Vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tôi biết ngay có điều không hay xảy ra, tức thì cúi xuống nhìn la bàn trong tay, thấy kim chỉ của la bàn xoay tròn.
Kim chỉ xoay hai vòng thì chỉ thẳng về phía trước mặt tôi. Mà ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã lại nghe thấy tiếng của cảnh sát Trình: "Em bé ơi, có phải người em bị lửa bén qua không, sao toàn nhọ đen sì này?"
"Không hay rồi, cái cô cảnh sát Trình này đúng là quá thiếu suy nghĩ."
Tôi thầm mắng, đồng thời chạy nhanh tới gần. Tôi không chạy thẳng tới mà đi vòng qua bên cạnh. Vừa mới tới được bên bờ sông, tôi đã thấy ngay có một đứa bé đang ngồi ngay đấy.
Đứa bé này trông khoảng bốn, năm tuổi, là một bé trai. Nhưng bởi vì thằng bé ngồi quay lưng về phía tôi nên tôi không thấy được mặt nó. Cảnh sát Trình thì đang ngồi xổm ngay bên cạnh thằng bé, còn đang cầm tay thằng bé kiểm tra.
Tranh thủ lúc này, tôi lại nhìn xuống la bàn một cái, kim chỉ la bàn đang chỉ thẳng vào thằng bé ấy. Trong đầu tôi có hai suy đoán, một là đứa bé trai này có thể đã bị quỷ khí của quỷ đòi nợ khống chế. Hai là hóa sinh tử kia đã bắt đầu lớn lên.
Tôi không dám đánh động nó bởi nó đang ngồi ngay bên mép sông. Nó chỉ cần nhảy xuống sông là tôi sẽ không thể nào bắt được nó. Ý thức được điều này, tôi bèn cất la bàn bát quái đi, nhẹ nhàng rút Thước Trấn Hồn ra, định tập kích bất ngờ từ sau lưng nó, cố gắng một đòn là giết chết được nó.
Bờ sông này khá cao, ít nhất cũng phải cao một mét bảy. Tôi đứng sau lưng mà cả hai cũng không hề nhận ra. Tôi cẩn thận lấy ra cả bùa già dương*, giấu toàn bộ khí tức của mình đi.
(*) Bùa già dương: Bùa giấu dương khí.
Tiếp sau đó, tôi mới chầm chậm tuột xuống theo bờ sông. Mà trong lúc này, cảnh sát Trình đã bảo thằng bé đứng dậy, để cô ấy cởi quần áo của thằng bé ra xem thử.
Ngay khi quần áo của thằng bé bị cởi ra xong, tôi nhìn mà cảm thấy lạnh gáy, cả người nổi hết da gà. Trên người thằng bé chỉ toàn là một màu đen thùi lùi, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cả người thằng bé đã từng bị lửa đốt.
Mà cảnh sát Trình nhìn thấy cảnh đó xong mới kêu lên sợ hãi, tiếp đấy ngây ngốc đứng yên. Cô ấy run rẩy, nói không thành lời: "Em... em bé, người... người em... bị sao thế này?"
Tôi không nhìn thấy được mặt của thằng bé, nhưng xem ra tâm lý của cảnh sát Trình này cũng khá mạnh mẽ, cho dù thấy được cảnh tượng đáng sợ đến vậy nhưng cô ấy cũng không hét to rồi bỏ chạy.
Có điều nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi đoán là cô ấy cũng đã sợ đến sắp mất mật rồi. Hiện giờ cô ấy cũng chỉ đang gắng gượng thôi. Thấy cô ấy đã nhìn thấy tôi, tôi bèn ra dấu cho cô ấy im lặng, đừng nên hoảng sợ.
Cũng may cô ấy đủ bình tĩnh, không thể hiện nét ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi ra mặt, thay vào đó là tiếp tục sợ hãi nhìn đứa bé trước mặt cô ấy.
"Chị ơi, có phải chị chê em xấu đúng không? Chị không thích em à?" Đúng lúc này, đứa bé đột ngột lên tiếng, song giọng nói của đứa bé đã trở nên cực kỳ âm trầm, hơn nữa trong giọng điệu của nó đã có phần tức giận.
"Không... chị không có..." Cảnh sát Trình đã sợ tới mức nói lắp, sắc mặt thì tái nhợt. Nhưng cô ấy vẫn đang cực lực kiềm chế nỗi sợ hãi của bản thân, mặc cho cơ thể đã run lẩy bẩy.
"Nếu chị không chê em thì hãy dùng búi cọ sắt để cọ sạch mấy thứ bám trên người giúp em với. Chị ơi, em đau quá!" Thấy cảnh sát Trình bảo không hề chê mình, giọng của thằng bé mới lại êm ái trở lại. Tôi có cảm giác như đứa bé trước mắt đây không phải là một thứ gì đó đáng sợ, mà chỉ là một đứa bé bình thường.
Tôi chỉ còn cách cả hai có một đoạn. Nếu như bây giờ tôi đột nhiên tấn công, đứa bé chắc chắn sẽ nhảy ngay xuống dòng sông. Tôi đành ra hiệu cho cảnh sát Trình, ý bảo cô ấy làm theo lời thằng bé.
Tôi cũng sợ khả năng chịu đựng tâm lý của cô ấy đã đến cực hạn, nhưng hiện tại tôi cũng không có cách nào. Cần phải giữ cho đứa bé được bình tĩnh, có vậy tôi mới có cơ hội bắt nó.
Cảnh sát Trình cắn môi, chầm chậm ngồi xổm xuống bên cạnh thằng bé, sau đó cầm búi cọ bằng thép ở bên cạnh lên, lau cánh tay cho thằng bé. Vốn dĩ cánh tay thằng bé đã bị lửa thui cháy, chỉ còn một lớp thịt bị thui đen sì.
Cảnh sát Trình cầm búi cọ mới chỉ sượt nhẹ một cái, lớp thịt cháy đen đã bị tuốt rơi, để lộ ra lớp thịt đỏ tươi bên dưới. Hơn nữa, lập tức có máu đen chảy ra, dọc theo cánh tay của thằng bé, nhỏ xuống dòng sông.
Thấy cảnh đó, tôi không khỏi hít ngược một hơi. Mặc dù tôi đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng rất kinh khủng, song nếu so với cảnh tượng vừa rồi thì hoàn toàn không xi nhê gì.
Cũng may là tôi còn có thể chịu đựng được, điều tôi lo nhất chính là cảnh sát Trình. Tôi có thể cảm nhận được, lúc này khả năng chịu đựng của cô ấy đã đến cực hạn. Nếu còn tiếp tục nữa, rất có khả năng cô ấy sẽ điên mất.
Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục cắn răng kiên trì, chờ tôi tới cứu. Thằng bé ấy cũng đã buông lỏng cảnh giác, bởi vì hình như khi cảnh sát Trình lau bỏ lớp thịt bị thiêu cháy của nó đi thì nó rất hưởng thụ, cũng không cảm thấy đau đớn nữa.
Tôi bước từng bước tới gần bọn họ. Cơ hội đã tới, tôi xông ngay tới, tóm lấy cổ thằng bé, nhấc bổng nó lên.
Ngay khoảnh khắc tôi nhấc nó lên, cái đầu của nó đột nhiên quay ngược lại, đối diện với tôi. Tôi còn chưa kịp nhìn thấy rõ mặt mũi của nó thì nó đã há to miệng cắn về phía tôi.
Tôi đã có đề phòng từ trước, ngay khi thấy nó cắn tới, tôi đâm thẳng Thước Trấn Hồn vào miệng nó. Tôi đâm thước xuyên qua đầu nó, ghim chặt nó xuống đất.
Nó vùng vẫy, hét thảm mấy tiếng rồi mới chết hẳn. Tôi không kịp nghỉ lấy hơi, vội quay người sang kiểm tra cảnh sát Trình. Lúc này, cô ấy đã ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, mắt trợn trừng, mồ hôi túa ra như mưa, chảy dài xuống theo gò má.
Tôi thấy cô ấy vẫn đang trong trạng thái hãi hùng quá mức, bèn giơ tay kết đạo chỉ, ấn mạnh vào huyệt Thái Dương của cô ấy. Khi chân khí Huyền Chân của tôi truyền vào trong đầu cô ấy, cô ấy rùng mình một cái.
Chờ khi ánh mắt cô ấy đã có thần thái trở lại, tôi mới buông tay, vỗ vai cô ấy, hỏi: "Cô thấy thế nào? Đã đỡ hơn chưa?"
Có vẻ cảnh sát Trình vẫn còn đang trong cơn sợ hãi, bởi vậy nghe thấy câu hỏi của tôi thì lắc đầu rồi lại gật đầu, song đã có thể nói chuyện: "Đỡ hơn nhiều rồi, suýt chút nữa là tôi chết vì sợ rồi đấy."
Tôi nghe mà dở khóc dở cười, lắc đầu, bảo: "Tôi đã bảo cô đừng đi theo, vậy mà cô còn không tin."
"Không sao, với cảnh sát chúng tôi, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ gặp phải mấy chuyện đáng sợ, coi như là luyện tập trước." Tôi không ngờ là khả năng hồi phục của cô ấy lại nhanh đến vậy, chỉ mới một chốc mà đã có thể thản nhiên đối mặt được với chuyện vừa rồi.
Tôi thấy cô ấy vẫn chưa có sức để đứng lên, thế là đứng bên bắt chuyện: "Đúng rồi, cảnh sát Trình này, sao cô lại biết tới bộ phận đặc biệt?"
"Cậu đừng gọi tôi là cảnh sát Trình nữa, cứ gọi tôi là Trình Vũ Phi đi." Trình Vũ Phi cố gắng nở một nụ cười rồi mới giải thích: "Bởi vì trong nhà tôi có một chú cũng là người của bộ phận đặc biệt. Chú ấy rất quý tôi, từ lúc tôi còn bé đã thường được chú ấy kể cho nghe chuyện trong bộ phận đặc biệt. Từ nhỏ tôi đã rất sùng bái chú ấy. Sau lại tôi không thi đỗ được vào trường cảnh sát, cũng nhờ chú ấy sử dụng các mối quan hệ của mình mà tôi được làm việc trong đồn cảnh sát. Vì thế, khi cậu nhắc tới bộ phận đặc biệt, tôi biết ngay cậu chắc chắn phải có bản lĩnh, và bất giác cũng rất tin tưởng vào cậu."
Thì ra là vậy, ban đầu tôi còn nghi ngờ thân phận của cô ấy. Bởi vì người bình thường không thể nào biết được chuyện về bộ phận đặc Biệt. Cho dù là người trong đồn cảnh sát thì ít nhất cũng phải là người đứng đầu đồn cảnh sát đó may ra mới biết về bộ phận đặc biệt.
Thấy cô ấy đã hồi sức rồi tôi mới đỡ cô ấy đứng dậy, song cô ấy vẫn chưa đứng vững được, suýt nữa đã ngã ngồi trở lại. Ngay lúc này, tôi thấy cô ấy đột nhiên trợn trừng mắt sợ hãi, tay chỉ thẳng về phía sau tôi, hô to: "Lý Sơ Cửu, nó... nó..."
Cô ấy đã sợ đến nói không thành lời. Vừa thấy vẻ mặt cô ấy thay đổi, tôi cũng đã quay đầu lại nhìn. Thì ra đứa bé bị tôi đóng cọc bằng Thước Trấn Hồn vừa nãy đã sống lại. Nó không ngừng vùng vẫy, hòng rút Thước Trấn Hồn của tôi ra.
"Hóa sinh tử!" Thấy cảnh này tôi mới hiểu ra, nó chính là một trong ba hóa sinh tử. Không ngờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà bọn chúng cũng đã trưởng thành.
Con hóa sinh tử này đã khôi phục nguyên hình, toàn thân đều là một màu đen sì, toàn bộ lớp da của nó đã bị đốt cháy. Cặp mắt của nó cũng toàn một màu đen, không thấy chút lòng trắng nào.
Hai bên huyệt Thái Dương của nó có hai cái lỗ to, chắc hẳn đó chính là dấu vết lúc trước bị người ta đâm gỗ đào vào.
Sau khi xác nhận nó chính là một hóa sinh tử, tôi cũng bắt đầu nghĩ cách đối phó. Hóa sinh tử không thể siêu độ được, càng không thể giết nổi, cách duy nhất chính là, chiên dầu.
Tôi vội vàng gọi Trình Vũ Phi: "Trình Vũ Phi, cô mau đi báo cho bí thư chi bộ thôn, bảo ông ta đun ngay một chảo dầu, càng sôi càng tốt. Tôi tin vào cô, cô có thể làm được!"
Trình Vũ Phi đang ngơ ngác vì sợ, nghe thấy tôi gọi mới hoàn hồn, rồi cô ấy cắn răng gật đầu thật mạnh. Cũng không biết cô ấy lấy được sức mạnh từ đâu, lập tức đứng dậy leo lên triền sông, chạy thẳng về phía thôn, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng ngay khi Trình Vũ Phi chạy về thôn, con quỷ hóa sinh tử kia cũng đột nhiên không vùng vẫy nữa, thay vào đó, nó kêu to thảm thiết. Tiếng kêu nghe rất chói tai, từng tiếng từng tiếng tiếp nối nhau, khiến lòng tôi cũng hoảng hốt, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm đầu tóc từ bao giờ.
Mà lúc này đây tôi mới hiểu, con quỷ hóa sinh tử đó kêu thảm thiết như vậy không phải là vì quá đau đớn, mà là nó đang gọi hai con hóa sinh tử khác tới cứu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận