngày một gần.
Hà thiên sư cười khẩy, "Trưởng thôn, chúng tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại, nhưng không biết thật giả thế nào. Lần này đến đây, muốn chứng thực thử xem lời đồn đó có phải là thật không. Xem có đúng là có trăn lớn tu luyện thành tinh, sắp độ kiếp rồi không."
Hà thiên sư đang bẫy lời trưởng thôn, nhưng trưởng thôn nào nghĩ được nhiều như thế, bật thốt ngay lập tức: "Thật không dám giấu giếm, chỉ cần là người bốn mươi tuổi trở lên ở chỗ tôi đều biết chuyện này. Hơn nữa, trăn lớn độ kiếp xảy ra ở ngay vùng Bồ Tát Man đó thôi! Lúc đó rất nhiều thôn dân ở Bồ Tát Man đều chứng kiến, một con trăn lớn to bằng cái thùng phi phóng vụt lên trời, nhưng sau đó lại bị thiên lôi đánh xuống. Nghe đâu sau khi trăn lớn bị đánh rơi xuống thì bị chìm vào trong đầm rồng ở Bồ Tát Man. Đầm rồng kia sâu không thấy đáy, cũng có người có tài muốn xuống dưới nước xem có trăn lớn thật không, nhưng đầm rồng đó quá sâu, cho dù đã buộc đồ vào người rồi nhảy từ vách núi cao mấy mét xuống cũng không thể nào chìm được đến đáy. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, người của Bồ Tát Man đều ngậm miệng, không đề cập đến chuyện này nữa. Lâu dần, đời sau như chúng tôi đều chỉ coi như chuyện xưa ông bà kể lại thôi."
Trưởng thôn kể chuyện sống động như thật, giọng kể vô cùng kích động, lúc nói đến đoạn đặc sắc, thậm chí còn đập hẳn lên bàn một cái. Còn hai người chúng tôi ngồi nghe mà tim đập thình thịch.
Lúc trước Hà thiên sư từng kể cho tôi nghe chuyện trăn lớn độ kiếp, còn phân tích lời đồn này nữa, nói rằng trăn lớn không phải bị ông trời giáng sét đánh rơi, mà là có cao nhân triệu hồi sấm sét. Vùng đất này có người có đạo thuật ghê gớm như thế, khẳng định chỉ có Huyền Chân quan lúc trước thôi.
Hà thiên sư biết lời đồn này, vậy đương nhiên là bác Diệp cũng biết, chắc chắn đây mới là mục đích thật sự mà hắn đến Bồ Tát Man. Càng nghĩ, tâm tình tôi lại càng kích động. Bởi vì rất có khả năng Huyền Chân quan thật sự đang ở Bồ Tát Man.
Tôi giả vờ kinh ngạc để cho trưởng thôn thấy, để hắn nghĩ rằng tôi bị sốc trước lời đồn mà hắn kể. Lão cáo già Hà Thiên Sư kia cũng liếc tôi một cái, cười đến là xảo quyệt, như muốn nói chúng tôi đang cách Huyền Chân quan chân chính ngày một gần.
Thấy chúng tôi đều không nói gì, trưởng thôn cười bảo: "Đại ca, chuyện các anh muốn thăm dò tôi đã có gì báo nấy rồi. Còn về chuyện giữa tôi với Tú Cầm, các anh..."
"Trưởng thôn cứ việc yên tâm, tôi không quen biết người phụ nữ nào tên Tú Cầm cả!" Hà thiên sư sành sỏi thủ đoạn kiểu này, nên sau khi cho trưởng thôn liều thuốc an thần thì có nói thêm một câu: "Thế nhưng trưởng thôn này, nếu tiện anh có thể đưa chúng tôi đến Bồ Tát Man một chuyến không?"
"Không thành vấn đề!" Trưởng thôn không nói hai lời, ngay lập tức vỗ ngực nói: "Hai vị yên tâm, Bồ Tát Man gần đây lắm, tính ra vẫn thuộc bến đò Thái Bình, sáng mai tôi sẽ đưa hai người tới đó."
Tất nhiên trưởng thôn không muốn chúng tôi ở lì ở đây, chỉ cần chúng tôi vẫn còn trong tầm mắt của hắn thì vẫn là một mối uy hiếp đối với hắn. Chỉ có đưa chúng tôi đi hẳn, chuyện của hắn với Tú Cầm mới có thể được giữ bí mật.
Ăn cơm xong, trưởng thôn giục chúng tôi đi ngủ. Nhà hắn không lớn, bởi vì có con nên không còn thừa phòng, hắn đành đưa chúng tôi đến nhà anh em sát vách của hắn ngủ nhờ.
Anh em hắn quanh năm đi làm thuê ở bên ngoài, trong nhà chẳng có ai ở cả. Chúng tôi cũng chẳng kiêng kỵ mấy thứ này, chỉ cần có thể ngả lưng ngủ một giấc là được. Tôi vẫn bảo Hà thiên sư ngủ chung một phòng với tôi, hắn mệt quá nên chẳng nhiều lời như buổi tối hôm đầu tiên nữa, lên giường cái là ngủ thiếp đi ngay. Tôi không dám ngủ quá say, vẫn đề phòng hắn, sợ bị giở trò.
Chợp mắt như vậy được khoảng nửa khắc đồng hồ, thấy Hà thiên sư đã bắt đầu ngáy ngủ, lúc này tôi mới chuẩn bị đánh một giấc no nê. Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, tự dưng tôi cảm giác nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống không ít.
Là âm khí!
Tôi đã quá quen với loại khí toát ra từ âm hồn như thế này nên cực kì nhạy cảm. Sau khi cảm nhận được luồng âm khí đột ngột xuất hiện này, tôi tỉnh táo lại ngay tức khắc, lật người khỏi giường, đồng thời túm lấy túi càn khôn để bên cạnh gối.
Hà thiên sư chưa cảm nhận được luồng âm khí này nên vẫn ngủ say như chết, đã thế lại còn ngáy như sấm! Tôi định thần lại, bình tĩnh cảm nhận luồng âm khí đột ngột xuất hiện này.
Có âm khí, vậy có nghĩa là có ma tới cửa, nhưng sau khi cảm nhận xong, tôi phát hiện ra nó không phát ra từ căn phòng này, mà là bay từ bên ngoài vào.
Tôi không đánh thức Hà Thiên Sư dậy mà đuổi theo luồng âm khí. Khi tôi vòng đến sau lưng căn nhà, lúc này mới phát hiện âm khí tỏa ra từ nhà trưởng thôn. Hơn nữa, phòng trưởng thôn vẫn còn đang sáng đèn.
"Có âm hồn vào nhà trưởng thôn rồi, chẳng lẽ là do hắn nghe kịch ma ư?" Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi lo lắng, bèn chạy nhanh về hướng căn phòng đang sáng đèn.
"Cái này là của tao, đừng hòng có ai mang đi! Khà khà..." Lúc tôi vừa mới tiến đến gần chỗ cửa sổ đang sáng đèn, còn chưa tiến vào thì đã nghe thấy bên trong vang lên một tràng cười ma quái khiến người ta sởn gai ốc.
Tiếng cười kia cực kỳ âm u, nghe giống như đang khóc, hơn nữa không hề giống giọng của trưởng thôn. Tôi nghe đến đây, biết ngay là đã xảy ra chuyện, nhất định là trưởng thôn đã bị âm hồn quấn lấy.
Tôi quyết định tạm thời chưa xông vào, muốn xem xem âm hồn này rốt cuộc muốn làm gì, bèn len lén nấp bên cạnh cửa số, lấy tay đẩy nhẹ cửa sổ ra. Ngay sau đó, tôi đã trông thấy được tình hình trong căn phòng.
Khoảnh khắc ấy, mồ hôi lạnh của tôi túa ra ướt đẫm lưng áo...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận