Dương lão thất dường như nhận ra được người bò ra từ trong quan tài gỗ tròn này là ai, nên tôi cũng chỉ đánh giá bừa một chút. Nhưng người này, phải nói là vừa nhìn một cái cũng khiến người ta phải hít một hơi thật sâu.
Phải hình dung tướng mạo của người này như thế nào nhỉ? Đây là người lôi thôi, hoặc phải nói là thê thảm nhất mà tôi sống hơn hai mươi năm trên đời này gặp phải.
Hai chân ông ta đã bị cụt, trên người mặc một chiếc áo bào đen rộng nhưng cũ nát. Áo bào rộng lùng bùng, nhìn trông cứ như trẻ con mặc quần áo của người lớn vậy.
Tóc ông ta rất dài, bết hết lại vào với nhau, vừa cứng lại vừa thối, không biết đã mấy năm chưa gội. Lại ngó đến tuổi, khoảng chừng trên sáu mươi tuổi, cả khuôn mặt chỉ còn lại một tầng da vừa nhăn vừa đen, trông chẳng khác gì da của một cái xác khô.
Thế nhưng điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là làn da của ông ta, rồi ở cổ, hay chỗ tay và cánh tay để lộ ra đều mọc đầy một tầng vảy rắn màu đen. Từng miếng vảy dày kề sát nhau, trải kín khắp người. Tôi nhận ra vảy rắn kia, chính là vảy của rắn đen vảy sần.
Chỗ vảy rắn ở cổ tay hình như bị ông ta bóc vài miếng, thậm chí còn có thể nhìn thấy máu thịt đỏ tươi ở bên trong, nhưng cũng có vài chỗ đã mục nát hết cả. Giống như một cái xác bị đốt cháy bị người ta bóc từng lớp da cháy ra vậy, trông mà rùng mình.
Ngay cả môi của ông ta cũng mang màu đen, càng đừng nói đến hàm răng bên trong nữa, vừa đen lại vừa bẩn. Đặc biết là đôi bàn tay xấu xí kia, bên trên không những mọc đầy vảy rắn màu đen mà còn mọc cả mấy nốt mụn thịt to như quả trứng chim bồ câu.
Khó ngửi nhất phải kể đến cái mùi toát ra trên người ông ta, có mùi tanh của rắn, lại có mùi thối của thịt rữa. Ở thêm dăm ba phút thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn.
Rốt cuộc người này đã phải chịu giày vò như thế nào vậy nhỉ, sao lại thành ra lôi thôi lếch thếch đến vậy?
Tôi nhìn được một lát rồi không nhìn nổi nữa, quay đầu đánh giá đám rắn đen vảy sần đang bao vây chúng tôi ở dưới gò núi. Đàn rắn này quá đông, quây thành một vòng lít nha lít nhít, bao vây quanh khu này chật kín không một khe hở.
Phải có ít nhất mấy trăm con rắn đen vảy sần, tất cả bọn chúng đều vươn nửa người, thè lưỡi ra phun phì phì. Hai con mắt đỏ quạch khiến cho tôi nhìn mà có chút sởn gai ốc.
Nhưng may là chúng không tiến lên nữa, cứ bao vây quanh chỗ này rồi nhìn chằm chằm chúng tôi. Mà cái con rắn chúa của rắn đen vảy sần kia cuối cùng cũng không quẫy nữa.
Cái đuôi to lớn thỉnh thoảng co giật một cái, xem chừng chẳng mấy chốc nữa là đứt hơi.
A Cẩu lúc này đã mơ màng tỉnh lại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên rất suy yếu, da dẻ trắng bệch như bệnh nhân mắc bệnh lâu ngày mới khỏi.
"A Cẩu, không sao chứ?" Tôi lo lắng hỏi. A Cẩu lắc đầu, đáp: "Anh Cửu, tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi!"
"Được." Tôi gật đầu, sau đó lấy một viên đan dược ra, sau khi cho anh ta ăn xong mới quay đầu lại nhìn tiếp cái người lôi thôi kia.
Lúc trước ông ta còn muốn leo ra ngoài, nhưng giờ bị chúng tôi vây chặt, nên chỉ đành nằm trên đất, oán giận nhìn chúng tôi.
Dương lão thất dường như nhận ra người này, nên bèn hỏi thử một câu: "Ông có phải là giáo chủ U Minh của Tát Mãn giáo trước đây không ạ?"
Dương lão thất rất tôn kính người này, ngữ khí cũng rất thân thiện. Ông lão nhếch nhác này cũng không ngờ Dương lão thất nhận ra được thân phận của mình, bèn nhìn chằm chằm anh ta, sau đó nét địch ý trên mặt mới biến mất không ít: "Sao cậu biết ta là giáo chủ U Minh của Tát Mãn giáo?"
Giọng ông ta rất khó nghe, cứ khàn khàn nghèn nghẹn như cố ý ma sát cổ họng, khiến cho người ta có cảm giác họng ông ta giống như bị dội nước sôi vậy, khô khốc nghèn nghẹn đến chói cả tai.
"Quả nhiên là tôi không nhận nhầm!" Dương lão thất cười khì: "Giáo chủ, tôi nhận ra được chiếc nhẫn hắc ngọc trên ngón cái của ông. Giáo chủ, ông cẩn thận nhớ kĩ lại xem, năm đó ở ải Sơn Hải có bốn đứa nhỏ suýt thì chết đói, ông đã cho chúng ăn, cho chúng tiền, nên chúng mới sống sót được, chạy được đến phía Nam!"
Nghe vậy, lông mày của giáo chủ U Minh bỗng nhíu lại, tựa như đang hồi tưởng lại chuyện năm đó, một lát sau ông ta mới giật mình: "Cậu chính là một trong bốn đứa trẻ năm đó sao?"
"Đúng vậy, giáo chủ!" Dương lão thất gật đầu một cái thật mạnh, cung kính nói: "Năm đó sau khi mấy anh em chúng tôi xuống phía Nam xong đều luôn muốn trở lại để báo ân. Nhưng hận thay lại không biết thân phận của ông, chỉ nhớ được chiếc nhẫn hắc ngọc trên tay ông. Về sau nghe ngóng mãi mới biết được ông là giáo chủ của Tát Mãn giáo. Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Dương lão thất tôi còn có thể được gặp lại ân công! Ân công, xin cảm tạ ơn cứu mạng của ông năm đó đối với bốn anh em chúng tôi!"
Dứt lời, Dương lão thất liền quỳ phịch xuống đất rồi dập đầu ba cái thật mạnh.
Tôi chưa từng được nghe họ đề cập đến quá khứ của họ, chỉ biết mấy anh em họ là trẻ mồ côi, phải lang thang ăn xin nay đây mai đó. Nhưng tôi không ngờ rằng ngày xưa mấy anh em họ từng đi qua ải Sơn Hải.
Vị giáo chủ U Minh trước mắt này là ân công của Dương lão thất, nên địch ý của tôi với ông ta cũng không còn nữa. Nhưng tôi vẫn thầm hoài nghi, tại sao giáo chủ U Minh lại rơi vào kết cục thê lương như này?
"Chàng trai à, đứng lên đi!" Có vẻ tính cách của giáo chủ U Minh không giống như bề ngoài nhếch nhác của mình, ngữ điệu nghe rất giống như một ông lão hiền từ.
Mấy người chúng tôi đều là những người từng chịu khổ, trước giờ chưa bao giờ xem thường người nghèo. Sau khi Dương lão thất đứng dậy, anh ta liền đi đến dìu giáo chủ U Minh ngồi dậy.
Sau đó, Dương lão thất mới hỏi: "Giáo chủ, sao ông lại thành ra như thế này vậy?"
"Haizz!" Giáo chủ U Minh thở dài một tiếng, ánh mắt đong đầy vẻ bất đắc dĩ và hối hận: "Vận mệnh đã như vậy rồi, đều là do ông trời giày vò ta thôi."
Dương lão thất vừa dọn cỏ lau trên người giáo chủ vừa hỏi: "Giáo chủ, ông nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ông là ân công của tôi, cái mạng này của tôi là của ông, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho ông!"
Nào ngờ, khi giáo chủ U Minh nghe thấy Dương lão thất nói vậy, đôi mắt vẩn đục của ông ta bỗng phát ra một tia sáng, ông ta túm lấy Dương lão thất, kích động hỏi: "Chàng trai, có thật là cậu muốn báo thù cho ta không?"
Phản ứng này của ông ta khiến chúng tôi ai nấy đều giật nảy cả mình. Dương lão thất thì "Vâng" một tiếng rồi nói tiếp: "Ân công, ông cứ nói đi, cho dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa, Dương lão thất tôi cũng tuyệt không chối từ!"
"Được!" Giáo chủ U Minh kích động nói: "Ta biến thành bộ dạng như thế này chính là nhờ "phúc" của bà ba Hoàng cả!"
Nghe thấy tên bà ba Hoàng, trong lòng tôi bỗng giật thót lấy một cái. Tôi và Tử Long đều ăn ý liếc nhìn nhau, phỏng chừng ý nghĩ trong đầu cũng giống nhau.
Chẳng lẽ giáo chủ U Minh này có liên quan gì đến bà ba Hoàng?
Chúng tôi đều không ai nói chuyện, chừng mười giây sau giáo chủ U Minh mới kể tiếp: "Năm đó hồi mà Tát Mãn giáo vẫn còn chưa bị diệt vong, luôn có hai giáo phái tranh đấu nhau không ngừng. Ta đại diện cho Bạch Tát Mãn, chuyên xem bệnh trừ tà, thông linh đưa hồn giúp người khác, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý. Mà Hắc Tát Mãn lại dùng tà thuật để hại vô số người, người bị trúng tà thuật đều cực kỳ thê thảm. Để ngăn cản bọn họ, ta đã dẫn theo vô số giáo đồ đi diệt trừ Hắc Tát Mãn, thống nhất Đạo môn Đông Bắc. Nhưng chỉ trách năm đó ta mềm lòng, không giết chết bà ba Hoàng - bà cốt của Hắc Tát Mãn, nên mới rơi vào kết cục thê lương như thế này!"
Lúc nói đến đây, giáo chủ U Minh dường như nhớ lại chuyện cũ đau lòng, nên vẻ hối hận và ăn năn hiện đầy lên trên mặt. Cặp mắt vẩn đục kia cũng không ngừng rơm rớm nước mắt.
Nhưng nghe đến đây chúng tôi đều có hứng hẳn lên, bởi chẳng ai ngờ được bà ba Hoàng lại từng có một quá khứ như vậy!
Một thoáng sau, cảm xúc của giáo chủ U Minh đã ổn định lại được một chút, ông ta cười: "Lúc đó ta thấy bà ba Hoàng thành tâm hối cải, nên mang bà ta về Tát Mãn giáo. Nhưng nào ngờ, bà ta vẫn muốn diệt trừ ta, bà ta đã âm thầm bắt tay với không ít giáo phái khác! Có một lần nhân lúc đệ tử cốt cán của ta phải ra ngoài trải nghiệm, bà ta đã cho người hạ độc ta, chém đứt hai chân ta, rồi giết sạch cha mẹ vợ con ta! Sau đó, ta được một vài giáo đồ trung thành liều mạng cứu, để ta vào trong quan tài gỗ tròn rồi thả trôi sông xuống được đến đây."
Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, thâm tâm tôi cứ thổn thức không nguôi. Đây chính là sự tranh đấu ngoài sáng trong tối của Đạo môn, quả nhiên còn đáng sợ hơn cả yêu ma quỷ quái.
Nhưng tôi vẫn còn nghi vấn, nên vẫn đành phải mở miệng hỏi: "Giáo chủ, thế nhưng theo như tôi được biết, rừng Bất Lão này hình như đã có thần giữ nhà từ lâu lắm rồi. Hay nói cách khác là trước khi ông trốn vào trong rừng Bất Lão thì đám rắn đen kia đã tụ tập ở quanh đây rồi ấy!"
Dựa vào câu chuyện mà giáo chủ U Minh vừa trình bày thì rõ ràng là thời gian không khớp. Ông nội của Phương Bình An hồi nhỏ bước vào khu rừng Bất Lão này mới xảy ra chuyện, tính toán thời gian thì giáo chủ U Minh lúc đó chắc chắn vẫn còn chưa trốn đến đây.
Còn cả chuyện nhân sâm rừng nữa, chắc chắn ông ta cũng không có cách làm nào cả. Vì dù sao bây giờ ông ta chỉ là một người khuyết tật, cho dù biết phép thuật thì cũng chỉ là phí công thôi.
Nghe đến đây, giáo chủ U Minh liền gật đầu, đoạn nói: "Chàng trai, cậu nói không sai. Trước khi ta trốn vào trong này, nơi đây quả thật đã bị người khác chiếm cứ. Nhưng khi ta tới đây thì người này cũng đã chết rồi. Ta tìm được ghi chép của hắn mới biết hắn là một phương sĩ ở ẩn, muốn mượn rừng Bất Lão này để nuôi thần giữ nhà, đồng thời cũng muốn dùng thi dầu và máu tươi của người sống để trồng nhân sâm rừng. Đợi sau khi nhân sâm rừng thành tinh là có thể giúp thần giữ nhà của hắn phi thăng thành tiên. Lúc đó ta không cam tâm mình cứ chết đi như vậy, ta muốn báo thù, nên đã dùng vu thuật của Tát Mãn giáo để khống chế người rơm, hòng bắt chúng làm việc giúp ta. Còn việc bố trí Ngũ hành hoàn hồn thuật chính là vì muốn chờ nhân sâm rừng thành tinh, sau đó để cho vợ con ta uống, rồi mượn xác hoàn hồn. Nhưng ta không ngờ được là gặp phải các cậu!"
Nghe giải thích vậy là tôi hiểu rồi, ông ta cũng không phải chủ nhân của rừng Bất lão, trước đó đã từng có phương sĩ ở ẩn đến ở, ông ta chỉ là gặp may thừa cơ lấy được những thứ đồ này, sau đó khống chế người rơm làm việc giúp mình mà thôi.
Điều này cũng đã chứng minh cho câu nói, đời trước trồng cây, đời sau hưởng bóng mát.
Nói cách khác, những thi thể phơi khô trong hang động phong táng kia cũng không phải do ông ta giết mà là bị phương sĩ ở ẩn trước đây xuống tay.
Tôi còn đang hồi tưởng lại toàn bộ sự tình, giáo chủ U Minh bỗng nện một quyền xuống đất, cười to: "Ta muốn báo thù, ta muốn giết chết bà ba Hoàng! Để sống tiếp, ta đã phải ăn rắn đen vảy sần ngày này qua ngày khác, mỗi ngày đều phải trải qua nỗi đau đớn không thiết sống! Ta muốn đợi đến một ngày có người sẽ diệt trừ bà ta giúp ta! Ha ha ha!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận