Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 215: Thử dao

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
"Âm khí mạnh thật!"
Thấy đèn pin trong tay đã trở nên vô dụng, tôi không khỏi thốt lên vì kinh ngạc.
"Khì khì... Khì khì..."
Tôi vừa dứt lời thì một tiếng cười đầy nham hiểm vang lên bên trong ngôi nhà tối đen.
Tiếng cười này không chỉ âm trầm mà còn mang theo sự oán hận. Nghe thấy tiếng cười, Tử Long lập tức đọc chú ngữ:
"Hách hách âm dương, lãng lãng càn khôn! Đạo pháp phổ chiếu, vạn quỷ chớ tàng! Ta phụng Thái thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh, lệnh hành tức chỉ! Thái!"
Tử Long vừa đọc xong thì lá bùa trong tay lập tức bùng cháy. Anh ấy lao thẳng tới bên bàn bát tiên, cầm lá bùa đang cháy, châm lại chiếc đèn dầu.
Trong phòng sáng trở lại, chúng tôi nhìn thấy một đứa trẻ đã ngồi trên bàn từ lúc nào. Đứa trẻ này ở trần, da ngăm đen, đôi mắt trợn to, và nó đang cười đầy quỷ dị nhìn chúng tôi!
Nhưng nhìn kỹ thì tôi phát hiện ra, nó không phải là một đứa bé, mà là một người trưởng thành. Bởi vì khuôn mặt hắn trông già nua, hơn nữa dưới cằm và miệng còn mọc đầy râu. Còn nữa, tứ chi của hắn cũng rất to khỏe, không hề giống cơ thể của một đứa trẻ.
"Người Xiêm La nuôi quỷ!"
Tử Long cười thản nhiên:
"Nghe đồn, người nuôi quỷ của Xiêm La luôn phải chịu sự cắn trả của tiểu quỷ, sau khi bước sang tuổi ba mươi thì cơ thể sẽ bắt đầu co rút dần, cho tới khi cơ thể chỉ lớn bằng một đứa trẻ. Xem ra, lời đồn này không phải là giả!"
Tử Long vừa mở miệng là tên nuôi quỷ lập tức xổ ra một tràng. Gã không biết tiếng Hán, chúng tôi cũng không hiểu ngôn ngữ của gã.
Nhưng nhìn khuôn mặt tức giận của gã là chúng tôi có thể hiểu, gã muốn giết chúng tôi.
Quả đúng như dự đoán, sau khi tôi nghĩ tới điều đó thì gã đã mở nút hai cái bình thủy tinh kia.
Đồng thời, gã còn cầm dao rạch hai đường vào lòng bàn tay, đặt tay vào bên trong chiếc bình, để cho máu của gã chảy xuống. Thi du có màu vàng đặc trưng lập tức bị máu nhuốm đỏ.
"Dùng máu nuôi tiểu quỷ, ta cũng muốn xem thử tiểu quỷ mà ngươi nuôi lợi hại tới mức nào!"
Tử Long không vội ra tay mà nói một câu đầy thản nhiên.
Tôi nhìn chằm chằm hai chiếc bình. Sau khi máu của kẻ nuôi quỷ chảy một hồi thì mắt của đứa trẻ được ngâm trong bình bỗng mở bừng ra. Nó điên cuồng cắn xé bàn tay của kẻ nuôi quỷ giống như đang cố hút càng nhiều máu của gã càng tốt.
Khuôn mặt của kẻ nuôi quỷ trông cũng rất đau đớn. Mặc dù nuôi tiểu quỷ có thể đổi vận nhưng sự cắn trả đáng sợ của nó lại là thứ mà người thường không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, thủ đoạn của kẻ nuôi quỷ này quá đê tiện. Tôi biết Chu Bát Tự có thể dùng oán khí để nuôi quỷ chứ không cần phải dùng máu tươi của chính mình.
Đợi sau khi hai tiểu quỷ hút no máu thì chúng nhảy vọt ra khỏi bình thủy tinh. Hai chiếc bình còn bị chúng va phải, vỡ tan tành. Thi du hòa lẫn với máu chảy từ trên bàn bát tiên xuống đất, trông đầy nhớp nhúa.
Cặp tiểu quỷ đứng trên bàn nhìn bọn tôi, vẻ mặt rất dữ tợn. Mắt chúng không có con người, chỉ một màu đen u ám.
Bên trong miệng chúng mọc đầy những chiếc răng nhọn như răng cưa. Cái miệng không ngừng cắn, rõ ràng là chúng muốn ăn thịt chúng tôi.
Tử Long cười khinh thường, ngay sau đó anh ấy cắn ngón tay mình, bôi máu lên thanh kiếm Kim Tiền. Thanh kiếm lập tức phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Ánh sáng vừa xuất hiện, lập tức chọc giận hai tên tiểu quỷ ở trên bàn bát tiên. Sau khi chúng kêu léo nhéo mấy tiếng, bèn bò thẳng tới chỗ Tử Long.
Tử Long cũng đang đứng gần chúng nhất. Anh không hề lùi lại mà bước thêm mấy bước. Thanh kiếm Kim Tiền trong tay đâm tới nhanh như điện xẹt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thanh kiếm của Tử Long đâm xuyên qua cơ thể của bọn chúng. Hai tên tiểu quỷ giãy giụa vài cái rồi hóa thành hai làn khói xanh, hồn bay phách tán!
Giải quyết xong hai tên tiểu quỷ, Tử Long nhìn về phía kẻ nuôi quỷ, lạnh lùng nói:
"Ta đã nói, dựa vào thứ quỷ thuật cỏn con của ngươi thì không thể đối đầu được với Đạo sĩ Hoa Hạ bọn ta đâu!"
Tên nuôi quỷ cũng hoảng sợ ra mặt. Gã léo nhéo nói một câu rồi nhảy bổ về phía Tử Long.
Tử Long vội vàng lùi về phía sau, khi kẻ nuôi quỷ còn chưa gần sát được mình, anh ấy đã đá thẳng vào bụng gã, khiến gã bay ngược ra sau, đập vào bàn bát tiên.
Lưng gã đập mạnh vào bàn rồi rơi xuống đất cái bịch, sau đó thì gã không thể đứng dậy nổi nữa. Tử Long bước lại gần, đặt kiếm Kim Tiền lên cổ kẻ nuôi quỷ, tức giận quát:
"Kiếm Kim Tiền không những có thể giết ma quỷ mà còn có thể giết chết đám chó các ngươi!"
Vừa dứt lời, kiếm Thất Tinh của Tử Long cũng đâm xuyên qua cổ của kẻ nuôi quỷ, gã cũng chẳng kịp thốt ra được một tiếng kêu đau. Kẻ nuôi quỷ ôm chặt miệng vết thương trên cổ, sau khi giãy giụa một chốc, cơ thể gã co giật vài cái, cuối cùng chết ngắc.
"Đi thôi. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!"
Tử Long lau sạch máu trên kiếm Kim Tiền, đi ra khỏi căn nhà trước tiên.
Đèn pin đã bị hỏng, chỉ có thể dùng đèn dầu. Tôi tìm khắp ngôi nhà nhưng không phát hiện ra dấu vết của người trong làng. Lúc này, tôi mới đi theo ra ngoài.
Ánh sáng của đèn dầu rất mờ nhưng vẫn có thể giúp chúng tôi nhìn rõ đường đi. Chúng tôi vừa đi ra khỏi ngôi nhà thì một ngôi nhà ở đối diện lại sáng đèn.
Chúng tôi không có đường lui, đành nhắm mắt đưa chân đi tới căn nhà vừa sáng đèn. Chúng tôi không biết bên trong là thứ khủng khiếp gì đang chờ đợi nhưng chúng tôi chỉ có thể đối mặt.
Vẫn là Tử Long đi trước. Không hề do dự, anh phá cửa đi thẳng vào, chúng tôi theo sát phía sau.
Nhưng chúng tôi còn chưa vào trong nhà thì Tử Long đã đánh nhau rồi. Đèn trong nhà cũng lập lòe, chỉ có thể nhìn thấy Tử Long đang đánh nhau với một bóng hình.
Tôi và Mạnh Doanh đồng thời lao tới thì nhìn thấy Tử Long đang đối phó với hai thi thể. Hai thi thể này ít nhất cũng phải cao hơn mét chín, cơ thể vô cùng vạm vỡ.
Nhưng da chúng trắng bợt tới mức đáng sợ, không hề có tý hồng hào. Đôi mắt cũng không hề có chút sự sống.
Bọn chúng giống như hai ngọn núi to lớn, điên cuồng tấn công Tử Long. Thi thể không biết đau, bất kể Tử Long có đánh thế nào thì cũng đều không có hiệu quả.
Tôi nhìn quanh căn nhà, không hề có bất kỳ ai, chỉ có hai thi thể trước mắt chờ chúng tôi. Sau khi xác định trong căn phòng không còn nguy hiểm nào khác, tôi mới lấy ra hai tấm bùa trấn thi. Khi Tử Long dụ chúng, tôi vội vàng lao tới sau lưng chúng, đạp mạnh chân xuống đất lấy đà, sau đó nhảy lên, dẫm mạnh vào lưng một thi thể, mượn đà xoay người trên không, lật qua phía trên đầu chúng.
Khi tôi lật người, hai tay tôi giơ ra, đồng thời dán hai miếng bùa trấn thi vào sau gáy chúng.
Chỉ trong nháy mắt, hai thi thể đã khựng lại, không còn nhúc nhích. Tử Long sợ vẫn còn điều gì đó bất thường, lập tức dùng kiếm Kim Tiền đâm xuyên đầu chúng.
Muốn hoàn toàn giết chết thi thể, cách duy nhất là tấn công vào đầu chúng. Hai thi thể đổ rầm xuống đất, cảm giác như cả ngôi nhà cũng bị chấn động theo.
Tôi lại tìm kiếm trong ngôi nhà một lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện ra người dân làng nào. Xem ra, có lẽ bọn họ đã bị người của Vu Giáo bắt rồi.
"Nếu Vu Giáo chỉ có chút thủ đoạn cỏn con như thế này thì đúng là bọn chúng đã quá coi thường chúng ta!"
Lúc này Mạnh Doanh cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Dù sao thì chúng tôi đã vào ngôi nhà thứ hai, song thứ gặp phải đều là những tà vật rất đơn giản, có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
"Không đâu, anh Mạnh!"
Tôi cười nói:
"Đây chỉ là đòn thử dao của bọn chúng mà thôi. Vu Giáo chỉ đang thăm dò thực lực của chúng ta. Nghĩ mà xem, năm đó các tiền bốn Đạo môn của chúng ta, tổng cộng hơn trăm cao thủ mà cũng phải mượn long khí mới có thể bao vây bọn chúng. Giờ chúng ta chỉ có ba người, không biết có thể cầm cự được bao lâu!"
Tôi hiểu đây không phải là thực lực thật sự của Vu Giáo. Hôm nay Quỷ vương của bọn chúng đã tới thì chắc chắn là sẽ dốc toàn lực ra.
Từ xưa tới nay, chánh tà bất lưỡng lập*. Hôm nay lịch sử tái diễn, sao bọn chúng có thể buông tha cho chúng tôi?
(*) Chánh tà bất lưỡng lập: Ý nói chính tà luôn xung khắc, đối lập nhau.
Tôi nói vậy, Mạnh Doanh cũng thở dài:
"Người của Vu Giáo định dùng cách này để khiêu chiến với chúng ta! Vậy chúng ta hãy cho bọn chúng thấy, chúng ta hoàn toàn có thể đi tới tận trước mặt Quỷ vương của chúng!"
"Ừ!"
Tôi gật đầu:
"Muốn chết, chúng ta cũng phải khiến người của Vu Giáo trả một cái giá thảm hại mới được! Người của bộ phận đặc biệt đã bỏ rơi chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!"
"Được!"
Sau khi cổ vũ lẫn nhau chúng tôi lại tiếp tục lao vào trận đánh mà bọn chúng đã bày sẵn cho chúng tôi. Khi chúng tôi đi ra khỏi căn nhà thứ hai thì một căn khác nằm hơi chếch ở phía đối diện lại sáng đèn.
Chúng tôi cứ lần lượt chiến đấu từng trận như vậy, và giờ cũng chỉ còn cách cửa thôn một nửa đoạn đường. Nhưng tôi biết rõ, trận pháp thật sự của Vu Giáo nhất định được bày ra ở chỗ cửa thôn, chờ đợi chúng tôi ở phần cuối cùng.
Tử Long cầm kiếm Kim Tiền đi vào trong. Tôi là người vào sau cùng. Đợi tôi vào trong thì nào ngờ đã thấy, Tử Long và Mạnh Doanh đều đã biến mất.
Xuất hiện trước mắt tôi không phải căn nhà của làng chài mà là cửa thôn Ma Câu.

Bình Luận

0 Thảo luận