Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 278: Thanh Long Bạch Hổ

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lúc này, bác Diệp trông vô cùng kích động. Ông ta dành cả đời để bày mưu tính kế chỉ để đợi ngày hôm nay! Và tôi, cuối cùng tôi cũng biết được mối thù của ông nội và Chu Bát Tự. Có thể nói, bọn họ oan uổng còn hơn cả Đậu Nga, đến lúc chết vẫn còn hận nhau.
Bác Diệp không chỉ làm hại gia đình tôi, mà còn hại cả đời của Chu Bát Tự. Nó cũng gần như làm tổn thương tôi và Y Y. Hai gia đình của chúng tôi đều vì ông ta mà rơi vào kết cục đau khổ này.
Không giết ông ta thì tôi còn có mặt mũi nào sống trên đời nữa?!
Tôi nghiến răng, lạnh lùng nói: "Những món nợ mà ông nợ hai gia đình chúng tôi đều là thù sâu tựa biển! Bây giờ tôi là Chưởng môn của phái Huyền Chân, tôi càng phải loại trừ ông, kẻ phản đồ của phái Huyền Chân! Chịu chết đi đồ ác quỷ không có nhân tính!"
"Lý Sơ Cửu, đừng có gấp, cậu vẫn cứ bốc đồng như vậy. Làm sao mà ta có thể đánh với cậu, đã có người khác đánh với cậu rồi!" Bác Diệp đột nhiên đứng dậy nhìn về phía bên ngoài cửa hiệu cầm đồ, điềm tĩnh gọi: "Hộ pháp của Linh tộc, tôi đã mang Lý Sơ Cửu đến cho các người. Muốn chém muốn giết tùy các người, nhưng các người đã hứa sẽ để tôi trở thành Chưởng môn của phái Huyền Chân thì chớ có quên đấy!"
Ông ta vừa dứt lời thì tôi thấy hai người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào trong tiệm. Hình như họ đã đứng trước cửa hiệu cầm đồ từ nãy giờ, chỉ là tôi không phát hiện ra mà thôi.
Hai người có chiều cao xấp xỉ nhau, hai tay khoanh trước ngực, bước đi vững vàng. Cả hai đều cúi thấp đầu bước vào cửa tiệm, trên mặt đeo mặt nạ màu đen, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Lúc đầu tôi nghĩ một trong hai người là Chu Tước, nhưng khi tôi nhìn vào mắt cả hai thì thấy không hề giống của Chu Tước, là hai hộ pháp khác.
Hai hộ pháp của Linh tộc đứng ở cửa tiệm trông không khác gì hai ngọn núi. Khí thế toát ra từ trên người họ không hề yếu hơn của Chu Tước.
Nếu dựa theo kế hoạch trước đó của tôi, đúng là tôi đã lợi dụng bác Diệp để dụ họ đến, và kế hoạch đã thành công. Nhưng điều duy nhất mà tôi đã không tính tới chính là, người lái xe tang lại là người của bác Diệp. Bác Diệp biết tỏng kế hoạch của tôi, sau đó tương kế tựu kế, bẫy ngược lại tôi.
Tôi hận bác Diệp, hận đến mức giết ông ta đến trăm lần cũng không đủ cho tôi hả giận. Nhưng bây giờ tôi không thể hành động bừa bãi, có hộ pháp của Linh tộc chống lưng cho ông ta. Tôi không thể giết được ông ta, không khéo chính tôi sẽ mất mạng.
Không giết được bác Diệp, kẻ đầu sỏ trong mọi chuyện này, thì tôi không thể chết! Nếu không cho dù chết rồi, xuống Âm tào Địa phủ, tôi cũng không có mặt mũi để gặp người nhà.
Tôi vừa quan sát bọn họ vừa tìm cách trốn thoát. Nhưng hai gã hộ pháp này cũng không cho tôi thời gian suy nghĩ, đã lên tiếng trước: "Bọn ta là một trong bốn hộ pháp của Linh tộc, ta là Bạch Hổ, anh ta là Thanh Long! Hôm nay, theo lệnh của Tôn chủ, chúng ta tới đây để bắt Lý Sơ Cửu đưa về Linh tộc!"
Tôi liếc nhìn gã hộ pháp đang nói chuyện, lúc này mới chú ý đến trên ngực hắn ta có thêu hình mãnh hổ xuất sơn, và đó là một con hổ trắng. Gã hộ pháp này chắc hẳn là Bạch Hổ.
Bạch Hổ nói xong, hộ pháp Thanh Long một tay sờ cằm một tay sờ khuỷu tay như thể anh ta đang vuốt râu. Nhưng hắn ta đang đeo mặt nạ trên đầu, thành ra không vuốt được vào râu, trông lại còn như đang làm ra vẻ.
Sau khi quan sát tôi vài giây, gã ta cười toe toét, nói: "Trước khi đến Chu Tước đã nói qua với ta, rằng cậu là kẻ rất liều mạng! Mạng cũng rất cứng, có thể thoát khỏi cả mộ Quỷ Vương. Chu Tước còn bảo, lúc đối phó với vua quỷ của tộc Khương Quỷ, cậu đã cứu mạng cậu ta. Bảo ta cho cậu một cơ hội, không để cậu phải chịu nỗi đau xác thịt, vì vậy cậu nên ngoan ngoãn đi theo bọn ta thôi. Ta không thích ra tay, một khi ra tay thì ta cũng không thể kiểm soát nổi bản thân đâu!"
Tôi nghe ra được, Chu Tước chắc là trẻ hơn so với bọn họ, giọng nói không hùng hồn được bằng. Nhưng bù lại, trong giọng nói có sự ngang ngạnh, phóng khoáng của người trẻ tuổi.
"Ha ha!" Tôi cười thản nhiên, nói: "Bảo tôi đầu hàng? Không bao giờ. Từ khi bắt đầu bước trên con đường tu đạo, tôi đã không còn biết đầu hàng là gì. Nhưng tôi rất tò mò, tại sao Tôn chủ của các người không muốn giết tôi ngay, mà muốn đưa tôi trở về? Lát nữa, chắc chắn tôi sẽ một mất một còn với các người, vì vậy nếu có chết, tôi muốn được chết một cách rõ ràng chút!"
"Ồ?" Dường như Thanh Long bị bất ngờ bởi những lời nói của tôi. Gã nghi hoặc thốt ra một tiếng cảm thán. Sau đó, gã sờ cằm, rồi lại lắc đầu, cuối cùng nói: "Có vẻ Chu Tước đã không nói gì với cậu. Cậu đã nói đến nước này rồi, nếu ta không nói rõ ra cũng có phần không hợp với đạo làm người. Tôn chủ không cho giết cậu vì muốn dùng cậu làm mồi dụ người của Long Hổ tông."
Lại là đáp án này, thật ra Chu Tước đã nói cho tôi nghe. Nhưng tôi không hiểu thấu được nên mới giả vờ không biết, cười khổ nói: "Lý Sơ Cửu tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, tôi chưa bao giờ gặp người của Long Hổ tông, càng không thù không oán với họ. Các người đưa tôi về rồi định làm thế nào để dẫn dụ người của Long Hổ tông?"
"Cái này?" So với hộ pháp Bạch Hổ, Thanh Long có vẻ hoạt bát hơn. Đối mặt với những nghi vấn của tôi, hắn ta cũng phải sờ cằm trầm tư. Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, hắn ta mới nói: "Người ngay thẳng không nói lời vòng vo, ta cũng không biết Tôn chủ có ý gì. Lúc đầu ngài ấy muốn đích thân giết cậu, nhưng sau khi quay trở về từ quán trọ Tử Thi, ngài ấy đã thay đổi ý định, muốn để cậu sống để dụ người của Long Hổ tông. Còn về mối quan hệ giữa cậu và Long Hổ tông, có lẽ cậu là đứa con ngoài giá thú của một trong số họ. Ha ha, đùa thôi, đừng để bụng!"
Người nói vô tình người nghe hữu ý. Thanh Long nói đùa, nhưng tôi lại để trong lòng. Từ khi rời khỏi thôn Ma Câu, đến bây giờ tôi vẫn không biết cha đẻ của mình là ai. Khi Thanh Long nói như vậy, trong lòng tôi không hiểu sao lại có một ý nghĩ.
Nếu không phải vậy, Tôn chủ Linh tộc đã chẳng để tôi sống, mà có lẽ đã giết tôi từ lâu. Nhất định là tôi có quan hệ gì đó với Long Hổ tông, lão ta muốn lợi dụng tôi để dụ người của Long Hổ tông ra.
"Thanh Long, đừng lần khần nữa, chúng ta đã cho hắn cơ hội! Nếu hắn không đầu hàng, chúng ta cứ dùng vũ lực thôi. Phía bên Chu Tước và Huyền Vũ chắc cũng đang tấn công nhà họ Diệp rồi." Tôi còn đang nghĩ thì hộ pháp Bạch Hổ đã định ra tay luôn.
Thanh Long gật đầu, nheo mắt hỏi tôi một lần nữa: "Lý Sơ Cửu, cậu thật sự không chịu ngoan ngoãn đi theo bọn ta sao?"
Tôi gật đầu một cách dứt khoát, nói: "Tới đi, xem thử các người có bản lĩnh này không!"
"Ai da!" Ai ngờ Thanh Long than một tiếng, nói: "Thằng nhóc này cũng cứng đấy, vậy thì xin lỗi!"
Câu nói của hắn ta suýt nữa đã khiến tôi bật cười, nhưng giây tiếp theo, hai người họ đã cùng xông tới. Bác Diệp cũng lấy ra kiếm tiền đồng, chặn đường rút lui của tôi.
Tôi rùng mình, chân khí Huyền Chân ở đan điền bộc phát, gân mạch trên cơ thể tôi ngay lập tức nổi hằn lên. Tôi cảm nhận được sức mạnh và tốc độ của mình tăng lên rất nhiều.
Tôi không đợi họ ra tay, mà ra tay trước. Lao thẳng về phía Bạch Hổ và Thanh Long, thước Trấn Hồn chém thẳng xuống, hai người đồng thời né sang một bên, dễ dàng tránh được đòn tấn công của tôi.
Mục đích của tôi không phải là tấn công họ, mà là để tìm cách thoát ra. Trong hiệu cầm đồ, đối mặt với sự bao vây của ba người họ, chắc chắn chỉ bất lợi đối với tôi. Chạy vào được chợ quỷ, tôi mới có cơ hội trốn thoát.
Sau khi thấy họ tránh ra, tôi chạy ngay ra ngoài. Nhưng ngay khi tôi luồn qua giữa bọn họ, bọn họ đã phản ứng lại rất nhanh, cùng sáp vào để kẹp lấy tôi, tay cả hai cùng một lúc túm lấy vai tôi.
Bọn họ ra tay quá nhanh, tôi còn chưa kịp nhảy ra đã bị họ túm lấy vai. Tức thì, tôi có cảm giác như thể có hai luồng sức mạnh nặng cả ngàn cân bấu vào vai tôi, siết chặt lấy xương vai tôi đến mức đau đớn.
Thấy bọn họ định kéo tôi trở lại, tôi bèn hét lên, chân khí Huyền Chân truyền đến vai. Tiếp đó, tôi vặn người, giãy thoát khỏi tay bọn họ.
Không còn bị kiềm chế, tôi vội vã rời khỏi tiệm cầm đồ, chạy một mạch về phía bờ sông bên kia.
"Có vẻ thú vị đấy, đã lâu lắm rồi ta mới thấy một người có chân khí Huyền Chân mạnh mẽ như vậy!" Ngay khi tôi chạy qua cây cầu đá, giọng nói cười toe toét của Thanh Long vang lên phía sau tôi. Lúc đầu tôi cảm thấy rất xa, nhưng chỉ thoắt cái, giọng nói của hắn ta như thể đã ở ngay phía sau tôi, "Ta thích rồi đấy, đặc biệt là cao thủ tu luyện chân khí Huyền Chân!"
Tôi không nhịn được, bèn quay đầu lại thì thấy hai người bọn họ chỉ cách tôi có một hai mét. Còn bác Diệp thì bị chúng tôi bỏ lại rất xa, hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của chúng tôi.
Tôi đã sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình, nhưng so với bọn họ thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Tôi có thể tưởng tượng ra, bốn hộ pháp của Linh tộc tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Hơn nữa, bây giờ có đến tận hai hộ pháp cùng tới để bắt tôi, cho thấy bọn họ không có ý định cho tôi trốn thoát!
Tôi không dám quay đầu lại nhìn, chỉ biết cắm đầu chạy bạt mạng đến cổng chợ quỷ. Chiến đấu với họ chẳng khác nào tự chuốc lấy cực khổ.
Điều quan trọng nhất là nếu tôi bị đưa đến Linh tộc, mọi hy vọng đều biến mất sạch, thôn Ma Câu, mẹ tôi, Vương Lỗi, Tử Long, còn có bác Diệp, kẻ thù với nợ máu sâu tựa biển, tất cả sẽ tan tành như bọt nước!
Vì vậy, tôi không thể bị họ bắt, tôi phải trốn thoát khỏi bọn họ!!!

Bình Luận

0 Thảo luận