Vừa nghe thấy có người cầu cứu, tôi lập tức chạy ra nhà chính. Chờ tôi chạy đến trước cái giếng sâu ở sân sau, tiếng cầu cứu lại truyền ra từ nơi đó lần nữa: "Cứu, cứu tôi..."
Lúc này trời đã gần sáng, nhưng cái giếng này rất sâu nên tôi vùi đầu nhìn vào vẫn không thấy được tình hình bên trong. Tôi lại sợ chính mình nghe lầm, xuất hiện ảo giác nên vội vàng hô vào trong giếng: "Bên dưới có người không?"
"Có!" Tôi vừa kêu, âm thanh kia lại xuất hiện lần nữa, nghe rất yếu ớt, phảng phất sắp không chịu đựng được: "Cứu, cứu tôi, xin anh cứu tôi..."
Đây là giọng của phái nữ, nghe giọng này thì hẳn là không lớn tuổi lắm.
"Là nha đầu!" Lúc này Diệp Thiếu Khanh cũng chạy tới. Nghe được giọng nói này, hắn lập tức nhíu mày, đột nhiên kéo dây thừng lên. Bánh xe quay trên miệng giếng đã hỏng rồi, không thể dựa lực để kéo dây thừng lên như vậy được, chỉ có thể dùng sức kéo lên.
Diệp Thiếu Khanh kéo rất vất vả, tôi vội tiến lên hỗ trợ. Tôi vừa cầm dây thừng thì phát hiện bên dưới rất nặng, sợ là trọng lượng của hai người. Cũng may tôi và Diệp Thiếu Khanh có sức lực không nhỏ, tốn vài phút thì cuối cùng cũng kéo được người bên dưới lên.
Người được kéo lên chính là cô gái chăm sóc mẹ của Diệp Thiếu Khanh. Trước kia lúc còn ở chỗ Diệp Thiếu Khanh dưỡng thương, tôi cũng từng nhìn thấy cô gái này. Cô gái này khoảng mười bảy mười tám tuổi, buộc hai bím tóc dài, đôi mắt to tròn trông rất ưa nhìn.
Mà lúc này trên eo cô ấy lại quấn dây thừng, hai tay nắm chặt lấy dây. Cả người ướt nhẹp, tay cũng bị ngâm đến trắng bệch, cả khuôn mặt cũng trắng xanh.
Lúc tôi cởi bỏ dây thừng trên người cô ấy xuống, cô ấy cũng chẳng có tri giác nào, dường như là do ngâm trong nước lâu quá nên thân thể đã mất hết cảm giác. Mà tôi vừa đặt cô ấy xuống đất, cô ấy bèn cuộn người lại, cả người lạnh đến run rẩy.
Tôi thấy tình hình cô ấy không ổn lắm, nếu cứ tiếp tục như thế thì cô ấy sẽ chết. Diệp Thiếu Khanh vội vã cởi áo của mình ra, khoác thêm cho nha đầu rồi ôm chặt cô ấy. Hắn vừa chỉnh lại mái tóc còn dính bệt trên trán cô ấy vừa cười an ủi: "Nha đầu, không sao rồi. Anh đã về, không sao rồi..."
Nha đầu này mạng rất lớn, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn đã sớm chết trong giếng. Nhưng bây giờ chắc khả năng chịu đựng của thân thể cô ấy cũng đã đến mức cực hạn.
Thấy thế, tôi vội mang những cái bàn bị đánh nát thành miếng đặt vào trong sân, sau đó giội dầu hạt cải của ngọn đèn lên trên đó rồi châm lửa đốt.
Sau khi có lửa, Diệp Thiếu Khanh bèn ôm nha đầu ngồi vào bên cạnh đống lửa, không ngừng an ủi: "Nha đầu, chịu đựng! Có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ừ..." Nha đầu này mơ mơ màng màng ừ một tiếng. Trên khuôn mặt cứng ngắc của cô ấy cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Diệp Thiếu Khanh không nói một lời, cứ vậy mà ôm nha đầu giống như không khí vậy. Ngồi khoảng chừng nửa tiếng, nửa người trên trần trụi của hắn đã đầy mồ hôi.
Đống lửa này cháy rất mạnh, đương nhiên nhiệt độ cũng cao. Nhưng để thân thể nha đầu khôi phục nhiệt độ bình thường, hắn lại cố nhịn không lùi về sau bước nào.
Trời đã sáng hẳn, nắng sớm của mặt trời bao phủ, phủ lên cái sân bừa bộn này một màu của ánh bình minh.
Không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ có hoang vu tĩnh mịch! Nhưng điều vui mừng lớn nhất là nha đầu sống sót sau tai nạn, ít nhất vẫn có một người còn sống.
Tôi vẫn luôn im lặng, sau đó vào trong phòng lấy chút nước đưa cho Diệp Thiếu Khanh. Diệp Thiếu Khanh uống liền mấy ngụm lớn rồi mới cười với tôi. Nụ cười kia mang theo sự bất lực và thê lương khiến người ta đau lòng: "Sơ Cửu, bây giờ tôi chẳng còn gì cả. Người nhà không còn, những thứ mà tôi gây dựng cũng không còn..."
Lúc nghe được câu này, tim tôi như ngừng đập, tôi run tay, bầu nước trong tay rơi bịch xuống đất. Tôi cố nén tâm trạng khó chịu trong lòng, cười an ủi: "Thiếu Khanh, anh còn có tôi!"
"Ừ." Diệp Thiếu Khanh gật đầu cười, lập tức ôm nha đầu vào trong phòng, đắp chăn lên cho cô ấy rồi mới đi ra xử lý chuyện hậu sự.
Hắn dùng nước sạch lau hết máu trên mặt của mẹ hắn và những cái xác khác. Sau khi sửa soạn lại quần áo cho họ, hắn bắt đầu đào mồ trong sân, tôi cũng đào giúp. Nửa tiếng sau, sân sau đã được đào ra một cái hố thật dài.
Diệp Thiếu Khanh chôn mẹ hắn ở vị trí chính giữa nhất, tôi lại chôn những cái xác khác ở sát bên, dựa theo thứ tự già trẻ. Không có quan tài, chỉ bọc chiếu để chôn một cách đơn giản mà thôi.
Đợi sau khi lấp mồ xong, Diệp Thiếu Khanh lại đi kiếm mộ bia. Còn tôi thì đi dựng những cái giá đựng trái cây kia lên, tiện thể xử lý sạch sẽ toàn bộ cỏ dại ở xung quanh luôn, chỉ để lại những bông hoa tú cầu đã ra nụ.
Mười sáu cái mộ bia cắm trước mộ phần. Diệp Thiếu Khanh cầm tiền giấy và nhang, thắp nhang rồi đốt tiền giấy.
Đi xong hết một vòng, Diệp Thiếu Khanh mới quỳ xuống trước mộ phần của bọn họ: "Vốn dĩ tôi muốn cho mọi người một nơi yên ổn, người già có nơi trở về, có điều cuối cùng tôi vẫn hại chết mọi người, tôi có lỗi với mọi người. Nhưng Diệp Thiếu Khanh tôi xin thề, tôi nhất định sẽ dùng đầu của bọn họ để trả lại mối thù sâu nặng này! Nếu Diệp Thiếu Khanh tôi không làm được, tôi sẽ tự vẫn trước mộ phần của mọi người!"
Tôi không khuyên được Diệp Thiếu Khanh, cũng biết tính cách của hắn. Mẹ hắn là duy nhất, còn quan trọng hơn mạng hắn gấp trăm lần. Tôi muốn khuyên hắn buông bỏ thù hận là chuyện không thể, cho dù tôi hứa sẽ giúp hắn báo thù thì cũng không có ai có thể ngăn cản hắn lại. Tôi cũng quỳ xuống theo Diệp Thiếu Khanh.
Đợi sau khi xử lý xong tất cả những chuyện này, điều khiến tôi không ngờ là Diệp Thiếu Khanh đã điều chỉnh xong tâm trạng. Hắn bây giờ đã khôi phục lại thành Diệp Thiếu Khanh thông minh lý trí trước kia, chỉ là trong mắt có thêm sự thù hận không thể tan đi.
Nhưng so với Diệp Thiếu Khanh sắp phát điên tối hôm qua thì hoàn toàn giống như hai người khác nhau. Nhìn thấy hắn đã tự điều chỉnh xong tâm trạng, tôi cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mà trong lòng tôi hổ thẹn với hắn, bởi vậy thấy hắn khôi phục tâm trạng rồi mới lên tiếng: "Thiếu Khanh, tất cả những điều này đều là do tôi. Nếu anh không đến chợ quỷ, nếu anh không đi ngăn cản Diệp Đường thì người nhà của anh sẽ không xảy ra chuyện..."
"Sơ Cửu, hận nước thù nhà ở ngay trước mắt, đây đã không còn là chuyện của cá nhân cậu nữa!" Tôi còn chưa nói hết lời, Diệp Thiếu Khanh đã cắt ngang, trái lại còn cười an ủi tôi: "Sơ Cửu, tôi đã từng cho rằng mình có thể lặng lẽ rời khỏi Đạo môn! Nhưng tôi đã sai rồi, đường vào Đạo môn sâu như biển, muốn quay đầu cũng là uổng công. Đây là một con đường không có lối về, có lẽ số mệnh an bài tôi chẳng thể thoát khỏi Đạo môn."
"Ài!" Diệp Thiếu Khanh cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Giết tôi thì không sao, chỉ là lại liên lụy đến mẹ tôi và những người đi theo tôi. Bọn họ đều vô tội. Có lúc ông trời lại thích đùa với vận mệnh của chúng ta như vậy đấy. Cậu cứu tôi, người nhà của tôi lại rơi vào kết cục bi thảm như thế. Hiện tại tôi chẳng còn gì cả, tiền mà tôi lấy của nhà họ Diệp trước đó cũng bị Diệp Đường mưu tính lấy lại rồi. Tôi không nợ nhà họ Diệp, nhưng nhà họ Diệp lại nợ tôi mười sáu cái mạng. Lần này xuống núi, tôi muốn bọn họ phải trả lại gấp đôi."
Trên mặt Diệp Thiếu Khanh rất bình tĩnh, nhưng sự thù hận trong ánh mắt hắn lại khiến người ta tự dưng cảm thấy sợ hãi. Diệp Đường giết mẹ hắn, theo tính cách của Diệp Thiếu Khanh, e rằng hắn sẽ giết sạch những người bên cạnh Diệp Đường.
Thật ra tôi thà rằng Diệp Thiếu Khanh và mẹ hắn sống sót, hắn hoàn toàn có cơ hội này, chỉ là vì chuyện của Đạo môn nên hắn vẫn đứng ra. Điều này có lẽ giống như lời hắn nói vậy, đường vào Đạo môn sâu như biển, muốn quay đầu lại cũng là uổng công.
Hắn không thể hoàn toàn thoát khỏi Đạo môn, chính là vì Đạo môn đang trong thời gian nguy cấp nhất. Trong lòng hắn có đạo nên mới đứng ra vì đạo nghĩa. Đám người chúng tôi đều giống nhau cả, tu đạo cả đời cũng chỉ vì muốn cho Đạo môn một thời đại hưng thịnh thái bình.
Tôi vỗ vai hắn, nặng nề nói: "Thiếu Khanh, sau lần này thì chúng ta nhất định phải giết Diệp Đường, diệt lão tổ Diệp gia, hoàn toàn thống nhất Đạo môn. Tôi không muốn thấy thảm kịch như vậy nữa!"
"Được!" Diệp Thiếu Khanh cũng vỗ vai tôi, lớn tiếng nói: "Sơ Cửu, Diệp Thiếu Khanh tôi sẽ giúp cậu thống nhất Đạo môn Nam - Bắc. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, kẻ thù của tôi nhất định phải để tôi chính tay giết, không ai được cướp, không ai được ngăn cản tôi. Bọn họ... nhất định phải chết!"
Diệp Thiếu Khanh nói như vậy là vì biết rõ tính cách của tôi. Hắn sợ tôi mềm lòng, đến lúc đó sẽ thả bọn họ nên mới nói trước để cắt đứt suy nghĩ này của tôi.
Tuy rằng tôi không thích giết chóc, nhưng những chuyện Diệp Đường và lão tổ Diệp gia làm thì nhất định phải dùng mạng để trả.
Tôi không ngừng gật đầu, nói: "Thiếu Khanh, tôi đảm bảo với anh, tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống sót."
"Như vậy là tốt rồi!" Nghe được câu trả lời chắc chắn của tôi, lúc này Diệp Thiếu Khanh mới nở nụ cười.
Trong lòng tôi cũng đã quyết định, đợi Diệp Thiếu Khanh xử lý xong chuyện cuối cùng, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới núi Miêu Vương. Lần này không ai có thể bảo vệ lão tổ Diệp gia nữa. Đạo môn phía Nam nhất định phải đổi chủ và thống nhất.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, chúng tôi liền đến thăm nha đầu. Nha đầu đã tỉnh táo lại nhưng thân thể vẫn còn rất yếu. Lúc chúng tôi qua thăm cô ấy, cô ấy đã có thể nói chuyện được rồi.
Sau khi nhìn thấy chúng tôi bước vào, cô ấy liền muốn ngồi dậy từ trên giường. Diệp Thiếu Khanh vội vã đè vai của cô ấy xuống, đắp chăn đàng hoàng cho cô ấy rồi nói: "Nha đầu, nghỉ ngơi cho tốt. Chỗ anh ở thì không ai lại dám làm tổn thương em nữa!"
"Ừ." Nha đầu ừ một tiếng, sau đó tôi mới hỏi cô ấy: "Nha đầu, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ em có thể nhớ lại đám người đã giết mấy em không?"
Tôi hỏi vậy, cặp mày liễu của nha đầu nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ trắng xám hiện lên vẻ nghĩ mà sợ. Không cần nghĩ cũng biết, lúc đó chắc chắn cô ấy đã phải chịu nỗi sợ hãi kinh khủng.
Đợi nha đầu ổn định lại tâm trạng, cô ấy mới bắt đầu kể: "Lúc đó tất cả mọi người đều ở trong phòng chờ anh Thiếu Khanh trở về. Nhưng vừa qua khỏi giờ sửu, bên ngoài có mười mấy người xông tới. Có một nhóm người mặc đạo bào, trên đạo bào thêu một chữ thiên. Mà một nhóm người khác thì mặc kimônô Nhật Bản. Người dẫn đầu là một cô gái còn trẻ, nhìn cách ăn mặc của cô ấy thì hẳn là người Nhật Bản."
"Đợi chút." Nha đầu còn chưa nói hết lời đã bị tôi cắt ngang. Bởi vì khi nghe được lời của cô ấy, tôi liền liên tưởng đến một người, đó chính là Thạch Minh Thánh Hàm!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận